Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh - Chương 05

Tác giả: Lâm Tuyết Nhi

Hơi thở mùa thu dần dày đặc, tủ kính của cửa hàng bách hóa cũng bắt đầu bày trang phục và hàng hóa mùa thu.
Phương Tịnh Vân một mình bước chậm trên khu Đài Bắc náo nhiệt, đã lâu cô chưa dạo phố.
Lúc này, một nhóm cô gái trẻ tuổi xông tới, không biết nói gì, tiếng cười trong trẻo hào phóng bật ra, làm cô không khỏi cũng nhếch môi.
Hơi hoài niệm điều đó... Thanh xuân vui vẻ, vô tư vô lự, dường như đã cách cô xa thật xa rồi.
Là do tuổi càng lúc càng lớn sao? Động một chút lại thương xuân bi thu *.
(*) thương xuân bi thu: vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm.
Suy nghĩ kỹ một chút, năm nay cô mới hai mươi tám tuổi, nói trẻ cũng không quá trẻ, nói già cũng không quá già, tuy là như thế, nhưng cô lại có cảm giác phảng phất giống như mình đã có tâm tình của tám mươi hai tuổi.
Yêu một người đàn ông vĩnh viễn không chúc phúc cho mình, thật sự quá phí sức lực rồi.
Tình yêu say đắm này cô nhất định là người thua, dù vậy, cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, thỉnh thoảng, cô rất ghét bản thân như vậy, nhu nhược đáng thương hại, không hề có chút năng lực phản kháng nào.
Cười khổ, cô hít sâu một hơi.
Không nghĩ! Cô quyết định hôm nay không nghĩ chuyện gì hết, muốn thoải mái đi dạo phố, nói không chừng một lát nữa có thể vào rạp chiếu phim Gi*t thời gian.
Sau khi trải qua lần “Xung đột” đầu tiên trước đó, cuối cùng cô vẫn lựa chọn lảng tránh, bắt buộc mình không đi quan tâm tới chuyện gió trăng giữa Lôi Quân và cô gái xinh đẹp trên trang bìa tuần san.
Cô không nhìn, không nghe cũng không hỏi, nên quý trọng lúc hai người cùng một chỗ, nếu có một ngày đến lúc thật sự không thể không chia tay mỗi người mỗi ngả, cô hy vọng mình đủ kiên cường, mặc dù trái tim sẽ đau đớn không chịu nổi, nhưng nhờ thời gian điều trị cũng có thể nâng lên được, hạ xuống được.
“Tiểu Vân?!” Có người gọi cô.
Phương Tịnh Vân sửng sốt, đột nhiên có một bóng dáng nữ quen thuộc hiện ra trên cửa kính công ty bách hóa, cô vội vã xoay người lại, kinh ngạc vui mừng mà nhìn người nọ.
“Vũ Hồi?!” Cô mừng rỡ chớp chớp mắt, ngay sau đó, Lâm Vũ Hồi đã bổ nhào tới, hai người phụ nữ ôm nhau một chỗ bên đường.
“Wow wow wow, tiểu Vân, thật sự là cậu! Thật sự là cậu sao! Đã lâu không nhìn thấy cậu, rốt cuộc cậu trốn đi đâu vậy? Sao một chút tin tức cũng không có?” Lâm Vũ Hồi là bạn tốt cùng lớp kiêm bạn cùng phòng thời học đại học với Phương Tịnh Vân, tình cảm tốt không thể nói hết, sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Vũ Hồi ra nước ngoài học lên thạc sĩ, Phương Tịnh Vân biến thành lớp người trẻ tuổi ngoài xã hội, nhưng làm việc không được mấy năm đã bị Lôi Quân “Kim ốc tàng Kiều” rồi.
“Tớ muốn liên lạc với cậu, nhưng sau đó biết cả nhà cậu đã di dân sang Canada, chỗ ở cũ cũng bán mất, tớ mới không tìm được cậu.” Liếc thấy bạn cũ, Phương Tịnh Vân vui mừng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở nhẹ hỏi, “Cậu về lúc nào? Là trở về chơi sao? Hiện giờ đang ở đâu?”
