Lý Ngọc và Thiệu Tuấn nói chuyện cuối cùng Lý Ngọc lấy được là kết thúc thảm bại.
Cô chưa từng nghĩ tới mình dự trước tính sau kế hoạc tỏ tình lâu như thế lại nhận lấy chính là kết thúc thê thảm như vậy, quả thật. . . . . . . . . . . . . . . . Cô không tìm được bất kỳ từ ngữ để hình dung mình lúc này nhếch nhác như thế nào.
Cho tới nay cô đều rất tỉnh táo, lý tính, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tính toán được mất ra sao, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột xích, dĩ nhiên, không thể nói cô không đủ tỉnh táo, chỉ là khi thấy Thiệu Tuấn, tất cả lời kịch được xây dựng thật tốt kia toàn bộ biến thành trống rỗng, cô còn chưa nói được lời ‘em thích anh’, hơn nữa cô cũng không chịu nổi nét mặt cưng chìu của Thiệu Tuấn khi nhắc đến Tĩnh Ngữ, cho nên cô rất kích động, lời nói ra không chút đắn đo suy nghĩ.
Thật, không phải cô không lý tính, mà là tất cả lý trí bởi vì Thiệu Tuấn thiên vị Tăng Tĩnh Ngữ đã bị bay đi mất, không còn một mảnh, cô điên cuồng, cô ghen tỵ, cô không chaaos nhận lời mình đánh giá Tăng Tĩnh Ngữ là lời nói phỉ báng như Thiệu Tuấn nói, lời cô nói toàn bộ đều là sự thật, chỉ là Thiệu Tuấn thiên vị chỉ nhìn thấy cái tốt của Tăng Tĩnh Ngữ, hoặc là nói, cho dù Tăng Tĩnh Ngữ thật sự không tốt hoặ còn tệ hơn thế nữa, theo ý anh cũng là tốt, bởi vì anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ. Mà ngược lại, cho dù là Tăng Tĩnh Ngữ tốt hơn thế, ở trong mắt Lý Ngọc cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt xấu của Tăng Tĩnh Ngữ mà thôi, bởi vì cô cực độ ghét Tăng Tĩnh Ngữ, vì vậy theo bản năng thấy Tăng Tĩnh Ngữ làm mọi chuyện đều xâu. Như vậy càng giống với câu "Khi người ta mang theo tình yêu mà nhìn thế giới, toàn bộ thế giới đều tràn đầy yêu, mà khi mang theo thất vọng nhìn thế giới, lại phát hiện toàn bộ thế giới đều bẩn thỉu, ghê tởm ."
Cho nên, chuyện trọng điểm không phải do Tăng Tĩnh Ngữ là người này như thế nào, mà là người nhìn cô đang ôm một loại tâm tính gì nhìn cô.
Có lẽ Lý Ngọc cũng không biết chính mình đã ghét Tăng Tĩnh Ngữ đạt đến cao độ như vậy, cho nên cô mới tự tin cho là Thiệu Tuấn cùng cô giống nhau, đều ghét Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng không ngờ, thực tế cùng với suy nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt.
Cô hoàn toàn không thể hiểu vì sao Thiệu Tuấn lại thích Tăng Tĩnh Ngữ, thậm chí Thiệu Tuấn nói ra "Chẳng lẽ tôi không thích bạn gái của mình ngược lại phải thích cô" lúc đó cô cảm thấy rất hoang đường. Theo ý cô, Tăng Tĩnh Ngữ chính là loại người ỷ có ba làm quân trưởng sẽ không biết trời cao đất rộng, suốt ngày chỉ biết ỷ thế Hi*p người, không chỉ có thế, cô ấy còn không biết liêm sỉ, quyến rũ người nơi nơi, khi còn là sinh viên năm nhất, cùng Thiệu Tuấn ở chung một chỗ nhưng sau lưng còn qua lại mờ ám với Tô Mặc, mà trong lớp cô kề vai sát cánh với nam sinh liền càng không cần phải nói rồi, một chút cũng không có căng thẳng hay tự ái của một cô gái nên có.
