Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt - Chương 14

Tác giả: Vô Ngã

Nghe được Tăng Tĩnh Ngữ nói câu kia "Thâи áι" , Thiệu Tuấn cảm thấy cả người giống như là bị điện giật, lóe lên một cái, bất thình lình toàn thân tê dại.
Lúc trước dù thân mật thế nào, cho dù là bị anh hôn ý loạn tình mê thì Tăng Tĩnh Ngữ như cũ là trung khí mười phần kêu "Thiệu Tuấn Thiệu Tuấn" , đột nhiên nói một câu "Thâи áι" , hơn nữa còn cố ý kéo dài giọng dường như đang làm nũng, anh thật muốn HOLD không được a a a! ! !
"Cái đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn ngại ngùng không biết trả lời như thế nào, cái loại đó "Khi nào trở về, anh sẽ báo thù giúp em !" ...Sao anh có thể nói được chứ ! Nghĩ trước nghĩ sau, anh rốt cuộc tìm ra được một câu đúng với tính tình đặc biệt của mình, anh nói: "Ngày mai em còn phải đi học, em nên đi ngủ sớm một chút." Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận, lập tức buột miệng mắng một câu, "Thiệu Tuấn, anh khốn kiếp." , mà đổi lại bên kia, Thiệu Tuấn ném di động sang bên cạnh một cái, đôi tay ôm đầu cả người ngã về phía sau.
Ánh trăng bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được nửa vòng tròn mặt trăng, bầu trời đen như mực, những tia sáng nhỏ xuyên quang như kim quang. Tại trước bồn hoa nhỏ của ký túc bộ đội, Thiệu Tuấn nằm trên cỏ ngây ngốc nhìn bầu trời, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, trong đầu không ngừng hồi tưởng từng cảnh từng cảnh cùng Tăng Tĩnh Ngữ đi chung với nhau, những thời gian ngọt ngào kia, những thứ ôm hôn nhiệt tình kia, còn có mới vừa rồi câu kia tô đến xương tủy "Thâи áι" , mặc dù anh không nói ra miệng, nhưng mỗi lần nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói anh cũng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, trong lòng đặc biệt thoải mái, giống như chỉ cần vừa nghe đến cô ấy là nhẹ nhàng tự luyến âm thanh, tất cả mệt mỏi cũng có thể biến mất trong nháy mắt một loại, cuộc sống tràn đầy tốt đẹp cùng hi vọng.
Thật tốt chờ tiếp qua hai năm, cô tốt nghiệp điều tới căn cứ là bọn họ có thể ở cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Nếu tâm tình tốt thì sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, giống như phi thuyền vũ trụ , vèo một cái đi mấy ngàn mét, giống như mới một cái nháy mắt, đã đến ngày nghỉ.
Trước khi đi Thiệu Tuấn gọi điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, nói cho cô biết thời gian trở về cụ thể là lúc nào, kéo dài được bao lâu, thật ra thì anh cũng không có muốn Tăng Tĩnh Ngữ tới đón, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất kiên định, nói nhất định phải đi đón anh, hơn nữa phải đi sớm xếp hàng, muốn ςướק vị trí đàu tiên, để cho Thiệu Tuấn vừa ra tới là có thể nhìn thấy cô.
Đối với lần này, Thiệu Tuấn rất phản đối. Trước không nói đám người vốn là gian nan, hơn nữa trời rất lạnh, làm như vậy rất tội, anh thực xót xa, không đành lòng để Tăng Tĩnh Ngữ chịu tội, vì vậy, anh vô cùng thành khẩn mà nói:"Tĩnh Ngữ, thời tiết quá lạnh rồi, em đừng tới đón anh, đến trạm anh lập tức gọi điện thoại cho em."
Nhưng giọng điệu Tằng Tĩnh cũng rất kiên quyết, "Không được em nhất định muốn đi đón anh, chúng ta đã lâu không gặp nhau như vậy, chẳng lẽ anh muốn gặp em sớm một chút hay sao?"