Lâm Vũ Hồi cười híp mắt, “Tớ về Đài Loan hồi đầu năm, cũng không phải trở về đây chơi, cha mẹ tớ di dân sang Canada, nhưng tớ vẫn thích Đài Loan, vừa lúc công ty bên Canada quyết định phái một người nghiệp vụ đến Đài Bắc liên kết, tớ tự động xin, cho nên được điều về đây công tác. Hiện giờ tớ đang ở trong ký túc xá công ty cấp cho.”
“Cho nên cậu tạm thời sẽ không về Canada?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt quá, đã lâu chúng ta không gặp mặt.” Phương Tịnh Vân dịu dàng nói.
“Đúng vậy.” Lâm Vũ Hồi gật đầu lia lịa, cầm chặt lấy tay bạn, “Tiểu Vân, tớ có rất nhiều lời muốn trò chuyện với cậu, đi thôi, chúng ta tìm nơi uống trà chiều.”
“Được.” Phương Tịnh Vân vui vẻ mà gật đầu, nắm tay bạn thân, “Kế bên này có một nhà hàng cấp năm sao, trà chiều bên trong rất không tệ, không gian cũng rất thoải mái, chúng ta đi chỗ đó ngồi chút.”
Quán trà chiều nằm trong sảnh chính sang trọng của nhà hàng cấp năm sao, phương thức tự phục vụ, khách hàng có thể cầm khay sứ cao cấp đã khử trùng lại được sấy nóng lên tự lấy đồ ăn, một số món cần làm ngay lúc đó, cũng có thể mời đầu bếp thi thố tài năng tại chỗ.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, khách tới uống trà chiều chỉ đầy chừng sáu, bảy phần, ánh mặt trời sau trưa tà tà chiếu vào từ cửa sổ sát đất, cảm giác hết sức thanh nhàn, là chỗ tốt để tâm sự nói chuyện phiếm.
Hàn huyên gần một giờ, phần lớn thời gian đều là Lâm Vũ Hồi nói liên mồm, Phương Tịnh Vân chỉ mỉm cười lắng nghe, đề tài vây quanh cuộc sống ở nước ngoài, công việc, rất tự nhiên vòng sang cuộc sống tình cảm, gương mặt Lâm Vũ Hồi ửng đỏ, mặt mày đều ngọt ngào nói: “Tiểu Vân, thật ra thì... Tớ đã đính hôn. Ông xã tương lai của tớ chính là sếp chi nhánh của tớ.”
Nghe vậy, Phương Tịnh Vân vui mừng đến trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành, “Chúc mừng cậu!”
“Cám ơn!” Lâm Vũ Hồi ngọt ngào nhún nhún vai.
“Khi nào tổ chức lễ cưới?”
“Trước mắt định qua mùa xuân sang năm, nhưng ông xã chưa cưới của tớ cảm thấy có thể sớm hơn, cho nên nói không chừng cuối năm tớ sẽ lập gia đình. Tiểu Vân, cậu làm phù dâu cho tớ, được không?”
Phương Tịnh Vân nhe răng cười, “Vậy thì có vấn đề gì!”
Lâm Vũ Hồi cũng vui vẻ cười theo, vui vẻ cầm tay nhỏ bé của bạn tốt, tự nhiên hỏi: “Vậy còn cậu? Có phải gặp được người trong lòng rồi không? Lúc học đại học thật ngưỡng mộ cậu nhiều bạn trai đến mức đếm không hết, cậu lại cố tình uyển chuyển từ chối tình yêu của người ta... Như thế nào, bây giờ có phải có bạn trai chất lượng tốt tuyệt thế không?”
Bị hỏi bất ngờ, trong lúc nhất thời Phương Tịnh Vân không biết nên trả lời như thế nào.
“Người trong lòng” cô?
Cả đời này cô có thể tìm được người như vậy sao?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt nam tính tràn đầy quyến rũ lại nghiêm khắc của Lôi Quân, lòng của cô không báo trước mà khuấy đau.