Huấn luyện viên Thiệu thế nhưng thích người như vậy, rốt cuộc là anh bị điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chỉ là, cuối cùng cô tận lực bình phục tâm tình của mình, ngăn được nước mắt không chảy ra, rất nghiêm túc đối với Thiệu Tuấn nói: "Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể vũ nhục em, có lẽ em hiểu sai rồi, anh là thích Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu em không thể ghét cô ấy, hơn nữa, em chưa bao giờ cho là em chửi bới cô ta, bởi vì những thứ kia đều là sự thật, chỉ là chúng ta nhìn nhận chuyện này bất đồng quan quan điểm mà thôi. Có lẽ, hôm nay em không nên tới tìm anh, ít nhất còn có thể cho em những suy nghĩ tốt. . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ là, như vậy cũng tốt." Em hoàn toàn đứt hy vọng xa vời.
Lý Ngọc đi, không có trịnh trọng tỏ tình, cũng không có nói mình vì anh mà tham gia cuộc thi tuyển chọn quân y cho bộ đội đặc chủng, dĩ nhiên, càng không có nói ngày đó theo bản năng đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái, không thể nói là cố ý, thật chính là một loại bản năng, bởi vì trong một khắc kia, cô nghĩ tới Tăng Tĩnh Ngữ khoác lác vô sỉ nói mình nhất định có thể qua cuộc thi tuyển chọn gắt gao kia, mà cô, không ưa nhất chính là Tăng Tĩnh Ngữ tự tin như thế, vì vậy, cứ như vậy không tự chủ được tăng cường sức lực.
Cô nghĩ, có lẽ cô thật đem Thiệu Tuấn tưởng tượng quá tốt đẹp, hơn nữa đem tình cảm Thiệu Tuấn đối với Tăng Tĩnh Ngữ tưởng tượng quá đơn giản, chỉ là mặc kệ nói thế nào, hôm nay là cô đối với Thiệu Tuấn triệt triệt để để thất vọng, có lẽ, người kia căn bản cũng không đáng giá để cô khổ tâm phí sức như vậy, căn bản không đáng giá để cô không ngại cực khổ tham gia cuộc thi tuyển chọn.
Mười giờ, Thiệu Tuấn liền trực tiếp từ quán trà đi bệnh viện, trên đường anh chủ động gọi điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, hỏi cô: "Ngày em ngã từ trên lầu xuống, có Lý Ngọc ở đó hay không."
"Có nha, ngày đó vừa đúng cô ấy tới bệnh viện tìm em cùng Trầm Ngôn chơi, chính em ở cửa cầu thang ᴆụng phải cô ấy, hàn huyên mấy câu, kết quả phía sau có người gây gổ ᴆụng cô ấy, sau đó em cũng vậy, nhân tiện cũng bị đẩy xuống cầu thang."
"Ah, anh biết rồi."
"Hả? Anh biết cái gì?" Tăng Tĩnh Ngữ không giải thích được, "Đúng rồi, hai người đã nói chuyện xong rồi sao? Cô ấy tìm anh có chuyện gì?"
Giọng nói Thiệu Tuấn trầm thấp, kiên nhẫn nói: "Không có việc gì, chỗ em đã hết kẹt xe chưa, còn bao lâu mới đến?"
"Hết kẹt xe rồi, anh đi bệnh viện chờ em...em rất nhanh có thể tới rồi."
Cúp điện điện thoại, Thiệu Tuấn đi bộ đến bệnh viện. Tháng năm, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nhưng nhiệt độ cũng không thấy cao, gió nhẹ thổi qua còn mang theo một chút lạnh lẽo, khiến đầu óc Thiệu Tuấn đang hỗn loạn nhất thời tỉnh táo không ít.
Lời nói kia của Lý Ngọc đối với anh không có ảnh hưởng là nói dối, từ chuyện cô đối với mình muốn nhìn mà không dám nhìn nhìn, nét mặt thẹn thùng e lệ đến chuyện khi nói đến Tĩnh Ngữ là lời nói cực độ căm hận, anh nhìn thấy thâm tình ái mộ cùng tia ghen tỵ trong đó.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gáu tốt, hào phóng phóng khoángt, sự thật chính là Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gái tốt, hào phóng, phóng khoáng, nhưng thật ra Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Ngược lại chính cô, nói mình giống như một người vì chính nghĩa, tự cho là khách quan, cũng chỉ là ghen tỵ mà thôi. Nếu như anh đoán không sai, lần đó Tăng Tĩnh Ngữ bị té từ trên lầu xuống, Lý Ngọc không thoát khỏi can hệ, anh nghĩ, có lẽ chuyện này phải cùng Tĩnh Ngữ nói chuyện thật tốt, mặc dù không nên có tâm hại người, nhưng đề phòng không thể không có.