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đầu kia, Thiệu Tuấn trầm mặc. Anh đã hơn nửa năm không có thấy cô, làm sao có thể không muốn. Mấy ngày nay anh luôn mơ về cô, đặc biệt là càng gần ngày trở lại, anh cơ hồ ngày ngày cũng nằm mơ thấy cô.
Anh nằm mơ thấy cô cười, khuôn mặt rực rỡ, động tác tự nhiên giống như tiểu thê tử chờ đợi trượng phu về nhà, tay kéo kéo cánh tay của anh nũng nịu nói: "Làm sao bây giờ anh mới trở về nhà, em dợi anh rất lâu rất lâu rồi."
Có thể tưởng tượng như thế, anh không đành lòng để cho cô đứng trong gió lạnh ở cửa ra vào run lẩy bẩy chờ anh, anh nghĩ tiếp tục phản bác, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ bá đạo hơn, há mồm một chữ "Không." còn chưa có xuất khẩu, Tăng Tĩnh Ngữ liền cắt đứt lời anh nói, bỏ lại một câu một câu "Em đã quyết định, cứ như vậy đi." Liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thiệu Tuấn ba giờ bốn mươi chiều đến trạm xe lửa, Tăng Tĩnh Ngữ mới ăn xong cơm trưa liền ngựa không ngừng vó ( ý nói là chạy dii đón người ta nhanh như ngựa đó) đánh hướng trạm xe lửa đuổi tới. Trước khi ra cửa gửi một tin nhắn cho Thiệu Tuấn một cái nói cho anh biết mình lên đường, nhà cô cũng gần thành phố Y, ngồi xe nhiều nhất mất nửa tiếng đi đường, đại khái khoảng hai giờ sau xe tới, vừa nghĩ rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Thiệu Tuấn, cô đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn, khi xuất phát thậm chí còn ngâm nga tiểu khúc.
Trên xe lửa, Thiệu Tuấn sắc mặt nặng nề, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, từng hàng từng hàng cây đã rụng hết lá, bầu trời cũng lặn xuống rất nhanh, phản chiếu những tia sáng lẻ loi, Thiệu Tuấn cảm thấy mỗi một phút sao lại trôi qua gian nan thế kia. Cũng không biết Tăng Tĩnh Ngữ hiện tại đến nơi chưa, có mang dù hay không, mặc quần áo đủ dày không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào thơi điểm cao trào, khắp nơi ở trạm xe lửa đều là cảnh người người xách hành lý đi về cùng người nhà. Nhiệt độ dươi 10 độ C, hơi thở thở ra toàn bộ hóa thành sương mù. Tăng Tĩnh Ngữ đang nhón chân lên, hai tay chống ở cửa kiếng đưa cổ dài ra, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm.
Tổng cộng có mười hai cửa lên xuống, bên trong chật ních rồi, Tăng Tĩnh Ngữ mắt thấy nhìn đến Thiệu Tuấn mặc quân trang xanh lá ở bên trong, cơ hồ là phản xạ có điều kiện kêu một câu: "Thiệu Tuấn, em ở đây này."
Mặc dù Tăng Tĩnh Ngữ âm thanh khá lớn, nhưng cách thủy tinh, hơn nữa bên trong vốn là huyên náo, cho nên Thiệu Tuấn căn bản là không thể nghe được cô gào thét, vậy mà, nhưng vào lúc này, trong cửa Thiệu Tuấn đột nhiên xoay đầu lại, giống như tâm ý tương thông với nhau, tầm mắt lại vừa vặn rơi vào chỗ cửa kính, nơi Tăng Tĩnh Ngữ đang đứng.
Sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ là đám người, nhìn ra được, cô một chút không gian cũng không có, nhưng trên mặt của cô lại cười rực rỡ khác thường, mặc dù không nghe được cô nói cái gì, nhưng có thể từ trên môi nhìn ra cô đang gọi "Thiệu Tuấn" . Sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ là đám người, nhìn ra được, cô một chút không gian cũng không có, nhưng trên mặt của cô lại cười rực rỡ khác thường, mặc dù không nghe được cô nói cái gì, nhưng có thể từ trên môi nhìn ra cô đang gọi "Thiệu Tuấn" .