Vốn là như vậy... Một khi nghĩ đến anh, lòng của cô lại nổi sóng.
“Tiểu Vân, sao vậy?” Lâm Vũ Hồi giống như phát hiện ra tâm trạng phập phồng của bạn mình, hơi lo lắng hỏi.
Phương Tịnh Vân vội vàng lắc đầu, môi khẽ nhếch, “Không sao. Tớ... Ừ...”
Cô muốn nói lại thôi, cũng không muốn nói dối bạn tốt, thật sự không muốn đề cập đến chuyện của Lôi Quân, trong lòng hơi khó xử.
Đột nhiên, sảnh chính nhà hàng truyền đến xôn xao ầm ĩ, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Không biết một đám phóng viên truyền thông và nhà nhi*p ảnh chạy đến từ đâu, đèn flash lóe lên không ngừng, liều mình đặt câu hỏi và chụp ảnh về phía một đôi nam nữ vừa từ trong thang máy bước ra.
Đám phóng viên kia giống như ruồi bộ thấy mật, chừng mười chiếc microphone giơ lên, cất giọng đặt câu hỏi.
“Lôi tiên sinh, xin hỏi ngài thật sự dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới với Tina tiểu thư sao?”
“Lôi tiên sinh, có thể tiết lộ một chút ngài dự định khi nào sẽ cử hành hôn lễ không? Sẽ chọn làm tiệc mừng ở Đài Loan, hay ra nước ngoài?”
“Lôi tiên sinh, sao hôm nay ngài lại dẫn Tina tiểu thư đến đây? Có thể nói cho chúng tôi biết không?”
Sau một cái chớp mắt, giọng nam trầm thấp mà dễ nghe vang lên, “Tôi và Tina tới nhà hàng Pháp ở lầu cuối dùng cơm, còn nữa, hôn lễ của tôi tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan, về phần thời gian... Thời điểm vừa đến, các vị dĩ nhiên sẽ biết.”
Tiếng ồn ào lại nổi lên, phóng viên ồn ào lộn xộn ςướק phỏng vấn, lỗ tai Phương Tịnh Vân ngồi ở khu trà chiều ngoài sảnh chính nhà hàng kêu ong ong, trong lòng giống như bị lực lượng vô hình phá tan thành từng mảnh.
Nhưng mà, cũng đã vỡ vụn, tại sao còn cảm thấy cực kỳ đau đớn?
Cô kinh ngạc nhìn Lôi Quân bị truyền thông vây quanh cách đó không xa, liếc thấy cô gái hai dòng máu cùng xuất hiện với anh trên trang bìa tuần san lúc này đang yêu kiều dựa vào trong иgự¢ anh, gương mặt xinh đẹp cười nhẹ nhàng, tràn đầy sắc màu hạnh phúc.
Cô không thể nào độc chiếm một mình anh, không phải sớm hiểu sự thật sao?
Cô không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn lòng đau như cắt nữa, cô chỉ muốn lui về an toàn trong vỏ bọc, dùng tâm tình đà điểu đi yêu anh...
Nhưng hôm nay, tất cả đã mở ra rõ ràng trước mắt cô.
Anh và cô gái xinh đẹp kia dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới, vừa rồi không phải anh nói sao, hôn lễ của bọn họ tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan...
Hôn lễ của anh và một người phụ nữ khác...
Vào giờ phút này, sự thật tuyệt vọng hiện ra trước mắt, sự thật trước kia cô chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ đến –
Một ngày nào đó anh sẽ kết hôn, đến lúc đó, cô không thể không rời đi.
Cô không thể hận tầm thường như vậy, tuyệt đối không thể đi phá hư hạnh phúc của người phụ nữ khác, co vĩnh viễn không cần làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác.
“Tiểu Vân, sao sắc mặt của cậu tái nhợt vậy, xảy ra chuyện gì, thân thể không thoải mái sao?”
Giọng nói quan tâm của bạn thân truyền đến, lòng Phương Tịnh Vân hơi lạnh, vội thu lại tầm mắt, “Tớ... Không sao.”
Cô hốt hoảng cười cười, vội vàng bưng ấm trà bằng sứ trắng lên định thêm trà cho mình, “Choang” một tiếng, tâm tư hoảng hốt cô sơ ý không nắm chặt bình sứ trong tay, kết quả khay ly trên bàn đều bị bình sứ trượt xuống đập bể.
“Cẩn thận!” Lâm Vũ Hồi định cứu giúp nhưng không kịp.
Bản thân Phương Tịnh Vân cũng bị dọa sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ càng trắng bệch, váy cũng bị dơ.
Nhân viên phục vụ vội vàng chạy lại xử lý, vừa hỏi: “Tiểu thư, cô không bị trà nóng làm bỏng chứ?”
“Tiểu Vân, bắp chân của cậu đỏ lên rồi kìa.” Lâm Vũ Hồi hét lên.
“Xin lỗi... Tôi không sao. Xin lỗi...” Cô nhỏ giọng nói xin lỗi nhân viên phục vụ, cũng bận rộn giúp đối phương thu dọn hiện trường.
Ngay lúc này, đột nhiên một bóng đen phủ lên, nơi này rơi vào không khí quỷ dị.
“Tiểu Vân... Cậu biết tiên sinh này sao?” Lâm Vũ Hồi mới rút ra một bọc khăn giấy ướt từ trong giỏ xách của mình định đưa cho bạn thân, lại không giải thích được khi thấy Lôi Quân gạt một đám phóng viên và máy chụp hình ra, đi đến bên cạnh bàn dọa cho hết hồn.
Phương Tịnh Vân nghe vậy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa vặn tiếp xúc với cặp mắt đen có thâm ý khác của người đàn ông kia, иgự¢ chợt đập loạn thình thịch. “Tớ không biết anh ta.” Cô nghĩ cũng không nghĩ, phủ nhận cứ phun ra như vậy.
Hai mắt Lôi Quân đột nhiên híp lại, mày rậm cũng đồng thời nhíu lên.
“Vũ Hồi, chúng ta đi được không?” Không đợi Lâm Vũ Hồi trả lời, Phương Tịnh Vân đã cầm hóa đơn, vội vang nói với nhân viên phục vụ đã thu dọn xong bàn: “Phiền cô, chúng tôi muốn tính tiền.”
Nhân viên phục vụ giật mình, vừa định lên tiếng, Lôi Quân đột nhiên trầm tĩnh nói: “Chỗ hai vị tiểu thư này do tôi thanh toán.”
Lúc này, nhân viên quản lý nhà hàng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, nghe thấy đại tổng giám đốc Lôi nói như thế, vội vàng nói tiếp, “Hai vị tiểu thư này là bạn của Lôi tiên sinh sao? Quần áo của vị tiểu thư này bị dơ, tôi lập tức liên lạc cửa hàng thời trang bên kia, để cho bọn họ mang quần áo sạch sẽ tới đây cho tiểu thư thay.”
“Không, hai cô ấy không phải bạn của tôi.” Lôi Quân thản nhiên nói, ánh mắt lợi hại chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng khẽ cúi xuống của Phương Tịnh Vân.
Một luồng lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân thẳng lên tận đỉnh đầu, mặc dù không nhìn nét mặt an, nhưng Phương Tịnh Vân vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu và hơi thở nhẹ nhàng của anh phát ra, anh đã nổi giận.
Tại sao anh lại tức giận? Dựa vào cái gì mà tức giận?
Bởi vì cô nói không biết anh sao? Hay bởi vì cô không nên xuất hiện ở chỗ này, để cho anh bắt quả tang?
“Vũ Hồi, chúng ta đi...” Cô nhát như chuột, cô tự hiểu. Thậm chí cô vẫn lảng tránh ánh mắt của anh, lại không dám nhìn thẳng anh.
Đứng dậy, cô kéo tay bạn tốt, nhanh chóng rời đi khỏi một đống phóng viên và người bên cạnh chăm chú nhìn.
“Tiểu Vân, đợi chút... Ah, đã xảy ra chuyện gì?”
Một tay Lâm Vũ Hồi cầm túi xách ngoan ngoãn đi theo, còn vô cùng hiếu kỳ liên tiếp nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện ngũ quan ngày càng khẩn trương căng thẳng, dưới đáy mắt như có đốm lửa, hai chân mày của cô cũng theo đó càng nhướn lên cao. Ưmh, nhất định có bí ẩn!
Đợi đến khi về đến biệt thự màu trắng ở núi Dương Minh, đã qua mười giờ tối.
Phương Tịnh Vân chưa bao giờ có tâm tình như thế này, cô lại sợ trở về nơi này, rất muốn trốn đi xa xa...
Buổi chiều sau khi vội vã rời khỏi nhà hàng cùng Vũ Hồi, cô đã biết được tiếp theo sẽ phải đổi mặt với quyết tâm truy hỏi đến cùng của cô bạn thân cố chấp, quả nhiên, dưới công kích “Liên tục” của Vũ Hồi, cô vốn không muốn đề cập đến đoạn tình cảm nam nữ kia, vẫn phải nói rõ đầu đuôi ra rồi.
Vũ Hồi mắng cô ngu, cô cũng biết mình ngu, nhưng tình yêu không thể nói đạo lý, yêu chính là yêu, cô vốn không khống chế được tim mình.
Tối nay cô vốn có thể ở chỗ Vũ Hồi, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định trở về biệt thự đối mặt với tất cả.
Nếu như tối nay Lôi Quân thật sự đến biệt thự tìm cô, nên nói rõ ràng mọi chuyện với anh, cô không muốn tiếp tục trốn tránh.
Bây giờ anh đã có niềm vui mới, hơn nữa dùng kết hôn là điều kiện đầu tiên để hẹn hò với người ta, cô không thể làm người thứ ba bên bọn họ, cô tuyệt đối không cho phép mình rơi vào tình trạng như vậy, như vậy thật sự quá đáng buồn rồi...
“Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng trở lại, tiên sinh ngài ấy... Ngài ấy ở trong phòng trên lầu.” Trên mặt dì Lan mở cửa thay cô toàn là lo lắng.
Nghe vậy, trái tim Phương Tịnh Vân nhảy lên, nhưng vẫn lấy dũng khí gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Dì Lan nhận áo khoác và túi xách nhỏ thay cô, còn nói thêm, “Tiên sinh về đã lâu, vừa nghe thấy cô còn chưa trở lại, sắc mặt rất khó coi, đã chờ bốn năm tiếng trong phòng ròi, ngay cả bữa tối cũng không để cho người ta chuẩn bị... Tiểu thư tự mình cẩn thận một chút.”
“Không có chuyện gì, dì Lan, không có việc gì...” Phương Tịnh Vân thầm cười cay đắng, không muốn ném vấn đề giữa cô và Lôi Quân cho người khác khiến bọn họ phiền não.
“Đừng lo lắng, tôi đi lên xem một chút, dì Lan dì đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong cô nhẹ giọng chúc ngủ ngon, nhẹ nhàng chậm chạp mà leo lên lầu hai.
Đi tới cửa phòng mình, phía dưới khe cửa lộ ra ánh sáng màu vàng trong vắt, cô hít một hơi thật sâu, muốn cho mình thêm chút dũng cảm.
Cuối cùng, cô đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy một mình Lôi Quân ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ, trong tay bưng một ly rượu. Anh nâng ly nhấp môi, ánh mắt khóa chặt vào cô, mặt không lộ vẻ gì.
Hai người hoàn toàn trầm mặc, giống như ai cũng không muốn mở miệng trước, lẳng lặng nhìn đối diện trong chốc lát.
Phương Tịnh Vân cắn môi theo bản năng, vén tóc dài ra sau tai, cằm khẽ nhếch, cuối cùng ngập ngừng nói ra tiếng, “Em cho rằng... Hôm nay anh sẽ không tới được.”