Tăng Tĩnh Ngữ đến bệnh viện lúc đã là mười một giờ rồi, lúc đó Thiệu Tuấn đang thẳng sống lưng, đứng nghiêm ở cửa chính bệnh viện nhìn bốn phía, Tăng Tĩnh Ngữ vừa xuống xe đã nhìn thấy anh, lớn tiếng gọi anh "Thiệu Tuấn, nơi này."
Lúc này, đi cùng cô là Triệu Tiếc cũng từ bên kia xuống xe, nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ kích động, bất đắc dĩ hướng Thiệu Tuấn cười một cái nói: "Tiểu Thiệu, đã chờ lâu chưa?"
"Không có, con cũng vừa mới tới." Thiệu Tuấn đi đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ liền thoải mái giơ tay lên trên vòng cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ , sau đó Tăng Tĩnh Ngữ thuận thế ngã ra sau, cả người đều dựa vào trong иgự¢ Thiệu Tuấn, nũng nịu nói: "Thâи áι, anh phải phát huy tinh thần thân sĩ một chút ôm nhân sĩ tàn tật là em đây vào đi."
Ngay trước mặt Triệu Tiếc, Thiệu Tuấn vẫn không buông ra, cho nên cũng không trả lời lời nói Tăng Tĩnh Ngữ, ngược lại Triệu Tiếc khéo hiểu lòng người, mở miệng nói trước: "Bác còn có chuyện, cần phải đi trước, tiểu Thiệu, làm phiền con chăm sóc Tĩnh Ngữ một chút."
Thiệu Tuấn gật đầu đồng ý, "Bác có chuyện liền đi trước đi, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy."
Triệu Tiếc cười yếu ớt một chút, rồi sau đó lại nói mấy câu với Tăng Tĩnh Ngữ rồi lên xe rời đi.
Rốt cuộc có thể trải qua thế giới hai người, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đi xe xa tâm tình thật tốt ôm lấy eo ếch gầy gò của Thiệu Tuấn nói: "Mẹ em phải đi công tác, ba em đi diễn tập ở căn cứ, thật tốt là có thiên tài như anh trở về." Ý tứ chính là hai người chúng ta rốt cuộc có thể làm chuyện xấu.
Chỉ là, rất bi thống, người nào đó cũng không có nghe được ý tại ngôn ngoại của cô, ngược lại có bộ mặt phớt tỉnh an ủi cô nói: "Không có việc gì, anh còn có một tuần lễ nữa, đến lúc đó là bác có thể trở lại rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt mắt xinh đẹp tuyệt trần lại, khi hung hăng nhéo một cái, nói: "Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu."
Thiệu Tuấn đau đớn cái trán gân xanh nhảy hai lần, ngay sau đó rất nhanh phản ứng qua, "Ý của anh là. . . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ lười để ý đến anh, tự nhiên hướng cửa chính bệnh viện đi tới, vừa đi còn bên rống: "Em cái gì ý tứ cũng không có."
Tháo bỏ thạch cao, để cho an toàn, Trầm Ngôn khuyên Tăng Tĩnh Ngữ nên chụp X quang, xác nhận đã hoàn toàn khôi phục, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn liền nhảy mấy cái tại chỗ, khó chịu cực độ hầm hừ: "NND, nếu không tháo bỏ đồ chơi này em thật sự sẽ biến thành phế nhân."
Trầm Ngôn ở một bên tỉnh táo nhìn người nào đó đang vui vẻ, một chút cũng không khách khí đả kích nói: "Ngày ngày ở nhà cậu côn nghe oán trách, nếu cậu không tốt lên, tớ sẽ bận rộn đến ૮ɦếƭ mất. Còn nữa, Tô Đạo nói sau khi cậu thóa bỏ thạch cao phải lập tức đi làm."
"Ách. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi, đoạt lấy phim chụp X-quang trong tay Trầm Ngôn làm bộ nhìn nhìn, "Cái đó, Trầm Ngôn, cậu có nhìn lầm hay không, tớ cảm thấy chân tớ vẫn có chút đau, có phải còn chưa lành hay không, cậu nên bó lại thạch cao cho tớ đi."
Trầm Ngôn nhất thời cảm thấy cái trán toát ra vạch đen, "Tớ xem là cậu đã trở thành sâu gạo rồi." Cau mày đoạt lấy tấm phim trong tay Tăng Tĩnh Ngữ rồi nói tiếp, "Cậu đừng nghĩ tới lười biếng, không có câu ở đây, mỗi ngày tớ đều phải ghi chép bệnh tình, rồi lại đem laptop cho cậu, của tớ từ đầu tới đuôi không hề nhìn một lần."
Còn nhìn, đều không tham gia cuộc thi tuyển chọn còn nhìn cái rắm a, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lạnh đi vừa định phản bác, lại lập tức bị Thiệu Tuấn ngăn lại.
Anh nói: "Trầm Ngôn, tan việc cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm anh mới trở về một lần, vẫn muốn cám ơn các em đã chăm sóc Tĩnh Ngữ."
Thiệu Tuấn lời nói này quá mức nghiêm chỉnh, da mặt Trầm Ngôn mỏng như vậy nhất thời thật xin lỗi, liên tiếp từ chối nói: "Em cùng Tĩnh Ngữ là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm."
"Hai người các anh đừng ở chỗ này mò mẫm khách sáo, bữa cơm này bốn năm trước anh nên làm rồi, chúng ta kêu Trịnh Hòa Ninh cùng Lý Ngọc, đúng rồi, còn nữa Mục Tử Dương nhà cậu nữa, cũng gọi đến luôn đi, nhất định phải cộng thêm anh ấy." Tên kia mỗi lần đều cố ý ở trước mặt cô âи áι với Trầm Ngôn, lần này rốt cuộc đến phiên cô báo thù rửa hận rồi.
Bữa cơm hẹn vào một buổi tối trong tuần, sau khi Trịnh Hòa Ninh nghe nói huấn luyện viên Thiệu làm ông chủ lập tức xin nghỉ, hấp tấp chạy tới đây, nói là đã đợi bốn năm mới đợi được bữa tiệc này.
Mà Mục Tử Dương cũng trở lại vào buổi chiều hôm đó rồi chạy tới, dĩ nhiên, anh ta không phải bởi vì một ít bữa cơm này, mà là do thứ sáu hàng tuần anh đều trở lại, đúng lúc vừa trùng hợp gặp ngay hôm nay.
Về phần Lý Ngọc, Thiệu Tuấn nói: "Mới vừa rồi anh gặp Lý Ngọc rồi, cô ấy nói có chuyện nên phải đi trước rồi, hay là lần sau đi."
Anh nghĩ, coi như gọi điện thoại cho Lý Ngọc, cô ấy cũng sẽ từ chối thôi. Chỉ là cuối cùng, anh không có đem chuyện Lý Ngọc nói ra, không phải bởi vì muốn giữ mặt mũi cho Lý Ngọc, mà là sợ Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ quá mức trở về sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa anh cũng đoán không ra sau khi biết chuyện Tăng Tĩnh Ngữ sẽ làm ra gì, cho nên, trước đợi chút đi, chờ anh đem suy nghĩ làm rõ rồi nói cho cô biết.
Đoàn người hẹn ước tập họp năm giờ rưỡi ở cửa bệnh viện, Mục Tử Dương lái xe tới cửa bệnh viện vừa đúng giờ, Thiệu Tuấn ngồi chỗ ghé trước, kế bên ghế lái, ba cô nương còn lại ngồi ở ghế sau.
Ba người hảo tỷ muội hơn nửa năm không thấy hết sức nhớ nhung, Trịnh Hòa Ninh lời nói ác độc hưng phấn bấm lên Tăng trên bụng thịt béo của Tĩnh Ngữ, không có tim không có phổi nhạo báng cô, nói: "Ơ ~~ cuộc sống gia đình tạm ổn, trải qua không tồi, này đều là mỡ rồi, cũng không sợ đồng chí huấn luyện viên ghét bỏ cậu nữa."
Một câu nói làm toàn bộ người trong xe buồn cười, dĩ nhiên, ngoại trừ Tăng Tĩnh Ngữ, hai người họ từ trước đến giờ bên tám lạng người nửa cân, rất nhanh cô liền phản bác: "Chậc chậc, cậu cũng không cần hâm mộ tớ rõ ràng như vậy vậy, dù tớ mập thêm năm tám cân nữa (1 cân bân TQ bằng 0.5kg bên mình á) thì cũng còn thon thả hơn so với câu, chỉ là cậu yên tâm, nếu ngày nào đó cậu mập đến nỗi không ai thèm lấy, tớ sẽ thu cậu về làm tiểu thi*p thứ hai."
Nghe vậy, người trong xe cười càng vui vẻ hơn rồi, bạn học Mục Tử Dương đang lái xe cũng không nhịn được, muốn tham gia náo nhiệt, nói: "Tăng Tĩnh Ngữ, cô cũng không sợ Thiệu ca ca nhà các cô ghen hay sao, cẩn thận Thiệu Tuấn cũng đi chuẩn bị cho anh ấy một tiểu thi*p thứ hai."
"Anh ấy dám!" Tăng Tĩnh Ngữ xù lông rồi, chợt rống lên một câu, giọng nói to như vậy làm toàn tập thể người trong xe im lặng, rối rít hướng Thiệu đồng chí Tuấn làm ra ánh mắt đồng tình, cọp mẹ a phải hay không.
Chỉ là Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất tinh ranh, mới vừa gào xong lập tức liền đổi một bộ dạng nịnh hót lấy lòng, nằm dựa lên lưng ghế lái phụ, giọng làm nũng nói: "Thâи áι, anh sẽ chuẩn bị một tiểu thi*p thứ hai sao?"
Thiệu Tuấn im lặng ngưng thở, anh nghĩ, Tĩnh Ngữ, em có thể đừng diễn như vậy được hay không? Muốn diễn cũng nên lựa thời điểm không có ai. Chỉ là rất dễ nhận thấy một cô nương cũng không nghe được tiếng lòng anh một chút, ngược lại tệ hại hơn, đưa tay nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Ngôn nói: "Trầm Ngôn, cậu phải trông chừng Mục đoàn trưởng nhà cậu cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó anh ấy đem một tiểu thi*p thứ hai về nhà đó."
Trong lúc nhất thời không khí thật tốt, ngay cả đám hướng Trầm Ngôn nghiêm chỉnh cũng không nhịn được lại tiếp tục cười giỡn , chỉ thấy tay trái cô sờ lên cằm mặt như có điều suy nghĩ, mắt đẹp tuyệt trần khẽ nhíu lên, nhỏ giọng nói: "Như vậy a. . . . . . Nếu thực như vậy em liền hào phóng, trực tiếp xách anh đưa cho tiểu thi*p là được."
Lần này người nóng nảy là Mục đoàn trưởng, khẩn trương biểu đạt tâm tình với lão bà cảu mình: "Ngôn Ngôn, em đừng nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói bậy, cô ấy từ trước đến giờ miệng đầy những điều xằng bậy, không có một câu nói là thật, lòng của anh đối với em có Nhật Nguyệt thiên địa chứng giám."
"Cắt ~~~ miệng anh mới đầy điều xằng bậy!" Tăng Tĩnh Ngữ không cam lòng quát vô lương đoàn trưởng nào đó.
Mọi người anh một câu em một câu nói đùa, trong xe tiếng cười vui không ngừng, Tăng Tĩnh Ngữ kẻ dở hơi, Trịnh Hòa Ninh lời nói ác độc, Mục Tử Dương hài hước, ngay cả Trầm Ngôn cũng thỉnh thoảng chen vào đôi câu, Thiệu Tuấn trước sau như một trầm mặc, chỉ là nụ cười trên mặt chưa bao giờ từng đứt đoạn, thậm chí lúc Tăng Tĩnh Ngữ dùng giọng nũng nịu làm nũng với anh làm cả mặt anh đỏ ửng.
Trên bàn cơm, không khí vẫn vui vẻ như trước, Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa thay đổi phong cách kẻ dở hơi, đổi mặt vẻ mặt nghiêm túc hỏi Mục Tử Dương: "Người đồng chí đoàn trưởng kia, Trầm Ngôn nhà chúng em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh chuẩn bị lúc nào thì lấy cô ấy về nhà đây?."
Mục Tử Dương xoay người nhìn về phía Trầm Ngôn, nghiêm trang hỏi: "Ngôn Ngôn, em chuẩn bị lúc nào thì gả cho anh."
Trầm Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn Mục Tử Dương một cái, trong nhà rõ ràng nhất định tốt nghiệp liền kết hôn, còn cố ý làm bộ mặt đáng thương như bị người vứt bỏ, cô không thèm để ý anh.
Thấy thế, Tăng Tĩnh Ngữ cùng Trịnh Hòa Ninh trao đổi ánh mắt như hiểu rõ mọi chuyện, miệng đồng thanh nói: "Không phải là đã có đi, chẳng lẽ là có con mới cưới?"
Nghe vậy, canh cá Trầm Ngôn mới vừa ngậm trong miệng còn chưa kịp nuốt vào toàn bộ phun ra ngoài, thậm chí còn xui xẻo tắc vào khí quản, đưa tới một hồi ho khan, mặt trắng nõn trên đỏ bừng một mảnh.
Mục Tử Dương nhanh chóng nghiêng người sang , thân thiết thay Trầm Ngôn vỗ nhẹ sau lưng, một bên giả bộ tức giận trừng mắt nhìn phía đối diện hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn này vì lão bà đại nhân nói: "Hai người các cô đủ rồi a, không chơi như vậy tổn hại người. . . . . . Ngôn Ngôn, em cũng đừng kích động, chờ thời điểm chúng ta kết hôn các cô ấy phải có hai phần tiền lì xì, cho con chúng ta thêm một cái."
Trầm Ngôn buồn bực nhéo hông Mục Tử Dương một cái, cáu giận nói: "Anh nói cái gì đây?" Rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng bị anh nói như thế, như vậy tất cả mọi người cho là cô có.
Tăng Tĩnh Ngữ ngược lại hào phóng, đứng dậy gót đầy một ly bia, trước tiên uống cạn, nói "Không có việc gì, hai phần liền hai phần, dù sao chờ tớ cùng Thiệu Tuấn kết hôn cũng sẽ phải hoàn trả lại thôi, anh thấy đúng không, thâи áι."
Thiệu Tuấn hiển nhiên không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ lại đột nhiên nói một câu như vậy, chợt lặng mấy giây, cho đến khi Trịnh Hòa Ninh kêu la muốn ăn bánh kẹo cưới mới phản ứng được, thay vào là khuôn mặt biểu tình mừng rỡ "Ừ " một câu nói: "Sau khi trở về doanh trại anh sẽ thì nộp báo cáo kết hôn."
Thiệu Tuấn hiển nhiên không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ lại đột nhiên nói một câu như vậy, chợt lặng mấy giây, cho đến khi Trịnh Hòa Ninh kêu la muốn ăn bánh kẹo cưới mới phản ứng được, thay vào là khuôn mặt biểu tình mừng rỡ "Ừ " một câu nói: "Sau khi trở về doanh trại anh sẽ thì nộp báo cáo kết hôn."
Kết quả là, liên hoan bình thường lập tức thăng lên đến lễ mừng kết hôn, một hai cái cũng hưng phấn không đến được, trực tiếp coi rượu như trà mà uống, đầu tiên là chúc Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn kết hôn, sau đó cạn chén vì đứa bé trong bụng Trầm Ngôn, ngay sau đó cạn chén vì báo cáo kết hôn của Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ , tóm lại có rất nhiều lý do để cạn chén.
Mà đợi đến khi kết thúc liên hoan thì ba cô nương đã sớm say không còn hình dáng, chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ tựa vào trên người Thiệu Tuấn điên loạn còn đòi uống thêm nữa, Trịnh Hòa Ninh lại cười hề hề không ngừng, mà Trầm Ngôn, Trầm Ngôn coi như là ngoan nhất một, uống say liền yên lặng tựa vào trên vai Mục Tử Dương ngủ thi*p đi.
"Thật không nên làm cho các cô uống nhiều như vậy, anh xem, tửu lượng lớn còn không ngừng nháo muốn uống rượu." Mục Tử Dương giơ tay lên ôm vòng eo mảnh khảnh vị hôn thê gương mặt hối hận oán trách.
Thiệu Tuấn cũng rất là bất đắc dĩ, ôm thật chặt Tăng Tĩnh Ngữ đang không ngừng náo loạn trong иgự¢ cho Mục Tử Dương một nụ cười khổ: "Hết cách rồi, khó có dịp mọi người được tụ họp đông đủ một lần như vậy."
Mục Tử Dương suy nghĩ một chút cũng thấy thế, nghĩ anh ở bộ đội đặc chủng nhưng cũng không giống như Thiệu Tuấn, nhiều năm mới được trở về một lần, lập tức liền mềm lòng mấy phần, nói: "Được rồi được rồi, một Tăng Tĩnh Ngữ cũng đủ cho anh bận rộn sống ૮ɦếƭ rồi, Trịnh Hòa Ninh để tôi mang đi thôi."
Ra khỏi cửa khách sạn, Mục Tử Dương đem Trầm Ngôn đang ngủ cùng Trịnh Hòa Ninh đang cười khúc khích vào trong xe, quay đầu lại nói một câu với Thiệu Tuấn, sau đó liền lên xe, khởi động máy nghênh ngang rời đi.
Thiệu Tuấn nhìn xe đã đi xa, ôm Tăng Tĩnh Ngữ thật chặt trong иgự¢, hỏi: "Tĩnh Ngữ, ba mẹ em đều không ở đây, anh đưa em về nhà anh có được không."
Tăng Tĩnh Ngữ cái hiểu cái không, ý vị đối với Thiệu Tuấn cười láo lĩnh nói: "Thâи áι, chúng ta tiếp tục uống."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ, xem ra thật sự là say đến hồ đồ rồi, cái bộ dáng này đưa cô trở về mình cũng không yên lòng, hay là mang về nhà thôi.
Dọc theo đường đi, Tăng Tĩnh Ngữ ồn ào không nghỉ, một hồinói muốn ói, một lát nói muốn uống rượu, thậm chí còn mắng chửi người, nói gì Thiệu Tuấn thằng chó, không về nữa em liền không cần anh nữa, đến tai cuối cùng dứt khoát thấp giọng khóc, trong miệng đoạn kêu tên tuổi Thiệu Tuấn, người khác nghe được chua xót trong lòng một hồi lâu.
Thật vất vả mang người về nhà thì đã là gần mười giờ tối rồi. Trong nhà, mẹ Thiệu nằm trên ghế sa lon xem ti vi đã sớm ngủ thi*p đi.
Thiệu Tuấn ôm người thả nhẹ bước chân đi vào trong phòng, nhưng không ngờ cái người vốn đang say bất tỉnh đột nhiên hô to, "Thiệu Tuấn cái tên vương bát đảng kia, không về nữa em sẽ bỏ anh mà quen người khác." Ngay sau đó trong miệng lại mơ hồ không rõ kêu "Thiệu Tuấn, Thiệu Tuấn."
Mẹ Thiệu cũng không ngủ sâu, nghe tiếng hô to giống như nghe tiếng sấm, tự nhiên bị tiếng hô làm tỉnh.
"Không phải đi ăn một bữa cơm thôi sao? Tại sao trở về trễ như thế." Mẹ Thiệu từ trên ghế salon đứng dậy, trực tiếp hướng Thiệu Tuấn đang phía cửa đi tới, thấy trong иgự¢ Thiệu Tuấn là Tăng Tĩnh Ngữ, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Tĩnh Ngữ làm sao vậy?"
"Cô ấy uống say rồi, mẹ, mẹ làm thứ gì giải rượu cho cô ấy giúp con, con đưa cô ấy vào phòng trước đã."
Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ mẹ Thiệu, lúc Thiệu Tuấn do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm người tiếp tục đi vào phòng ngủ của mình. Rất nhanh, mẹ Thiệu bưng nước mật ong giải rượu tiến vào, Thiệu Tuấn ngồi ở mép giường, vội vàng đứng dậy nhận lấy cái ly mẹ Thiệu trong tay, nói: "Mẹ, có con chăm sóc cô ấy là được rồi, mẹ đi ngủ trước đi."
Mẹ Thiệu nhìn Tăng Tĩnh Ngữ trên giường, gương mặt ửng hồng, lại nhìn gương mặt mệt mỏi Thiệu Tuấn một chút, hoài nghi nói: "Các con. . . . . ." Bà vốn muốn nói chẳng lẽ các con đã cùng nhau, chỉ là rốt cuộc vẫn không có hỏi ra thành lời.
Lúc mẹ Thiệu ra ngoài còn chu đáo thay họ khép cửa phòng lại, Thiệu Tuấn nhìn cửa phòng khép chặt, anh không biết tại sao mình muốn như vậy, cố ý khiến mẹ hiểu lầm, nhưng là, nếu như không như vậy, anh chắc chắn mẹ anh sẽ không để cho anh và Tĩnh Ngữ ngủ chung một phòng.
Anh nghĩ, thật ra anh cũng không nghĩ làm gì Tĩnh Ngữ vào lúc này, anh chỉ là muốn gần cô hơn một chút, ôm cô, ôm cô, hít lấy một chút ấm áp của cô. Bởi vì anh biết rõ, cô cũng như anh, cũng khát vọng anh như anh khát vọng cô, đặc biệt là thời điểm nghe được cô khóc khẽ một lần một lần kêu "Thiệu Tuấn, Thiệu Tuấn", anh chân thực cảm thấy tâm mình như bị cô kêu đến tan nát.
Trên giường lớn mềm mại, Tăng Tĩnh Ngữ uốn éo thân thể của mình, trong miệng vẫn rầm rì như cũ nhưng không biết đang nói cái gì, Thiệu Tuấn lấy gối đầu giường kê đầu để cho cô nằm xong, kiên nhẫn dụ dỗ cô uống mật ong nước, lại chịu khó múc nước thay cô lau mặt rửa tay.
Tất cả trước sau đều làm tốt, Thiệu Tuấn đi phòng tắm tự mình tắm rửa.
Trở lại phòng ngủ lần nữa thì Tăng Tĩnh Ngữ đã ngủ rồi, cả người cuộn thành một đoàn, đầu cũng vùi vào trong chăn. Thiệu Tuấn đi nhanh tới bên giường, vén chăn lên nằm vào, rồi sau đó nghiêng người đem Tăng Tĩnh Ngữ kéo vào trong иgự¢.
Đây chính là nói cùng giường chung gối ư, rốt cuộc. . . . . .
Thiệu Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, dù là không hề làm gì, cứ như vậy ôm cô ngủ một đêm cũng là tốt .
Dĩ nhiên, trên thực tế anh cũng không phải không có làm gì, ôn hương nhuyễn ngọc trong иgự¢, chỉ cần là người đàn ông, chỉ cần người đàn ông kia không phải đồng tính luyến ái, có ai làm Liễu Hạ Huệ, huống chi Thiệu Tuấn là người nhiệt huyết như vậy, ôm trong иgự¢ chính là người con gái mình yêu.
Thời gian giống như dừng lại ở lúc này, thế giới an tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập. Anh nghĩ, anh đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, đối mặt với Tăng Tĩnh Ngữ an tĩnh như vậy, nghe cô hô hấp nhàn nhạt, nhìn đẹp mắt của cô, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, anh thật không thể thờ ơ ơ hờ được.
Khó khăn lắm mới trôi qua được mấy phút, anh liền bắt đầu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn rồi, thật sự là không nhịn được a. . . . . .
Kết quả là, anh nín thở, chợt lật người đặt ở trên người của người khác, con mắt anh tối đen, chăm chú nhìn chằm chằm người phía dưới đang ngủ say.
Hôn còn chưa phải hôn. . . . . . Vài lần gian nan giãy giụa, anh vẫn cố hôn xuống.