Một khắc kia, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, dường như ngay cả nhiệt độ không khí cũng lập tức lên cao, anh cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô, khóe miệng chứa đựng một tia cười yếu ớt, thân thể theo chật chội sóng người cơ giới đi về phía trước.
Rốt cuộc gặp được sao? Anh thậm chí có loại cảm giác không quá chân thật, cho đến ra đứng ở cửa, Tăng Tĩnh Ngữ chen tới ôm lấy anh, mặt lạnh lẽo dán thật chặt ở trên cổ anh, cảm xúc chân thật kích thích thần kinh của anh cuối, từng cái tế bào đều ở đây kêu gào đây là sự thực, anh rốt cuộc trở lại.
Thiệu Tuấn bị cô xông lui về phía sau một cước, ngay sau đó vội vàng giơ tay lên ôm lại cô. Lúc này dòng người còn chưa tan đi tận, sau lưng lục tục còn có người đi ra, hai người đứng ở cửa ra vào thỉnh thoảng bị người ta đẩy một cái chen xuống, Thiệu Tuấn trong tay xách theo túi hành lý, trong иgự¢ lại ôm người, lập tức tìm không thấy lối ra đám người, chỉ đành phải tận lực che chở Tăng Tĩnh Ngữ, đồ 馫 闁 đệ không để cho cô bị người khác ᴆụng vào.
Tằng Tĩnh gắt gao mà ôm cổ của anh, tốc độ thật nhanh nói qua: "Có nhớ em hay không, có nhớ em hay không, có nhớ em hay không?"
Lúc này tình trạng Thiệu Tuấn không được phép phân tâm, nên không nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói cái gì, chỉ là theo lời của cô máy móc tái diễn: "Suy nghĩ một chút đi." Nhưng ánh mắt lại vẫn như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm dòng người đi ra, thời khắc chú ý không để cho Tăng Tĩnh Ngữ bị ᴆụng đến.
Dĩ nhiên, anh là hoàn toàn không có ý thức được mình nói cái gì , anh biết rõ Tăng Tĩnh Ngữ là một cô gái hấp tấp, làm chuyện gì cũng là xuất phát từ sở thích của mình, cho nên anh phải thời khắc cảnh giác, tránh cho cô gái này lại xảy ra chuyện gì, vậy mà Tăng Tĩnh Ngữ không nghĩ như vậy.
Thiệu Tuấn câu kia "Suy nghĩ một chút đi." Như là quăng một quả boom trong lòng cô, nổ cho cô đến ngoài khét trong sống, phải biết người này biến thái nhưng một chút xíu lời ngon tiếng ngọt đều nói không ra miệng, mỗi lần buộc anh nói, không phải cứng rắn nói sang chuyện khác chính là trực tiếp cúp điện thoại, cô rất tức giận, hận không thể cắn ૮ɦếƭ anh được, nhưng ai biết hôm nay đột nhiên lại nói như vậy, hơn nữa còn nói thuận miệng như vậy, thật sự là xưa nay chưa từng thấy.
Tăng Tĩnh Ngữ hết sức kích động, cũng không để ý bây giờ là trường hợp nào, trực tiếp đem mặt Thiệu Tuấn của hôn lên. Khi đôi môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo thì Thiệu Tuấn đã hoàn toàn lâm vào mê muội, con mắt anh chợt phóng đại, mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có quá nhiều động tác, chỉ là đơn giản dán lên bờ môi của anh, lỗ mũi chống đỡ lỗ mũi, đuôi lông mày ở giữa mang theo nụ cười, ánh mắt của cô lớn mà hẹp dài, cô cười làm cho đuôi mắt thoáng nâng lên, mang theo một dòng như có như không mị hoặc, con ngươi của cô giống như Hắc Trân Châu, đen nhánh mà thuần túy, lóe sáng làm cho người ta không dời mắt được đi.
Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật tê rần hạ, thân thể đột nhiên cứng đờ, không kiềm hãm được nuốt nước miếng một cái, hạ thân bắt đầu đột nhiên nở. Tăng Tĩnh Ngữ động tác này kéo dài mấy giây, sau đó đầu cô lại dựa lên trên vai Thiệu Tuấn, dí má vào cổ anh, hơi thở ấm áp đánh vào trên da, ngứa một chút.
Toàn thân Thiệu Tuấn cảm giác đều tập trung vào cổ, anh còn nhớ rõ ban đầu ở cửa quán rượu, toàn thân Tăng Tĩnh Ngữ mặc váy đỏ, phong tình vạn chủng, ôm cổ anh không ngừng hôn, đầu lưỡi ướt mềm bí mật quét qua trên cổ, da nhẵn nhụi, cái loại đó cảm giác tê liệt trong nháy mắt xông lên đại não.
Thiệu Tuấn cương thân thể không dám động, duy trì tư thế ôm, cho đến khi dòng người thối lui anh mới chậm rãi rũ tay xuống buông cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ ra.
Rời đi Thiệu Tuấn ấm áp ôm trong иgự¢, Tăng Tĩnh Ngữ bất thình lình rùng mình một cái. Nàng mặc là không là rất nhiều, trên người mặc áo màu trắng, phía dưới là quần jean dài, cuối cùng chân mang giày cao gót, cũng không biết cô ở chỗ này chờ bao lâu, gương mặt cùng lỗ mũi đông đỏ bừng một mảnh, Thiệu Tuấn nhìn cô bộ dạng rất lạnh, không nhịn được lại đưa tay ôm bả vai của cô.
Tăng Tĩnh Ngữ mặt mày mỉm cười nhìn động tác của anh , phối hợp hướng trên người anh nhích lại gần, cười hì hì nói: "Em mới rồi vừa nghe được tiếng nuốt nước miếng."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Anh đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, cả khuôn mặt giống như bị đốt cháy, mới vừa rồi Tăng Tĩnh Ngữ cử động thân mật để cho anh từ trước đến nay không có muốn hôn cô, □ đột nhiên sinh nhiệt ——- anh có phản ứng.
Anh từ trước đến giờ khó chịu, cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, đột nhiên bị người ta nói đâm thủng mặt nạ ngụy trang để cho anh cảm giác mình giống như bị người lột sạch quần áo đứng dưới ánh mặt trời, cả người bị Tăng Tĩnh Ngữ nhìn thấu toàn bộ, có loại cảm giác xấu hổ đến không đất dung thân .
"Thế nào không đi." Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuấn, "Nha, mặt của anh thế nào hồng như vậy, anh bị sốt sao?" Nói xong còn làm như có thật đưa tay đi sờ trán Thiệu Tuấn một cái.
Sắc mặt Thueeuj Tuấn nhất thời thay đổi rất khó coi, cau mày ngăn Tăng Tĩnh Ngữ dính tay vào trên trán anh, giọng nói cứng rắn nói: "Anh không sao, đi thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ có chút khó hiểu, mới vừa rồi còn thật tốt, thế nào lập tức liền thay đổi nhanh như vậy. Cô hết sức buồn bực bĩu môi, hấp ta hấp tấp đi theo sau.
Hai người song song đi về phía trước, trải qua gió lạnh thổi, nhiệt độ thân thể Thiệu Tuấn hạ không ít, lúc này mới dám quay đầu lại nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, "Em làm sao vậy, nảy giờ không nói gì?" Anh không chút nào nhận ra sắc mặt mình lúc nãy rất khó coi, nhưng mới một lát sau vẻ mặt lại như không có gì, Tăng Tĩnh Ngữ cái đó hận a, thật sự là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hận không được một chưởng vỗ ૮ɦếƭ anh.
Gió Bắc thổi qua, bầu trời âm trầm thật giống như muốn sập xuống, vốn là có trấn mưa nhỏ rơi tí tách nay dần dần lớn lên, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên đất vang sào sạt, văng lên vô số bọt nước. Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng tức giận chưa tiêu, kìm nén bực bội cùng Thiệu Tuấn so tài, như thế nào cũng không để ý anh, cũng không quản mưa có bao nhiêu, trực tiếp hướng trong mưa phóng tới.
Thiệu Tuấn lanh tay lẹ mắt vội vàng kéo cô lại, hai người đứng ở hành lang cửa ra vào cau mày nhìn trận mưa to ngoài kia.