Chân mày đen rậm của người đàn ông khẽ nhíu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, tầm mắt quỷ quyệt không hề rời khỏi khuôn mặt cô.
“Tôi cho rằng... Tối nay em sẽ nhát gan không dám về.”
Giọng anh mang theo vẻ đùa cợt nhạt nhẽo, mặc dù bình tĩnh, Phương Tịnh Vân vẫn cảm nhận được lửa giận mãnh liệt dồn nén trong đó.
Cô không có lỗi với anh.
Rõ ràng người có niềm vui mới là anh, tại sao thái độ của anh còn ác liệt như vậy, giống như cô là người phản bội trước vậy?
Trong lòng thật khó chịu, cô cố kìm nén không để cho mình rơi lệ trước mặt anh, quay mặt, cô định bỏ đi vào trong phòng tắm, mới chỉ trong giây lát ngắn ngủi, động tác của anh cực nhanh đi đến bên cạnh cô, chộp lấy tay trắng nõn của cô.
“Muốn chạy trốn sao?” Lôi Quân trầm giọng hỏi, bá đạo kéo thân thể của cô lại.
“Không có.” Cô cãi lại, định chọc tức không nhìn anh, “Anh buông tay, không nên như vậy.”
“Tại sao nói không quen tôi trước mặt mọi người?” Anh đột nhiên hỏi, bàn tay thoáng dùng sức, thoải mái mà giữ chặt cô đang cố gắng giãy giụa.
“Anh -” Phương Tịnh Vân vừa giận lại vừa uất ức, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp ngước lên, tràn ngập lên án nhìn anh, “Bên cạnh anh có những người phụ nữ khác, ở đó lại có rất nhiều phóng viên truyền thông... Anh đã thích tiểu thư tên Tina kia như vậy, em nói không quen anh, anh nên cảm thấy yên tâm mới đúng, anh không có tư cách nổi giận với em! Buông ra!” Hốc mắt cô nóng lên, thật sự giận bản thân không có tương lai.
Ngũ quan Lôi Quân tỏ vẻ nặng nề, cằm càng căng thật chặt.
“Tại sao tôi phải cảm thấy yên tâm?” Đây là cô gái nhỏ nên bị anh giữ trên bắp đùi đánh một trận vào ௱ôЛƓ, thật sự có bản lĩnh chọc giận anh đến phun máu, “Nói rõ cho tôi!”
Lòng Phương Tịnh Vân đau thắt, trong đầu cháy phừng phừng, cũng không nhịn được nữa mà gào lên, “Nếu anh thích vị tiểu thư Tina kia, đáng lẽ ra nên đối xử tốt với cô ấy, anh muốn kết hôn với cô ấy, em sẽ chúc phúc anh... Em, em nói được thì sẽ làm được, em nhất định sẽ làm!” Nước mắt không cách nào khống chế được nữa, từng giọt từng giọt lăn ra khỏi hốc mắt, nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.
Cô lúng túng buông tiếng thở dài, quay đầu không muốn để cho anh thấy, nhưng cử động lần này vốn giấu đầu lòi đuôi, dáng vẻ đau đớn đáng thương của cô rơi hoàn toàn vào đáy mắt Lôi Quân.
Đôi mắt phái nam khiến người ta không đoán ra được, chuyên chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoa lê đẫm mưa vài giây, khóe môi vốn lạnh lùng đột nhiên hơi thấy mềm lòng rồi, anh thong thả hỏi: “Tiểu Vân, em đang ghen phải không? Bởi vì nhìn thấy tôi ở chung một chỗ với người phụ nữ khác?”
Phương Tịnh Vân giật nảy mình, “Em mới không có!”
“Không có?” Chân mày anh nhướn lên cao, “Không có tại sao em phải khóc?”
“Em... Em...” Phương Tịnh Vân thật sự á khẩu không trả lời được. Cô vừa tức vừa thẹn, giằng co lần nữa, “Buông em ra! Anh tránh ra! Anh thích ở cùng chỗ với ai, đó là chuyện của anh, em không có tư cách can thiệp, em sẽ không quấn ૮ɦếƭ anh không buông! Buông ra đi -”
So đo cậy mạnh, sao cô có thể thắng anh? Không được hai ba công phu đã bị anh giữ chặt.
Đáng ghét! Đáng ghét! Cô muốn hận anh!
Tại sao không thể tiêu sái xoay người tránh ra? Tại sao khi đối mặt với anh thì cô luôn rối loạn đau lòng, giống như rối loạn, đau lòng vĩnh viễn không ngừng?
Cánh tay tráng kiện của Lôi Quân vừa kéo, ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, theo đó cũng chặn cánh tay cô.
“Tôi cứ không buông, em còn có thể như thế nào?” Anh bá đạo nói, cười đến thật ghê tởm, “Đúng vậy, tôi muốn ở cùng một chỗ với ai là chuyện của tôi, hiện giờ tôi muốn ở cùng em, làm một chút vận động khiến thân thể đổ mồ hôi, vui vẻ còn hơn bay lên trời, em cảm thấy như thế nào?”
Cô đỏ bừng mặt, giọng khàn khàn: “Em không muốn! Anh buông em ra! Anh không có tư cách quản lý em, chúng ta đều là người tự do, em không muốn cùng với anh!”
Thật sự gào ra, mới cảm nhận được rốt cuộc có bao nhiêu đau. Có lẽ nên triệt triệt để để mà đau như vậy một lần, cô mới có biện pháp buông anh ra, đồng thời cũng bỏ qua bản thân si tình đến đáng buồn.
Nghe vậy, sắc mặt hơi nguội lạnh của Lôi Quân lại tái nhợt lần nữa, không khỏi nheo hai mắt, “Không cùng với tôi? Hừ! Tiểu Vân của tôi, người đàn ông khác thỏa mãn được em sao?”
“Anh -” Anh có thể xấu xa như vậy sao!
иgự¢ bị cháy đau đớn, Phương Tịnh Vân giận dỗi mà gào lên, “Tôi sẽ từ từ tìm, chậm rãi thử, tôi tin tưởng bên ngoài còn có rất nhiều người đàn ông có thể thỏa mãn tôi!”
Ầm –
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu, hai mắt Lôi Quân như bốc lửa mà giận dữ trừng mắt nhìn cô gái nhỏ không chịu tuân theo trước mắt.
Cô thật sự quá thiếu “Dạy dỗ”!
Cô là của anh, chỉ dành riêng cho anh, trừ anh ra, bất kỳ người đàn ông nào đừng nghĩ tới việc vượt qua Lôi Trì một bước! Xem ra, trước kia anh tiến hành “Dạy dỗ” trên người cô còn chưa hoàn toàn đủ, tối nay anh sẽ phải cho cô nhìn đủ “Màu sắc” một chút!
“Tiểu Vân, rất đáng tiếc, em sẽ không có cơ hội như vậy.” Mặc dù giận đến sắp phun ra ba lít máu, giọng anh vẫn thong thả ung dung, chỉ có điều trên mặt mưa to gió lớn sắp đến.
Trong mắt đẹp của Phương Tịnh Vân tràn đầy cảnh giác, hô hấp cũng không ổn, chỉ nghe anh còn nói: “Tôi sẽ giam em lại, không tiếp tục để cho em ra khỏi biệt thự một bước, sau đó sẽ đoạt lấy em hết lần này đến lần khác... Người đàn ông có thể thỏa mãn em chỉ có một mình tôi, em có ý kiến gì khác không?”
“Không ưmh ưmh ưmh -” Cái miệng nhỏ vừa định phát ra ý kiến khác lập tức bị môi lưỡi của người đàn ông chặn lấy, ςướק đi hô hấp, che lại tất cả ngôn ngữ.
Lôi Quân âm thầm thề với bản thân ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô gái nhỏ đáng bị đánh ௱ôЛƓ có thể có bất kỳ ý kiến gì khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc