Ngày mai sẽ tiến hành hôn lễ, trong lòng Phương Tịnh Vân có nỗi niềm khó diễn tả bằng lời.
Đi theo bên cạnh Lôi Quân hơn ba năm, rồi yêu anh, cô cam tâm tình nguyện từ vốn làm việc, trải qua cuộc sống nửa ẩn cư, rồi làm cô gái nhỏ của anh, lẳng lặng khao khát tình yêu của anh, hôm nay thật sự gả cho anh, cô vẫn cảm thấy hơi không dám tin.
“Cục cưng, chúng ta phải sống hạnh phúc cả đời.”
Một tay mang tính bảo vệ đặt lên bụng, cổ trắng như ngó sen của cô cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhiễm tình cảm thiêng liêng nhàn nhạt của người mẹ, đang thử nói chuyện với sinh mệnh nhỏ trong bụng.
Kể từ sau khi biết mình mang thai, cô thường xuyên có hành động như vậy, hơi khờ, cô hiểu được, nhưng rất thích nói chuyện như vậy với đứa nhỏ.
Cô thật sự yêu đứa bé này, cũng rất yêu cha của con...
Trong nhà ấm trồng hoa trên sân thượng biệt thự, có vài đóa hồng đỏ đồng thời nở rộ, cực kỳ đẹp đẽ, như chúc mừng hôn lễ sắp tới của cô.
Có lẽ anh không yêu cô, nhưng cô tin tưởng, anh nhất định sẽ là người cha rất tốt, sẽ để cho hai người thai nghén đứa nhỏ trong hoàn cảnh hoàn mỹ vui vẻ lớn lên.
“Cục cưng, con có biết không, mấy ngày nay mẹ thật đáng thương, mỗi ngày đều phải uống thuốc Đông y đen sì sì, còn phải ăn thật nhiều đồ bổ, ăn đến mẹ no bụng, thật no bụng, muốn đi ra ngoài đi dạo, nhưng bà dì Lan của con nhìn mẹ chằm chằm, còn cha con nữa... Cha con tệ hơn, ngay cả để cho mẹ xuống giường cũng không chịu.”
Mặc dù thốt ra câu oán hận nho nhỏ, nhưng trong lời nói lại để lộ ra ngọt ngào như mật.
Mấy ngày nay, Lôi Quân quản cô chặt chẽ, nếu ông chủ lớn là anh không ở nhà, “Đội quân” phụ trách “Theo dõi” cô cũng sẽ không cho cô tốt hơn.
“Ngày mai cha muốn kết hôn với mẹ, cục cưng, con cao hứng không?”
Ánh mặt trời hôn lên gò má cô, cả người cô đắm chìm trong ánh sáng ấm áp, bất giác khẽ rì rầm, như đang muốn hát cho đứa nhỏ nghe.
Một lát sau –
Một trận cãi vã từ ngoài phòng truyền đến.
Phương Tịnh Vân không nắm rõ mà đẩy cửa sổ nhà ấm trồng hoa ra nhìn xuống dưới, trông thấy một cô gái dáng người yểu điệu hợp mốt không biết sao lao tới cửa sắt lớn, còn không để ý đến nhân viên trong biệt thự ngăn cản, muốn xông vào trong nhà cãi vã với dì Lan đang chặn trước ngưỡng cửa.
“Cho tôi vào! Tôi biết con đàn bà kia đang ở trong này, tôi muốn biết xem là mặt hàng gì, cho tôi đi vào!” Giọng nữ cao thét chói ai.
Phương Tịnh Vân giật mình, nhận ra đối phương, cô gái kia tên là người mẫu Tina.
Chuyện này là sao? Cô ta đặc biệt đến tìm cô sao?
Dì Lan mặt lạnh ứng phó, giống như không muốn nhiều lời với Tina, chỉ dặn dò tiên sinh lái xe và nhân viên quản lý tu sửa vườn hoa đuổi người phụ nữ điên ra ngoài.
“Ai dám ᴆụng vào tôi?! Tôi muốn thấy con đĩ kia, không thấy cô ta, đừng mơ tưởng muốn tôi đi!” Phụ nữ xinh đẹp đến đâu, một khi đánh mất lý trí, khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại xấu xí.
“Đuổi cô ta ra ngoài.” Dì Lan ra lệnh lần nữa, hai nhân viên làm thuê công việc khác lâu dài trong biệt thự đồng thời ra tay túm lấy cánh tay Tina, cố gắng ép cô ta đi.
Đúng lúc này, Tina bị kích động mạnh đột nhiên nổi điên đá lại đạp, vừa đấm vừa cắn người túm cô, sức mạnh bất ngờ xảy đến khiến cô ta thành công thoát khỏi kiềm chế.
Tina lao thẳng vào dì Lan đang đứng chặn ở cửa, sau khi ᴆụng vào người, ngay lập tức vọt vào trong nhà.
“Dì Lan!” Phương Tịnh Vân vừa vặn chạy từ nhà ấm trồng hoa trên sân thượng xuống, vốn muốn biết rõ xảy ra chuyện gì, lại chính mắt thấy dì Lan bị ᴆụng ngã ngồi trên đất, không chút suy nghĩ muốn chạy qua.
“Tiểu thư, mau trở lại lên lầu!” Chịu đựng cái lưng bị đau, dì Lan bị sợ đến vội vàng quay đầu vào trong nhà kêu to.
“Chính là mày sao? Mày chính là con điếm thúi được Lôi Quân bao nuôi nhiều năm?” Hai mắt Tina bốc hỏa nhìn Phương Tịnh Vân chằm chằm, khi Phương Tịnh Vân chạy ra ngoài cửa thì một phát túm lấy cổ tay cô.
“Mau buông tiểu thư ra! Cô định làm gì?!” Tài xế và nhân viên quản lý vườn hoa vọt theo vào gấp đến độ la hét, tức giận muốn xông tới gỡ tay cô ta ra.
Tina rút một con dao gấp từ trong túi sau lưng ra, đặt thẳng lên cổ Phương Tịnh Vân, “Đừng tới đây! Ai dám tới đây, toi sẽ cắt đứt cổ họng con điếm thúi này!”
Mọi người bị sợ đến không dám thở mạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tịnh Vân trắng bệch trong nháy mắt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn muốn ép mình tỉnh táo lại.
“Tina...” Cô thử khẽ gọi tên cô ta, hít một hơi thật sâu mới có dũng khí hỏi, “Có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, cô tỉnh táo một chút.”
“Nói chuyện? Có gì mà nói?! Tôi muốn Lôi Quân lập tức tới đây, tôi muốn anh ấy! Có nghe thấy không?!”
Sợ người phụ nữ điên này làm tổn thương đến Phương Tịnh Vân, dì Lan chịu đựng lưng đau đứng lên, vội nói: “Tôi lập tức gọi tiên sinh trở về, cô thả tiểu thư ra trước.”
Tina hừ lạnh, “Thả nó ra? Không dễ dàng như vậy!” Ném một câu, cô kéo lấy tóc Phương Tịnh Vân, uy Hi*p: “Theo tao lên lầu, ngoại trừ Lôi Quân, ai cũng không được đi lên! Nếu ai dám lên, tôi sẽ móc đôi mắt con đĩ này! Đi!”
“Tiểu thư!” Dì Lan gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Phương Tịnh Vân lảo đảo bị Tina kéo lên lầu, cô ngoái đầu lại khẽ gật đầu với dì Lan, giống như muốn dì Lan đừng quá lo lắng.
“Đi!” Tina dùng sức kéo tóc cô, cô chịu đựng cơn đau, ngoan ngoãn tuân theo lệnh đối phương.
Phương Tịnh Vân bị ép lên lầu hai, dì Lan đã sớm quên đoan trang và lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, vội vàng xông tới bên cạnh điện thoại bàn, tay run run ấn dãy số riêng của Lôi Quân.
Trong lòng bà không ngừng cầu nguyện, tuyệt đối không xảy ra chuyện... Tuyệt đối không xảy ra chuyện...
Sau khi Lôi Quân nhận được điện thoại, vứt lại cuộc họp hội nghị quan trọng tiến hành được một nửa, như gió bão quay về biệt thự.
Anh quả thật không thể tin tất cả, nghe thấy Phương Tịnh Vân bị kiềm kẹp, thần kinh anh căng chặt trong nháy mắt, tim cũng khẩn trương đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Đều là lỗi của anh!
Là anh không hết trách nhiệm bảo vệ tốt cho tiểu Vân. Nếu tiểu Vân bị thương... Không! Anh không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, anh không bao giờ chấp nhận chuyện như vậy xảy ra, anh muốn cô tốt đẹp, đầy đủ không sứt mẻ trở lại trong lòng anh.
“Tiểu Vân...” Khẽ gọi Phương Tịnh Vân, Lôi Quân dẫm mạnh chân ga vượt qua nhiều đèn đỏ, suốt dọc đường không xảy ra tai nạn xe cộ coi như số anh tốt.
Khi xe như bão tố quay về biệt thự trên núi Dương Minh thì dì Lan và các nhân viên khác ở biệt thự đang lo lắng tụ tập trong phòng khách dưới lầu.
Nhìn thấy Lôi Quân trở về, dì Lan thoáng thở ra, vội chạy lên trước, “Tiên sinh, hai người họ ở trên lầu, bà điên này không cho bất kỳ kẻ nào lên lầu, chỉ cho một mình ngài lên. Cần gọi điện thoại báo cảnh sát không?”
“Không. Trước đừng kinh động đến cảnh sát, tôi lên trước xem một chút.”
Cố gắng ổn định lòng mình, anh ép buộc mình đè cảm giác sợ hãi vô biên vô hạn xuống, ϲởí áօ khoác âu phục, hai nút áo sơ mi, hít một hơi thật sâu, sau đó một mình đi lên lầu hai.
“Ai?!” Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tina đã lạnh lùng hỏi.
“Là tôi. Lôi Quân.” Cửa phòng tùy tiện mở ra, anh đi đến cửa ra vào, cảnh tượng trong phòng khiến cho lòng anh đau như cắt.
Trong phòng, hai tay hai chân của Phương Tịnh Vân đều bị tất chân trói chặt, cô bị ép quỳ trên giường, Tina kéo tóc cô, trong tay lắc lắc dao gấp sáng dán chặt lên gò má non mềm của cô.
“Buông cô ấy ra.” Lôi Quân mất chút thời gian mới khiến cho giọng nói bình thường, mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tina đang điên cuồng.
Anh cố gắng đặt toàn bộ tâm tư lên người Tina, không để cho mình phân tâm chú ý tới Phương Tịnh Vân, sợ bởi vì quá mức lo lắng cho cô mà không khống chế được đưa ra hành động sai lầm.
Anh phải lạnh lùng bình tĩnh, mặc dù việc này gần như còn khó hơn lên trời với anh.
“Không phải cô muốn tôi tới sao? Giờ tôi đã tới rồi, cô buông cô ấy ra đi.” Anh đi vào trong phòng.
“Đứng đó đừng cử động!” Tina gầm thét, dao trong tay vung loạn.
Lôi Quân rùng mình, vội vàng đứng yên không dám cử động nữa.
Phương Tịnh Vân nhìn mọi chuyện đang diễn ra, vài lần định há miệng nói chuyện, nhưng sợ chọc Tina nổi giận, chỉ có thể vô cùng lo lắng mà nhìn Lôi Quân chằm chằm, trong lòng không ngừng cầu nguyện –
Cô không xảy ra chuyện gì, cô muốn bình an sinh hạ cục cưng khỏe mạnh, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Lôi Quân xảy ra điều không may, anh là người cô yêu nhất, người trong lòng cô!
Trời ạ, van cầu ngài giúp con đi...
“Anh nói muốn kết hôn với em!” Tina lại gầm lên lần nữa, lúc này đôi mắt xinh đẹp nhìn có vẻ thật khủng khi*p, tràn ngập oán hận, “Anh rõ ràng từng nói!”
“Tôi không có.” Lôi Quân lạnh lùng nói, “Trong lòng cô rất rõ ràng, sau hai lần tiệc rượu chấm dứt, tôi chỉ theo lễ phép lái xe đưa cô về, sau đó lại đơn thuần mời cơm mấy lần, tôi chưa từng nói muốn kết hôn với cô.” Trước cùng nhau ăn cơm, hay bởi vì ra ngoài dùng cơm đúng lúc chạm phải cô ta, căn cứ theo lễ phép, anh mới mở miệng mời cô ta ngồi cùng bàn, không ngờ lại chọc đến sự tình này.
“Anh phải lấy em! Anh phải lấy! Tất cả mọi người đều biết anh phải lấy em!” Mặt Tina đỏ bừng.
“Những thứ đó đều là tin bát quái do truyền thông giả tạo ra ngoài, cô ở làng giải trí hẳn rất hiểu, chúng ta chưa bao giờ hẹn hò, tôi cũng chưa bao giờ nói muốn kết hôn với cô.”
Sự thật tàn khốc như vậy, Tina vẫn luôn sống trong mộng do chính mình suy diễn ra sao có thể thừa nhận.
“Anh không chịu lấy em, là vì con đĩ này đúng không? Được... Rất tốt! A a a -” Cô không hề cảnh báo trước phát ra tiếng thét chói tai thê lương, nói làm khó dễ thì làm khó dễ, ép Phương Tịnh Vân, mắt thấy dao sắc trong tay định đâm vào sau lưng Phương Tịnh Vân –
“Dừng tay!”
Bị đè trên giường, trong đầu Phương Tịnh Vân hoàn toàn hỗn loạn, cô không tự chủ cuộn chặt người, cố gắng bảo vệ bụng mình, tiếng kêu hoảng sợ của người đàn ông vang lên, còn kèm theo tiếng nữ cao thét chói tai điên rồ.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết mình được một thân thể cường tráng bao trùm kín mít.
Cô nhíu mày buồn bực hừ một tiếng, theo đó nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn chạy lên lầu, tiếp sau là một loạt tiếng kêu hoảng hốt và hỗn loạn vang dội.
Đợi cô phục hồi lại tinh thần, thở phì phò cẩn thận mở to mắt, Tina đã bị tiên sinh tài xế và nhân viên quản lý vườn hoa kịp thời xông lên giữ chặt qua bên cạnh, trong miệng vẫn không ngừng chửi bậy.
“Con đĩ, tao muốn mày ૮ɦếƭ! Sao mày lại không ૮ɦếƭ? Mày đi ૮ɦếƭ đi! Lôi Quân chỉ có thể lấy một mình tao, anh ấy ai cũng không thể lấy! Tao muốn mày ૮ɦếƭ! A a -” Hai chân cô ta đá lại đạp, nhưng lần này người giữ cô ta đề phòng rồi, không hề để cô ta đơn giản giãy thoát.
Dì Lan xông lên cùng mọi người tái mặt, không khỏi kêu lên, “Tiên sinh! Lưng của ngài!”
Lưng của anh?!
Đầu nhỏ của Phương Tịnh Vân giống như bị đánh một cái, tất cả suy nghĩ trở về vị trí cũ trong phút chốc.
“Quân?!” Cô gọi anh, nâng người ngồi dậy từ trong иgự¢ anh.
Vừa xem xét, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tịnh Vân trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt – con dao gấp kia không đâm trúng cô, mà đâm thật sâu vào bờ vai Lôi Quân, máu nhanh chóng nhiễm đỏ áo sơ mi của anh.
Trời ạ... Phương Tịnh Vân cảm giác mình sắp hôn mê.
“Anh không sao... Em yên ổn không hề bị thương chút xíu này, anh yên tâm.” Anh còn có tâm tư mỉm cười với cô, ngũ quan vẫn đẹp mắt như vậy.
Bàn tay thô ráp yêu thương vuốt ve gò má lạnh buốt của cô, tảng đá treo cao trong lòng Lôi Quân cuối cùng rớt xuống.
Cô gái nhỏ của anh an toàn, còn có cái gì quan trọng hơn nữa?
Khi mọi người xông lên lầu, dì Lan đã chịu hết nổi, tự chủ trương báo cảnh sát.
Sau khi mọi người hợp lực chế ngự Tina, cảnh sát tìm đến ngay sau đó, tiếp nhận tình huống, Lôi Quân được khẩn trương mang đến bệnh viện gần đó xử lý vết dao đâm trên vai.
“May mà đâm trúng bả vai, không tổn thương đến các bộ phận quan trọng, chỉ cần giữ vết thương sạch sẽ, khô ráo, thay thuốc đúng giờ, sẽ từ từ khôi phục.” Mặc dù Lôi Quân đã từ bệnh viện về, dì Lan vẫn đặc biệt gọi điện thoại mời bác sỹ riêng đến một chuyến. Lúc này, bác sỹ Hàn đang mỉm cười mà kiểm tra vết thương trên vai Lôi Quân, thản nhiên nói chuyện quan trọng cần chú ý.
Phương Tịnh Vân ngồi bên cạnh tập trung nghe, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vẫn chưa khôi phục ửng hồng vốn có.
Cô thật sự bị hù sợ, cho tới bây giờ trái tim vẫn còn đập loạn thình thịch, cánh môi đáng thương cũng sắp bị cô cắn thành vết.
Bác sỹ Hàn thu dọn xong đồ đứng lên, vẫn cười nói: “Tôi đã định ngày mai tới tham gia hôn lễ của hai người rồi, không ngờ đột nhiên nhận được tin tức như vậy. Tôi thấy hôn lễ ngày mai phải kéo dài một chút, tuy vết thương trên vai cậu không lớn, nhưng còn rất sâu, ngoan ngoãn làm ổ trên giường vài ngày, đừng lộn xộn đi.”
“Vết thương nhỏ, không ૮ɦếƭ được.” Lôi Quân bất mãn nhún nhún vai, không ngờ vừa đứng thẳng lên, ngũ quan của anh lập tức cau lại.
Đáng ૮ɦếƭ! Đúng là rất đau.
“Không được lộn xộn.” Phương Tịnh Vân sợ tới mức vội vàng lên tiếng ngăn cản, chân mày mắt đều là lo lắng, giống như sắp khóc.
“Không còn gì nữa, tôi đi đây.” Bác sỹ Hàn cười cười lắc đầu, xoay người đi ra cửa phòng.
Phương Tịnh Vân theo phép lịch sự định đứng lên tiễn người ta, bàn tay nhỏ bé bỗng dưng bị Lôi Quân cầm lấy.
Bác sỹ Hàn như có mắt sau lưng, cười nói: “Không cần tiễn tôi, quen cửa quen nẻo, tôi tự đi ra ngoài được. Phương tiểu thư vẫn nên an ủi chồng chưa cưới của mình thì tốt hơn.”
“Tôi -”
Phương Tịnh Vân chưa kịp nhiều lời, chỉ có thể đỏ bừng mặt nhìn về phía cửa phòng bị đóng lại.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người anh và cô.
Bàn tay mềm mại trắng nõn được anh nắm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp lặng lẽ chảy lên não, Phương Tịnh Vân cắn cắn môi không muốn khóc, nhưng nước mắt hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của cô, im hơi lặng tiếng chảy xuống đầy hai bên gò má.
Lôi Quân thở dài, “Sao lại khóc?”
Từ lúc anh bị thương, đưa đi cấp cứu, đến trở về biệt thự, nước mắt của cô vẫn quấn lấy anh, khiến иgự¢ anh đau đớn.
“Ngoan... Đừng khóc.” Anh giơ ngón tay lên lau nước mắt cho cô, theo đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm của cô lên, “Không có việc gì, anh rất tốt, đang ở trước mặt em.”
Phương Tịnh Vân ngượng ngùng hít hít mũi, lật tay cầm bàn tay anh, đưa lên môi, thành kính hôn mu bàn tay anh, “Em không muốn anh bị thương...”
Lôi Quân ấm áp trong lòng, mùi vị ngọt ngào không ngừng nảy sinh.
Không để ý tới vai bị thương, một tay anh kéo cô vào trong иgự¢, dùng sức ôm chặt.
“Cẩn thận!” Phương Tịnh Vân sợ hết hồn.
Sợ anh sẽ làm đau chính anh, cô giùng giằng muốn rời khỏi иgự¢ anh, nhưng lại sợ giãy giụa tiếp sẽ làm bả vai anh đau hơn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để cho anh ôm.
“Anh thật là, bị thương còn lộn xộn... Bác sỹ Hàn nói rồi, muốn anh nghỉ ngơi thật tốt, sao anh có thể - ưmh ưmh ưmh...” Ôi ôi, người đàn ông này thật sự có đủ chỗ không yên tâm, lại sắc tâm mà “Ăn” miệng cô.
Cô than thở trong lòng, hai cánh môi như hoa hồng vẫn mở ra vì anh, khiến hơi thở của anh tràn ngập miệng nhỏ của cô, để cho hơi thở quen thuộc lại dễ chịu im lặng bao phủ cô.
Thật lâu, thật lâu sau, Lôi Quân mới dời môi mềm của cô, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Vân... Anh phải bảo vệ tốt cho em, không để cho em bị bất kỳ tổn thương và sợ hãi nào, anh không ngờ Tina lại tìm được đến đây, còn xông vào... Tiểu Vân, xin lỗi...”
Người đàn ông kiêu ngạo này đang nhận lỗi với cô.
Phương Tịnh Vân hơi nghẹn ngào, lại gần nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lúc nhất thời bị cảm xúc mềm mại bao phủ, cảm giác muốn khóc lại xông tới.
“Anh... Anh không có lỗi với em, anh có bảo vệ em, còn có cục cưng của chúng ta... Quân, cám ơn anh...”
“Trời ạ, em lại nói cám ơn với anh?” Mày rậm của Lôi Quân nhướn lên, giống như rất không thể tin tưởng.
“Em vốn nên cám ơn anh.” Có chỗ nào không đúng rồi?
Lúc này, đổi lại cổ họng Lôi Quân cảm giác như có vật nhọn gì đó cản trở, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Cô gái nhỏ không sắc sảo, cô gái nhỏ thuộc về anh, cô gái nhỏ mang máu mủ của anh, luôn có bản lĩnh hết lần này tới lần khác nhéo đau lòng anh, để cho trái tim xưa nay lạnh lùng của anh hòa tan trong ấm áp của cô, để cho anh càng ngày càng không kiềm chế được, trút toàn bộ tình cảm ngập lòng lên người cô.
Là cô để cho anh cảm nhận được tất cả tình cảm kỳ diệu trong cuộc sống.
Đây chính là cái gọi là “Tình yêu” sao?
Cô nói, cô yêu anh. Vậy còn anh?
Ngoại trừ cảm giác muốn chiếm lấy cô, bây giờ lại thêm thương tiếc, đau lòng, vui mừng muốn cưng chiều cô cả đời, để cho cô vĩnh viễn tràn đầy hạnh phúc, cho nên “Tình yêu” không bao giờ là hai chữ phù phiếm nữa, là tồn tại chân chân thật thật với anh.
Cô yêu anh, anh đoạt lấy cả người cô, tương đương với cô không tự chủ cũng chiếm giữ lấy anh.
Bọn họ yêu nhau...
“Quân, anh làm sao vậy?” Phương Tịnh Vân hơi khó hiểu với việc anh đột nhiên trầm mặc.
“Anh chỉ đang nghĩ, nếu em thật tình muốn cám ơn anh, vậy thì phải ngoan ngoãn đồng ý với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô nhướn mày, trái tim thình thịch đập hai cái mãnh liệt, bởi vì phát hiện trong đáy mắt đen nhánh của người đàn ông đột nhiên lóe ra hai ánh sáng cực kỳ quỷ dị, giống như... Giống như rất không có ý tốt.
Lôi Quân nâng môi mỏng, nói xấu xa: “Em chủ động dập lửa giúp anh.”
“A?!” Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, qua ba giây mới biết ý tứ “Chủ động” và “Dập lửa” của anh, khuôn mặt nhỏ ngây thơ ửng đỏ trong nháy mắt, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
“Anh, anh bị thương, không thể làm. Nếu... Nếu quá kịch liệt, nhất định sẽ làm rách vết thương.” Trời ạ, sao cô cũng không hiểu sao mà miệng đắng lưỡi khô rồi?
“Cho nên mới muốn em chủ động. Được không?” Lôi Quân lại biết cách “Ăn vạ” rồi, như một cậu trai muốn lại không được, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Tim Phương Tịnh Vân đập càng lúc càng nhanh, cố gắng nghĩ lời khuyên anh, Lôi Quân lại tiếp tục “Ăn vạ” –
“Tiểu Vân, bả vai anh đau còn có cách nhẫn nhịn, nhưng chỗ đó sưng đau, em không giúp anh, anh sẽ rất đáng thương... Em nhẫn tâm sao?”
“Anh... Anh quỷ xấu xa!” Haizzz, cô nào có thể từ chối được yêu cầu của anh?
“Không xấu, không tin em sờ thử xem.”
Kéo tay nhỏ bé của cô lại, đơn giản chỉ cần kéo đến dưới háng phồng lên của anh, lửa trong mắt Lôi Quân chạy loạn, tiếng nói đột nhiên trở nên trầm lắng.
“Tiểu Vân, anh khao khát em, cần em, có phải em cũng khao khát anh, cần anh?”
Phía dưới của anh đã sớm khởi động “Lều trại”, cách quần, cảm giác nóng bỏng cứng rắn vẫn truyền rõ ràng đến lòng bàn tay cô, khiến cho cô cũng rung động theo không thôi.
“Ừ...” Cắn cắn môi, cuối cùng Phương Tịnh Vân thẹn thùng thừa nhận.
Lôi Quân hoan hô một tiếng, đột nhiên ôm chặt eo cô.
“Anh đừng động.” Cô vội vã lên tiếng ngăn lại, quan tâm rõ ràng trong mắt.
Lúc này đây, Lôi Quân cực kỳ nghe lời, dựa vào gối đầu nửa nằm trên giường, anh thả lỏng lực ôm cô, quyết định để cho cô tự do phát huy, chủ động ra trận.
“Tiểu Vân, yêu anh đi...” Anh cười đến xấu xa, tràn ngập mong đợi.
Phương Tịnh Vân mắc cỡ hạ thấp cổ trắng, mặt đỏ tim đập loạn xạ.
Cô sẽ yêu anh, sẽ thật yêu anh, để cho anh vô cùng vui vẻ...