Thiệu Tuấn rất rối rắm, tục ngữ nói không sai, lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển, thật sự là một chút cũng không sai a, mới vừa rồi còn thật tốt, lập tức cũng có thể tức giận như vậy? Anh có chút khẩn trương kéo kéo cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ, có chút ý tốt đề nghị: "Chờ cũng không phải là biện pháp, chúng ta cũng nên trở về đi thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng đầu nhìn anh một cái mặc cho anh dắt đi, nhưng miệng nuaur chữ cũng không hé môi, như thế nào cũng không chịu nói chuyện. Thiệu Tuấn đem hành lý đặt ở bên chân Tăng Tĩnh Ngữ, mình vọt vào trong mưa đi tìm xe taxi.
Nhìn bóng lưng Thiệu Tuấn đi xa, Tăng Tĩnh Ngữ rất là mờ mịt, thật ra thì cô cũng không biết mình tức cái gì, Thiệu Tuấn tính tình khó chịu cô so với ai khác lại càng hiểu rõ ràng hơn, nửa ngày nói không ra một câu dễ nghe. Chỉ là có lúc cô cảm thấy thật đáng yêu, nói thí dụ như lúc bị cô đùa giỡn mặt đỏ tới mang tai, có thể có lúc cô lại cảm thấy anh rất đáng ghét, cũng tỷ như mới vừa rồi, đối với suự nhiệt tình của cô không có một chút phản ứng, hơn nữa gương mặt còn lạnh lùng, giống như thiếu anh 100 vạn , nói thế nào cũng là mấy tháng không thấy, chẳng lẽ anh liền một chút cũng không muốn cô? ? ?
Tăng Tĩnh Ngữ vẻ mặt giận dữ vẫn kéo dài đến khi lên xe, hai người cùng nhau ngồi ở phía sau, Thiệu Tuấn mới vừa mắc mưa, trên người ướt chèm nhẹp , cho nên cố ý cùng Tăng Tĩnh Ngữ vẫn duy trì một khoảng cách, Tăng Tĩnh Ngữ tức giận nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Anh ngồi xa như vậy làm gì."
Thiệu Tuấn thấy Tăng Tĩnh Ngữ cũng để ý mình rồi, trên mặt vui mừng, vội vàng giải thích: "Anh sợ làm quần áo em ướt."
Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng người sang nhìn chòng chọc vào anh, Thiệu Tuấn bị cô nhìn trong lòng có chút sợ hãi, cau mày, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt anh, mới vừa mắc mưa, trên tóc còn ướt, nươc mưa theo da thịt chảy từ trên trán dọc xuống gò má rồi tới cổ, Tăng Tĩnh Ngữ vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là giơ tay lên thay anh lau lau nước mưa trên mặt anh.
Trên tay cô vẫn đeo bao tay thật dày, cho nên tay cô rất ấm, ngón tay mảnh khảnh giống như mang theo lửa, từ cái trán một tấc một tấc đốt tới cằm, Thiệu Tuấn ngơ ngác nhìn cô, cho đến khi cô dừng lại động tác mới tỉnh táo lại, lập tức tóm cô tay, túm thật chặt ở lòng bàn tay.
Anh nghĩ, mặc dù nói không biết cô đang giận cái gì, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ, chắc là cô đã hết giận rồi. Vì vậy to gan nắm chặt tay Tăng Tĩnh Ngữ, cho dù cô cố gắng tránh thoát cũng không nguyện buông ra.
Tăng Tĩnh Ngữ thử mấy lần, thấy không thoát được liền buông tha, chỉ là trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt nguội lạnh, tức giận, giận dữ quay đầu đi chỗ khác, nhưng khóe miệng không nhịn được hiện lên một tia cười yếu ớt.
Nhà cũ trước của gia đình Thiệu Tuấn mấy tháng trước đã phá bỏ và đã dọn đi, mẹ Thiệu cầm tiền bồi thường sau đó trong vòng ba ngày đã mua được phòng ở mới, phòng ốc diện tích so với trước thì lớn gấp hai lằn, tiền bồi thường chỉ đủ giao tiền đặt cọc (*trong mua trả góp), mẹ Thiệu bắt đầu nhìn thời gian có chút do dự, nhưng sau Thiệu Tuấn lại nói mua lớn một chút cũng tốt, tốt nhất là ba phòng hai sảnh , kết hôn có thể dùng làm tân phòng, hơn nữa phòng ốc khá lớn mẹ Thiệu có thể ở cùng bọn anh. Về phần tiền trả góp, có thể mỗi tháng trích một phần từ tiền lương trong thẻ của anh, như thế mẹ Thiệu mới hạ quyết tâm mua căn nhà đó.
Lúc mẹ Thiệu dọn Tăng Tĩnh Ngữ cũng tới giúp một tay, mẹ Thiệu rất nhiệt tình giữ cô ở lại ăn cơm trưa, sau lại thấy nơi này cách cũng gần trường đại học X, cô lại tới mấy lần, đối với nơi này cô đã được tính là người quen cửa quen nẻo rồi.
Xuống xe, Thiệu Tuấn xách theo hành lý đi theo sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ, hai người trước sau đi vào tòa nhà. Nơi này phòng ốc tuy là mới xây, nhưng tầng lầu không cao, không có thang máy, lúc này cũng là hai mươi chín tháng chạp, ngày kế chính là đêm 30 rồi, mọi người vội vàng làm đồ tết, trong hành lang khắp nơi đều là người lui tới bầy biện.
Mới đến lầu bốn , hai người đi gần gần mười phút, mẹ Thiệu đã sớm không kịp đợi, sớm đã đứng ở cửa nhà nhìn, mới vừa nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Tuấn liền lập tức nghênh đón, nhận lấy hành lý trong tay Thiệu Tuấn, kích động nói: "Cuối cùng cũng trở lại, mẹ đã đợi gần nữa ngày rồi."
Vào cửa, mẹ Thiệu hưng phấn lôi kéo Thiệu Tuấn giới thiệu nhà mới bọn họ.
Phòng ốc tổng cộng 100 thước vuông, ba phòng hai sảnh, trừ trên đất gạch men sứ cùng trên tường quét vôi ở ngoài một chút, không có lắp đặt bất kỳ thiết bị gì, thứ nhất là trong nhà đã không có tiền, thứ hai nha, mẹ Thiệu nghĩ chờ tới lúc Thiệu Tuấn kết hôn rồi tu sửa luôn, đến lúc đó cũng để dành rồi có thể sửa sang, trang hoàng tốt hơn chút, miễn cho bị người khác coi thường.
Từ nơi cửa ra vào tách ra, bên trái là phòng ăn, bên phải là phòng khách, dọc theo nơi cửa ra vào là lối đi nhỏ rộng một mét, bên trái lối đi nhỏ chỉ có một gian phòng, căn phòng này rộng nhất, mẹ Thiệu để lại cho Thiệu Tuấn, theo như ý tưởng của bà thì tương lai con trai kết hôn có thể dùng để làm phòng ngủ chính, phía bên phải có hai gian phòng, một là gian phòng ngủ của mẹ Thiệu, một phòng còn lại mẹ Thiệu dùng để để hàng hóa. Từ nơi cửa ra vào tách ra, bên trái là phòng ăn, bên phải là phòng khách, dọc theo nơi cửa ra vào là lối đi nhỏ rộng một mét, bên trái lối đi nhỏ chỉ có một gian phòng, căn phòng này rộng nhất, mẹ Thiệu để lại cho Thiệu Tuấn, theo như ý tưởng của bà thì tương lai con trai kết hôn có thể dùng để làm phòng ngủ chính, phía bên phải có hai gian phòng, một là gian phòng ngủ của mẹ Thiệu, một phòng còn lại mẹ Thiệu dùng để để hàng hóa.
Phòng của Thiệu Tuấn khá lớn, hơn nữa làm cho người ta cảm giác một loại rất trống trải , trong phòng chỉ có một tủ treo quần áo cũ, cùng một cái giường Simmons mới mua. Cả thân giường toàn làmàu trắng, trắng như tuyết, lưng dựa rất cao, thuần trắng, bằng da bên trong bọc bọt biển, ở giữa là màu trắng nút cài, nơi cài nút vào trong lõm xuống, liên tiếp. Ga giường hình chữ nhật, màu lam, xem ra có loại rất thuần túy và tinh khiết cảm giác.
Thiệu Tuấn từ tiểu học mãi cho đến tốt nghiệp đại học đều ngủ chăn đệm nằm dưới đất, cũng không phải mẹ Thiệu không mua được giường, mà là trong nhà quá nhỏ, căn bản không có chô bày một giường lớn nữa, vì thế mẹ Thiệu vẫn cảm thấy tử hổ thẹn, lần này rốt cuộc mua được phòng ốc rồi, có đầy đủ không gian để bày giường, kết quả là mẹ Thiệu nhất thời kích động, mua giường hai người theo phong cách hoàng gia Châu Âu, mẹ Thiệu vô cùng hưng phấn giới thiệu ưu điểm cái giường này với Thiệu Tuấn, đem những lời của nhân viên hướng dẫn về cái gì chất liệu cao su rất được ưa chộng, cái gì nước sơn bảo vệ môi trường, chống biến dạng,..., nói không ngừng.
Tăng Tĩnh Ngữ đứng ở cửa bên cạnh, nhịn cười đến nghẹn, cái giường này lúc cô lần thứ hai tới mẹ Thiệu cũng đã nói với cô như thế, cho nên cô cũng không cảm giác quá mới mẻ. Ngược lại Thiệu Tuấn, đi lên phía trước rất nghiêm túc nhìn mấy lần.
Thiệu Tuấn đứng lên rất hưng phấn, khóe miệng luôn chứa đựng nụ cười thản nhiên. Lúc anh còn nhỏ vẫn ngủ ghế sa lon, trưởng thành không phải ngủ trên sô pha liền ngày ngày ngả ra đất nghỉ, lúc còn nhỏ anh đã có khát vọng có một cái giường của riêng mình, bất quá khi đó trong nhà vô cùng khó khăn, điều kiện gia đình không cho phép, anh chỉ phải đem nguyện vọng này dằn xuống đáy lòng giấu đi, rất sợ làm cho mẹ anh đau lòng.
Vật đổi sao dời, hiện tại gia cảnh tốt hơn rồi, nguyện vọng lúc nhỏ của anh rốt cuộc cũng thực hiện được, mặc dù không tính là chuyện lớn gì, nhưng có thể làm trong lòng anh vui mừng, lập tức ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chăn bông thật dầy nhưng cũng rất mềm mại , mẹ Thiệu thấy con trai hài lòng gương mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, lại nhìn Tăng Tĩnh Ngữ đang đứng ở cửa, rất thức thời lưu lại một câu: "Con trước đem hành lý để xuống, mẹ đi hăm nóng thức ăn. Một lát ăn cơm sẽ gọi hai đứa." Nói xong liền đi.
Mẹ Thiệu ra cửa, Tăng Tĩnh Ngữ đứng ở bên cửa rất thuận tay liền đem cửa đóng lại. Thiệu Tuấn nghe tiếng ngẩng đầu, mặt mày mỉm cười nhìn hướng Tăng Tĩnh Ngữ.
Lông mày anh rất đẹp, sống mũi cao, lúc cười lên mắt vẫn mở thật to như cũ, sáng ngời như ánh sao bập bùng trong đêm tối. Tăng Tĩnh Ngữ bộ dáng thần thần bí bí, không tự chủ được hướng anh đi tới.
Thiệu Tuấn cánh tay dài duỗi một cái, chợt đem Tăng Tĩnh Ngữ ôm lấy, Tăng Tĩnh Ngữ thuận thế ngồi ở trên đùi anh, đôi tay nắm cả cổ của anh, có chút trêu ghẹo nói: "Thế nào, một giường lớn sẽ để cho cái người này hưng phấn như vậy sao?"
Thiệu Tuấn cũng không thèm để ý giọng của cô, thân mật vùi mặt ở vai của cô, thật trầm thấp "Ừ." một câu, anh nói: "Lúc anh còn nhỏ đặc biệt monh muốn phải có một cái giường của riêng mình, nhưng trong nhà quá nhỏ coi như mua rồi cũng không để được."
Thiệu Tuấn âm thanh nhàn nhạt, không có xen lẫn bất kỳ tâm tình bi thương, thuần túy chỉ là trần thuật ý nghĩ của mình, nhưng chỉ là bình thản như vậy khiến Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy khó chịu, rất đau lòng, càng thương càng xót. Đều là những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân, nhưng ba cô cho tới bây giờ đều là cho cô những gì tốt nhất, từ ăn đến mặc, thậm chí là đi học, cô cho tới bây giờ cũng không có buồn, cô không cách nào thể nghiệm khát vọng có một cái giường cho riêng mình của Thiệu Tuấn, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng thay cho Thiệu Tuấn. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thiệu Tuấn trước kia vẫn hỏi cô tại sao thích anh, cô luôn là không trả lời được, vì vậy anh cho rằng là bởi vì chính mình lớn lên đẹp trai mới bị cô xem trọng , cho nên những vết thương trên lưng cũng không dám cho cô nhìn, rất sợ bị cô ghét bỏ. Khi đó cô không hiểu, cảm thấy Thiệu Tuấn chuyện bé xé ra to, nhưng thẳng đến lúc này cô mới hiểu được trong lòng Thiệu Tuấn lo lắng cùng sợ hãi, trừ tình thương của mẹ, anh không có gì cả, anh đem tất cả khát vọng của mình đè nén ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra với bất luận kẻ nào.
Anh cho đến bây giờ cưng chưa từng nói thích cô, nhưng không nói cũng không có nghĩa là không thích. Giống như anh khi còn bé khát vọng có một cái giường, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với mẹ Thiệu nói, bởi vì biết như vậy sẽ gia tăng gánh nặng cùng áy náy cho mẹ Thiệu.
Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên đang ôm chặt Thiệu Tuấn, hận không thể đem anh ăn vào trong, cái loại đau lòng đó ùn ùn kéo đến, đánh tới, cô nổi điên muốn tìm lối ra để phát tiết.
Thiệu Tuấn bị cô siết có chút không thở nổi, nghĩ đưa tay kéo cô ra, nhưng còn chưa có ᴆụng tay của cô liền bị người ᴆụng ngã, phía sau là tấm nệm mềm mại, trước mặt thì Tăng Tĩnh Ngữ đẹp rực rỡ , chỉ thấy cô nằm ở иgự¢ anh, anh thậm chí có thể cảm giác rõ rệt vật mềm mại trước иgự¢ cô nhô ra, anh chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi căng thẳng, sau đó không đợi anh kịp phản ứng, Tăng Tĩnh Ngữ đã hôn lên bờ môi của anh.
Lúc này cô giống như là dân chạy nạn đói bụng mấy ngày, động tác hung mãnh, hận không thể một hớp bắt anh nuốt vào trong bụng.
Thiệu Tuấn vừa bắt đầu bị động tác đột nhiên và lớn gan của cô hù dọa, nhất thời chưa kịp phản ứng, bị cô đoạt thế chủ động, vậy mà rất nhanh anh liền đổi bị động làm chủ động, khéo léo lật người một cái, đem Tăng Tĩnh Ngữ đè thật chặt ở phía dưới.
Anh cũng là đói khát , mấy tháng không thấy, nghĩ tâm đều đau rồi, hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong иgự¢, làm sao có thể còn nhịn được.
Nếu như nói mới vừa rồi Tăng Tĩnh Ngữ quấn lấy anh giống như con thú nhỏ ngây thơ, như vậy giờ phút này Thiệu Tuấn tuyệt đối là một con mãnh hổ động dục, anh sử dụng cánh tay sắt thép tráng kiện gắt gao đem Tăng Tĩnh Ngữ siết tại trong иgự¢, không cho phép cô có một chút nhúc nhích nào, đầu lưỡi linh xảo cạy cánh môi mềm mại của Tăng Tĩnh Ngữ ra, từ hàm răng đến cái lưỡi, một đường công thành đoạt đất, cuối cùng quấn cô, cùng cô chơi trò lưỡi truy lưỡi, rượt đuổi nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc