Thiệu Tuấn đi, cuộc sống Tăng Tĩnh Ngữ lại khôi phục bình tĩnh của ngày xưa. Nhưng lại không như trước, cô bây giờ hoàn toàn đã thoát khỏi cuộc sống đánh đấm không lý tưởng, mỗi ngày đi học nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc làm bài, vừa có chút rỗi rãnh sẽ cùng Trầm Ngôn chạy đến thư viện, trước khi ngủ kiên trì viết một bài viết nhật ký.
Cuộc sống của cô rất đặc biệt, nhật ký mở đầu không có ngày không có tháng cũng không có tựa đề như các loại nhật ký truyền thống nên có tất cả, cô ngắn gọn đến hoàn toàn không giống phong cách nhật ký.
Đặc biệt tiêu đề: Thiệu Tuấn đi ngày thứ nhất.
Đặc biệt nội dung: mục tiêu: chạy bộ 20 vòng 《 dược lý cơ sở 》30 tờ bài chuẩn bị《y học tế bào Sinh Vật Học thí nghiệm 》. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoàn thành: chạy bộ 20 vòng hoàn thành, 《 dược lý 》 còn kém 10 tờ, ngày mai bổ sung cho hoàn thành, 《 chuẩn bị bài 》 hoàn thành. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng: cách bộ đội đặc chủng lại tiến một bước.
Đương nhiên là có thời điểm cô bị kích thích cô cũng sẽ gia tăng một chút nội dung, tỷ như lần trước Mục Tử Dương tới đón Trầm Ngôn, cô có chuyện thuận đường cùng Trầm Ngôn đi. Cửa trường học, Trầm Ngôn vừa nhìn thấy Mục Tử Dương lập tức vứt bỏ cô đi, cô đứng ở phía sau, xa xa nhìn thấy trước mặt Mục Tử Dương nắm tay Trầm Ngôn rồi sau đó cúi đầu hôn một cái trên trán cô, sau đó cô liền bắt đầu tưởng tượng Thiệu Tuấn tới cửa trường học tìm cô, sau đó cũng giống như Mục Tử Dương hôn Trầm Ngôn, một dạng thâm tình hôn cô.
Vì vậy buổi tối hôm đó trong trang nhật ký, cô tăng thêm một nhóm phụ lục: Thiệu Tuấn thiếu Tăng Tĩnh Ngữ một cái ôm, một cái hôn, cộng thêm một lần tới cửa trường học đón ta, chờ ta.
2
Cuộc sống không sóng không gió tiếp tục, bất tri bất giác đã đến cuối kỳ.
Tăng Tĩnh Ngữ chưa bao giờ nghĩ đến còn có thể nhìn thấy anh, chính là chuyện, ừ —- tạm thời gọi anh "Nói xin lỗi nam".
Chuyện là như vầy : giảng viên hướng dẫn cho Tăng Tĩnh Ngữ tên là Tô Đạo, năm nay hai mươi tám tuổi, cũng giống như Tăng Tĩnh Ngữ là một cô gái phóng khoáng, lại nói Tăng Tĩnh Ngữ có lần ở trong túc xá rú lên - Ⱡồ₦g lộn nói Tô Đạo là chị gái thất lạc nhiều năm của cô, có thể thấy được quan hệ hai người tốt bao nhiêu.
Gần tới cuối kỳ, cần phải sắp xếp địa điểm thi, phải bổ sung thư thông báo, vân vân...., cộng thêm việc cô (Tô Đạo) cũng đang làm việc tại bệnh vuện quân y, Tô Đạo có chút bận rộn nên không tới, thỉnh thoảng tìm Tăng Tĩnh Ngữ đến làm người lao động miễn phí.
Ngày nào đó, trong phòng làm việc của Tô Đạo, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên đùa giỡn nói: "Tô Đạo a, cô xem em vì cô mà lao tâm lao lực, càng vất vả công lao càng lớn, như thế nào cũng phải mời em ăn một bữa cơm thật thịnh soạn mới được."
Không biết là không nghe thấy hay thế nào, Tô Đạo lúc ấy cũng không để ý gì tới cô, mà cô vốn chính là đùa giỡn, nói xong rồi cũng không còn để ở trong lòng, nhưng ai biết vừa tới buổi sáng thứ thì bảy Tô Đạo gọi điện cho cô, nói là mời cô ăn cơm.
Tăng Tĩnh Ngữ hết sức kinh ngạc: "Thiệt hay giả, cô chừng nào thì hào phóng như vậy, em chỉ nói đùa mà thôi."
Tô Đạo giả bộ nổi giận, giọng nói âm ương kỳ quái nói: "Thì ra là trong lòng em cô keo kiệt như vậy, được, coi như cô chưa nói gì hết."
Mẹ nó, tiện nghi như vậy - chuyện tốt tại sao có thể bỏ qua cho được, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi ngữ điệu bắt nịnh bợ: "Cô làm sao có thể keo kiệt được, em biết rõ Tô Đạo cô luôn luôn rất rộng rãi , chúng em tùy tiện đi ra ngoài i là được, ở nơi nào tập họp vậy?."
Điện thoại bên kia, Tô Đạo vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là cuối cùng vẫn hẹn xong, mười giờ ở cửa trường học hội hợp.
Mười giờ ở cửa trường học đúng lúc tập họp, Tô Đạo lái xe chở Tằng Tĩnh đi một nhà hàng cấp năm sao trong thành phố, vốn dĩ Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ Tô Đạo mang cô đi nhà hàng nhỏ bên ngoài trường học coi như xong chuyện, không thể nghĩ đến mang cô tới một nơi cao cấp như vậy, nhất thời trong lòng có chút kích động, vì vậy sau kích động liền bắt đầu động kinh: "Tô Đạo, cô quá hào phóng rồi, vừa ra tay chính là cấp năm sao , nếu không em với cô thôi đi, mỗi ngày toàn được nhậu nhẹt ăn ngon."
Tô Đạo cũng không yếu thế, được đằng chân lân đằng đầu: "Được rồi, vừa đúng lúc cô có người anh sanh đôi, đến lúc đó cô sẽ giới thiệu cho em . So với em cô có tiền nhiều hơn, nhậu nhẹt ăn ngon tuyệt đối không thành vấn đề."
"Ách. . . . . . . . . . . ." Gương mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nhăn nhó như trái khổ qua, cô nhất kích động liền dễ dàng gián đoạn tính động kinh, nhất thời động kinh liền nói lung tung , không ngờ Tô Đạo tưởng thật, "Hắc hắc, cái đó, cái người anh sanh đôi đó hay ;à thôi đi."
Tô Đạo rất khinh bỉ phủi cô một cái, vừa định mở miệng tổn hại đôi câu, kết quả điện thoại vang lên.
Chỉ nghe Tô Đạo gương mặt hả hê vẻ mặt, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng giống như trúng năm trăm vạn tựa như, "Ơ, xong chuyện, như thế nào a. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chậc chậc, em đại biểu rộng lớn quần chúng nhân dân đối với anh bày tỏ thâm thiết đồng tình. . . . . . . . . . . . . . . . . Em à, em đang ở Thiên Hữu ăn cơm với học trò, anh ở đâu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . A, anh tới đi, vừa đúng học trò em nói muốn em giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhanh lên một chút a."
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tăng Tĩnh Ngữ vô sĩ thì vô sĩ nhưng không thể so sánh với Tô Đạo được, quả thật chính là phòng nhỏ thấy nhà lớn.
Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, cô khi nào muốn cô ấy giới thiệu đối tượng, chỉ đùa giỡn có được hay không, nếu là lúc trước cô không có bạn trai, thì cô cũng hùa theo rồi, nhưng bây giờ, nhưng bây giờ không giống nhau, cô là hoa đã có chủ rồi.
Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, cô khi nào muốn cô ấy giới thiệu đối tượng, chỉ đùa giỡn có được hay không, nếu là lúc trước cô không có bạn trai, thì cô cũng hùa theo rồi, nhưng bây giờ, nhưng bây giờ không giống nhau, cô là hoa đã có chủ rồi.
Vì vậy Tô Đạo mới vừa cúp điện thoại cô liền bắt đầu xù lông: "Có câu nói thà phá mười ngôi miếu, dứt khoát không phá một hôn nhân. Em là hoa đã có chủ rồi, Tô Đạ, cô làm như vậy quá thất đức." Nói xong còn cố ý cau mày trợn mắt nhìn Tô Đạo mấy giây.
"Cắt ~~~" Tô Đạo quát một tiếng, đứa trẻ như Tăng Tĩnh Ngữ mà muốn đấu vối cô, để ý đều lười để ý đến cô ấy.
Gọi thức ăn không lâu thì Tô Mặc đến, mặt mệt mỏi ngồi xuống bên phải Tô Đạo, Tô Đạo trước sau như một hả hê: "Như thế nào, cô gái kia xinh đẹp không? Nghe giọng điệu mẹ vậy đơn giản chính là tiên nữ trên trời rớt xuống."
Nói chưa dứt lời, nói tới chỗ này Tô Mặc tức tối vô cùng, khi anh học đại học đã bắt đầu sống ở nước ngoài, lễ mừng năm mới hàng năm mới trở về, ngày ngày trồi qua một cách tiêu dao tự tại, sau đó tiệc vui chóng tàn, cũng không hiểu được mẹ anh gặp cái ma gì, kể từ mấy năm trước bắt đầu liền cùng một đám bà lớn cả ngày thích làm mai mối xem mắt, vừa bắt đầu cũng may, mẹ anh vừa nói xem mắt anh liền đem chuyển qua Tô Đạo.
"Mẹ, con cùng em gái nhưng sanh đôi, em ấy đều không vội con gấp cái gì, nam nhân kéo dài tới 30 không kết hôn cũng không có gì, nữ nhân thì không được, trên web tất cả nói: trường trình độ học vấn đại học nữ nhân là Triệu Mẫn, bản khoa học lịch nữ nhân là Hoàng Dung, thạc sĩ trình độ học vấn nữ nhân là Lý Mạc Sầu, em ấy nhưng chỉ lo học thôi, Diệt Tuyệt sư thái cấp bậc, cho nên mẹ phải thừa dịp em ấy còn chưa trở thành Lý Mạc Sầu vội vàng tìm một người cho em ấy, nếu là thành đến diệt tuyệt vậy thì coi như đã trễ rồi." Anh nói lời này đều tốt, giọng nói trầm bổng du dương, dọa mẹ Tô sửng sốt một chút, tưởng thật lập tức thu xếp đối tượng cho Tô Đạo.
Tô Đạo lúc ấy cũng không cảm kích, cho đến một lần nào đó Tô mẹ lơ đãng đem Tô Mặc cho giật tung ra, cô mới biết mình bị anh trai thân yêu bán đi, lúc ấy cô cơ hồ hận không thể lập tức bay đến Anh quốc đi tìm Tô Mặc tiêu diệt, chỉ là thật đáng tiếc, cô là quân nhân, không thể ra nước, cái này làm cho những ý nghĩ trong đầu cô cuối cùng vô tình bị Ϧóþ ૮ɦếƭ ở trong trứng nước.
Cũng chính là lúc cuối năm ngoái, Tô Đạo đột nhiên nộp một bạn trai, nghe nói là lính đặc biệt, người trong nhà mặc dù không thế nào thích cái loại nghề nghiệp nguy hiểm đó làm người con rể, nhưng ai có thể khiến Tô Đạo thích, cô là con gái duy nhất trong nhà, hơn nữa còn là Lão Yêu, khi còn bé bị làm hư rồi, ngang ngược ai cũng không quản được, cuối cùng trong nhà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tô Đạo đã được giải thoát, kết quả là, Tô Mặc liền bắt đầu xui xẻo.
Dưa theo nguyên tắc có qua có lại, Tô Đạo lập tức đáp lễ anh một món lễ lớn, thỉnh thoảng kích động mẹ cô cho anh xem mắt, nếu là thời gian cô rãnh, cô còn giúp mẹ chọn hình nữa.
Tóm lại hoàn toàn triệt để bán.
Tô Mặc vốn là còn cố kỵ có người ngoài ở đây không tiện nói gì, anh bình thường không quen xuất hiện trước mặt người lạ, giọng nói giả bộ lạnh lùng, nhưng ai biết anh vừa tới Tô Đạo cùng anh kéo cái gì tiên nữ.
Cái kia rất đáng hận , hướng về phía Tô Đạo trừng mắt căm tức nhìn, "Ta nói cái nha này sao lại hư hỏng như vậy nha, em đã được giải thoát liền cùng mẹ cấu kết với nhau làm việc xấu, còn tiên nữ đâu rồi, em đây đang làm khó anh sao?." Nhớ tới mới vừa rồi âm thanh cô gái kia làm nũng khiến anh không nhịn được nổi da gà.
"Em làm khó anh hồi nào, anh cũng gần 30 rồi, cả ngày chỉ biết mù quáng mò mẫm, công việc anh không đi tìm, công ty trong nhà anh không đi làm, mẹ chỉ là để cho anh xem mắt không có trực tiếp bức hôn cũng là tốt rồi." Lại nghĩ tới lúc ban đầu mẹ cô chống nạnh nhìn chằm chằm, mắt to tựa như chuông đồng buộc cô đi xem mắt, Tô Đạo bất thình lình sợ run cả người.
Tô Mặc bị nói đến chỗ đau bắt đầu không nói được gì. Gia đình anh là phú hào ở thành phố B, phía trên có hai anh trai cộng thêm Tô Đạo một người em gái. Hai anh trai đều là học kinh tế, vừa tốt nghiệp là vào trong công ty gia đình giúp một tay, anh và Tô Đạo cho tới bây giờ liền bá đạo tiêu dao không ưa thích cuộc sống bị gò bó , vì vậy tốt nghiệp sau trung học anh lựa chọn ra nước ngoài học, Tô Đạo bởi vì lúc ấy thầm mến Mục Tử Dương nên thi vào trường quân đội. Anh cảm thấy dù sao công ty nhà cũng không cần anh gấp, cho nên luôn là không làm việc đàng hoàng, chạy loạn trên toàn thế giới.
Hai người nói quá tập trung cũng không thế nào chú ý tới Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ là cái này cũng không đại biểu Tăng Tĩnh Ngữ không chú ý bọn họ. Tăng Tĩnh Ngữ từ trước đến giờ thích xem trai đẹp. Ặc, từ lúc Tô Mặc vừa vào cửa bắt đầu cô liền nhận ra anh là người ngày đó ở trên xe nhận lỗi với cô, chỉ là không ngờ anh tự nhiên là anh trai của Tô Đạo.
Xét thấy bị người nghiêm trọng bỏ rơi, cô dứt khoát cúi đầu giả bộ trong suốt. Cô là muốn như vậy, chờ món ăn vừa đi lên cô liền ăn, ăn chơi xong cô liền chạy đi.
Chỉ là thật đáng tiếc, Tô Mặc cùng Tô Đạo bẩn thỉu lẫn nhau một lần, sau rốt cuộc nhớ tới sự tồn tại của cô.
Tô Đạo không chút để ý chỉ chỉ Tô Mặc, giọng nói lạnh nhạt nói: "Tô Mặc, anh trai sanh đôi của cô. Anh em một tính tình, em đừng quá thận trọng hay khẩn trương." Rồi sau đó hướng về phía Tô Mặc chỉ chỉ Tằng Tĩnh mà nói: "Tăng Tĩnh Ngữ, học trò em."
Đối với người xa lạ mà nói, Tô Mặc còn là tương đối thân sĩ , lễ phép giống như Tăng Tĩnh Ngữ đưa tay phải ra, âm thanh trầm thấp dễ nghe nói qua: "Xin chào, anh là Tô Mặc."
Tăng Tĩnh Ngữ mặt ngoài công phu vẫn là làm không sai , người ngoài trước mặt bình thường tương đối đều quy củ, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên tuyệt đối là thục nữ trong thục nữ, chỉ thấy cô hào phóng hướng Tô Mặc cười một tiếng thay vì bắt tay, "Xin chào, em là Tăng Tĩnh Ngữ."
Tô Mặc cùng Tăng Tĩnh Ngữ một dạng ngoài ý muốn, anh lại không ngờ tại chỗ này ᴆụng phải cô, càng không có nghĩ tới chính là cô lại là học trò của Tô Đạo.
Ngày đó anh lại bị mẹ bức tới xem mắt, đàn gái gọi Trương Thịnh Nhã, tên rất thục nữ, nhưng nhìn người đi lên nhưng cũng không đáp. Đen nhánh da đen giày, một bộ cận thân ѕєχy báo vằn quần cụt, tóc dài thật cao ghim lên, cả người nhìn qua là biết trào lưu mới.
Anh đối với việc xem mắt từ trước đến giờ không có chút hứng thú nào, hơn nữa loại con gái như vậy không phải món ăn anh yêu thích, cho nên sau khi ăn xong anh cũng không có chủ động hỏi số điện thoại của Trương Thịnh Nhã , đến lúc đó Trương Thịnh Nhã đối với anh lộ ra vẻ rất có hứng thú, không chỉ có chủ động hỏi điện thoại của anh, thấy anh không có lái xe tới còn nhiệt tình nói muốn đưa anh về. Anh tự xưng là thân sĩ, uyển chuyển từ chối không có kết quả đành phải lên xe.
Trên đường Trương Thịnh Nhã lại đi đón ba cô làm trễ nãi chút thời gian, lúc đó đã đến giờ anh hẹn Tô Đạo gặp mặt, liền hỏi một câu "Đến 3 giờ thì có kịp đến bệnh vuện quân y không ?."
Trương Thịnh Nhã hào phóng cười một tiếng, "Có thể...!" Ngay sau đó đạp mạnh ga, xe giống như con ngựa hoang thoát cương vội vã chạy đi.
Tuy nhiên là anh không vì một câu Trương Thịnh Nhã mà đưa đến mâu thuẫn cùng Tăng Tĩnh Ngữ , nhưng theo tình huống lúc đó hai người không muốn bỏ qua như thế. Theo ý anh Tăng Tĩnh Ngữ cường thế yêu cầu Trương Thịnh Nhã nói xin lỗi thật ra thì có chút ngây thơ, nói như vậy người lài loại xe nổi tiếng này nếu như không phải người có bối cảnh có chút kiêng kỵ thì cũng khẳng định không thể khinh thường, nếu quả thật muốn cùng Trương Thịnh Nhã khơi lên tranh luận đoán chừng sẽ không có kết quả gì tốt. Vì vậy, anh không nhịn được liền quay xuống cửa sổ tới nói thêm một câu.
Tô Đạo trợn to hai mắt, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn Tăng Tĩnh Ngữ cùng anh cô bồi hồi một lát, "Thật là một cái so một có thể giả bộ, rõ ràng là hai người não tàn, kết quả anh hai chỉnh thành thân sĩ còn cô lại thành một thục nữ, công lực còn không phải là một loại sâu."
Tô Mặc cùng Tằng Tĩnh cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đạo, mặc dù đồng dạng là bị người vạch trần nội tình, chỉ là năng lực đả kích lại rõ ràng không phải một cái cấp bậc. Chỉ thấy Tô Mặc thần sắc nhàn nhạt, tao nhã lịch sự, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Đạo, khóe miệng kéo ra nụ cười nhat khá đẹp mắt.
Não tàn? Em gái anh nói chuyện càng ngày càng sắc bén rồi, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Tăng Tĩnh Ngữ. Chỉ thấy trước mắt nữ sinh cả người sững sờ, mắt hạnh trợn tròn, giống như nhìn yêu quái nhìn chằm chằm Tô Đạo, âm thanh chợt đề cao một chút: "Nha, này cũng bị cô nhìn ra rồi, nhãn lực thực tốt. Lại nói trước kia Trầm Ngôn nói em yêu giả tạo, em cảm thấy được đi, lời này một chút cũng không đúng, liền bác bỏ lời nói sắc bén này, Hàn Hàn đến trước mặt cô đều chỉ người thứ hai tài ba, tại đây diễn kỹ, Audrey Hepburn cũng phải cam bái hạ phong, liền cam chịu, chậc chậc. . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, hướng về phía Tô Đạo có hình có dạng nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lật, "Em cảm thấy được đi, so với kia cái gì Phù Dung tỷ hay là muốn tốt hơn một chút như vậy ."
"Hì hì" một tiếng cười nhẹ, Tô Mặc thành công bị ngôn ngữ hung hãn của Tăng Tĩnh Ngữ chọc vui, nghe cô nói cuồng như vậy, anh vốn là còn nghĩ khí này trường, thế nào chiêu cũng phải cả nữ vương kiểu tôn lên hạ xuống, kết quả chuyện một kiếm biến thành Phù Dung tỷ, trực tiếp từ trên trời rơi xuống đất cảm giác phải hay không, cô gái này nói chuyện quá gây cười, anh nghĩ không cười cũng khó khăn.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế trong nháy mắt trên mặt dâng lên vẻ hả hê, hướng Tô Mặc nhíu lông mày, giọng nói vui vẻ nói: "Trai đẹp, cho tiếng vỗ tay đi."
Tô Mặc trong nháy mắt ngốc trệ, anh có cảm giác bị người đùa giỡn . Mà một bên còn lại là Tô Đạo cho Tăng Tĩnh Ngữ một cái khinh bỉ xem thường, quát một tiếng: "Nhìn em tánh tình như vậy, mặc long bào cũng không giống Hoàng đế, giả bộ giống nữa nhưng mà cũng chỉ là loại thủ lĩnh sơn trại."
Tăng Tĩnh Ngữ vô tội bĩu môi, "Em tánh tình như thế nào cô còn không rõ ràng sao? Cô đúng là chị em gái thất lạc lâu nay của em."
Tô Mặc tay phải nắm quyền chống đỡ trên bờ môi, hết sức nhịn cười đến nghẹn. Tô Đạo khẽ nhíu mày liếc nhìn người khác hả hê, được, họ hàng cũng đem ra, nếu lại bẩn thỉu với cô ấy là thì đồng nghĩa với biến tướng chửi mình. Cô đột nhiên vô cùng hối hận sao ban đầu nói ra câu nói này, quả thật chính là tự bê đá đập vào chân của mình.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang thức ăn lên, lúc ăn cơm ba người khó được không hề đả kích lẫn nhau nữa. Chỗ ngồi Tô Đạo thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn một lát, một bộ dáng lo lắng trùng trùng.
Sau khi ăn xong, Tô Mặc gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, Tô Đạo rất không có lương tâm ném xuống Tăng Tĩnh Ngữ cho Tô Mặc nói: "Một lát anh đưa Tĩnh Ngữ trở về đi i, em có chút việc gấp."
Tô Mặc gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng "Được..!"
Ba người cùng đi ra nhà hàng, sau khi Tô Đạo lái xe đi, Tăng Tĩnh Ngữ cũng đi theo Tô Mặc lên xe.
"Cô bây giờ trở về trường học sao?" Tô Mặc nhẹ giọng hỏi, âm thanh vô cùng từ tính, Tăng Tĩnh Ngữ trái tim nhỏ run lên lại nghĩ tới ngày đó anh nói câu kia "Tôi thay cô ấy nhận lỗi với cô." Thật sự là thấp thuần hùng hậu, lập thể vòng quanh có thể so với hiệu quả3D, trong nháy mắt hoa si rồi một thanh, rù rì nói: "Anh là MC sao? Âm thanh sao lại dễ nghe như vậy."
Tô Mặc không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh từ trước đến giờ biết giọng nói mình hơi thấp, nhưng bị người khác hỏi như vậy □ khen trắng trợn thật đúng là lần đầu. Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lộ ra nụ cười nhạt, "Anh là nghề tự do, theo như mọi người hay nói chính là không việc làm, chỉ là nghe em nói như vậy, anh thật muốn đi thử làm MC một chút."
Tô Mặc không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh từ trước đến giờ biết giọng nói mình hơi thấp, nhưng bị người khác hỏi như vậy □ khen trắng trợn thật đúng là lần đầu. Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lộ ra nụ cười nhạt, "Anh là nghề tự do, theo như mọi người hay nói chính là không việc làm, chỉ là nghe em nói như vậy, anh thật muốn đi thử làm MC một chút."
"Ha ha, đi đi, đi đi, nhớ sau khi nổi tiếng ký tên cho em, cái gì y phục quần giầy tất cả đều ký tên cho em, sau đó em lại cầm đi bán đấu giá, khẳng định kiếm được thật nhiều tiền." Tăng Tĩnh Ngữ hướng về phía Tô Mặc, mắt bốc ánh sao, không phải cô thổi, Tô Mặc thật thật đẹp trai, không giống với Thiệu Tuấn dương cương cường tráng. Da tay của anh rất trắng, mắt không phải rất lớn lại hẹp dài, lỗ mũi rất kiệt xuất, đôi môi rất mỏng chung quy lại là duy trì khẽ giơ lên phúc độ, làm cho người ta cảm giác một loại dịu dàng nho nhã.
"A....!" Tô Mặc khẽ cười một tiếng thật thấp, đối với cách nói Tăng Tĩnh Ngữ không có bất kỳ đánh giá, nhưng trong lòng lại thật thích tính tình hoạt bát sáng sủa Tăng Tĩnh Ngữ, không nhịn được nói một câu, "Lần sau ᴆụng phải loại tình huống đó không cần vọng động như vậy được rồi."
"Sao ?" Tăng Tĩnh Ngữ quay đầu lại nhìn Tô Mặc, ngơ ngác lặng rồi mấy giây, ngay sau đó phản ảnh tới đây, "A, anh nói lần trước chuyện. Em biết rõ anh nói là để cho em chớ chọc loại ngững người này đi, lái xe hiệu mặc hàng hiệu, chỉ là một bộ y phục trên người có thể là tiền để dành mấy năm mấy năm của người khác, quả thật, chọc thứ người như thế có lý cũng không nói được."
Tô Mặc cũng không phủ nhận cách nói Tăng Tĩnh Ngữ, ánh mắt tập trung thấy cô làm như có một chút gật đầu thật nhẹ, cho là cô đã hiểu. Khởi động xe, ra khỏi chỗ đậu, một chỗ khúc quanh, anh đang chuyên tâm quay đầu xe, chỉ nghe bên tai truyền tới âm thanh Tăng Tĩnh Ngữ hơi tức giận, "Mặc dù thứ người như thế không dễ chọc, chỉ là chỉ cô ấy như vậy em đây thật đúng là không sợ đắc tội."
Qua chỗ khúc quanh, Tô Mặc không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ, hôm nay thời tiết vừa đúng, chiếu cao rực rỡ, ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua kính chắn gió dầy cộm nặng nề, trong xe nhàn nhạt vầng sáng màu vàng ấm, Tăng Tĩnh Ngữ chợt quay đầu lại nhìn Tô Mặc, chợt nhếch miệng cười một tiếng, cơ mặt cũng không ngừng động theo, mắt hạnh híp lại thành trăng lưỡi liềm, "Tỷ tỷ vào giang hồ đã lâu, hơn nữa, em đánh không lại không phải còn có bạn trai em à."
"Ha ha..." Tô Mặc thật thấp cười hai tiếng, đối với cách nói Tăng Tĩnh Ngữ từ chối cho ý kiến, "Bạn trai em, chính là người lần trước sao ?"
"Đúng vậy, rất tuấn tú phải hay không."
"Ừ" Tô Mặc giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt trên mặt không rõ.
2
Đảo mắt đến kỳ nghỉ, trời cao không phụ người có lòng, trải qua mấy tháng cố gắng, thành tích Tăng Tĩnh Ngữ được nâng cao rõ ràng, vốn là nợ môn lại đột nhiên giống như ngồi lên Yun-night Speed, thẳng thẳng đi lên như bão tố.
"Anh muốn cái gì?" Trụ sở quân đội trong cùng, trong một tiểu biệt thự hai tầng, Tăng Trường Quân cầm trong tay thư thông báo vừa lấy được , trên mặt cương nghị tràn đầy vui mừng. Ngay từ lúc trước cuộc thi Tăng Tĩnh Ngữ cùng ông nói qua, nếu là cuộc thi lần này môn nào cũng cô vượt qua 80 điểm thì phải thỏa mãn cô một nguyện vọng. Mặc dù nói không biết này Hỗn Thế Ma Vương có muốn thì sao, chỉ là cô khó được cố gắng như vậy, Tăng Quân Trường không có suy nghĩ nhiều đồng ý.
Trong thư phòng, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cha cô ngồi đối diện nhau, trong mắt đen nhánh chớp qua một tia giảo hoạt, cánh tay dài duỗi một cái cầm lấy thư thông báo trong tay Tăng Quân Trường, nghiêm túc, rồi sau đó chợt ngẩng đầu nhìn về phía ba cô: "Con muốn đi mãnh hổ bộ đội đặc chủng."
"Hồ đồ..." Tăng Quân Trường sắc mặt trầm xuống, quát mắng nói: " bộ đội đặc chủng là địa phương nào, đó là nơi con muốn đi là có thể đi sao?"
"Con mặc kệ, dù sao cha đã đồng ý với con rồi." Tăng Tĩnh Ngữ không chịu yếu thế, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm cha mình, cô và cha từ trước đến giờ không hợp nhau, loại tiết mục dựng râu trợn mắt này trong một tháng thỉnh thoảng diễn ra như vậy mấy lần.
Mày rậm đen như mực của Tăng Quân Trường khóa chặt, mắt thẳng tắp nhìn con gái đang tức giận trước mặt, chân mày chậm rãi giản ra, sắc mặt dần dần hòa hoãn, xen lẫn một tia áy náy nhỏ bé không thể nhận ra .
Ông còn nhớ rõ Tăng Tĩnh Ngữ khi còn bé đặc biệt khéo léo nghe lời, mỗi lần về nhà xa xa đã nhìn thấy bộ dáng cô nóng nảy ở trước cửa nhìn chung quanh chờ ông trở về, hơn nữa chỉ cần vừa nhìn thấy ông sẽ lập tức bước từng bước chân mập mạp ngắn ngủn xông lên vòng tay ôm ông, trong miệng ngọt ngào kêu: "Ba, làm sao bậy giờ ba mới trở về, con rất nhớ ba đó."
Nhưng con giá khéo léo nghe lời của ông từ lúc nào bắt đầu thay đổi và phản nghịch như vậy chứ?
Có lẽ là từ ngày ông và mẹ cô ly hôn đi, từ đó về sau cả người cô thay đổi hoàn toàn, đi theo đám bạn quậy phá trong đại viện nghịch ngợm gây sự, không thích đi học, thậm chí còn cúp cua chơi game. Ngày thường ông bận rộn công việc lại không có thời gian quan tâm cô, càng lớn Tăng Tĩnh Ngữ tính tình càng vô pháp vô thiên.
Tăng Tĩnh Ngữ nhìn sắc mặt ba đang ngựng trọng, trong lòng hơi thấp thỏm, mặc dù cô trước kia luôn là cúp cua đánh nhau, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nghĩ thu hút sự chú ý của ba cô mà thôi, còn lần này, cô thừa nhận mình có một ít tùy hứng, nhưng cô đã quá lâu không có thấy Thiệu Tuấn rồi, thậm chí ngay cả điện thoại cô cũng không gọi cho anh được, trước kia lúc ở trường học cũng may, cô đem thời gian hoạch định tràn đầy, căn bản đều đặn không nhớ tới anh, nhưng vừa đến kỳ nghỉ, mỗi ngày trừ ăn cơm ra ngay cả khi ngủ, lúc không có chuyện gì làm cô luôn là sẽ nghĩ tới anh, nhớ nhung giống như tràn đầy trời đất đánh tới, cô vốn cho là mình có thể bình tĩnh bình tĩnh chờ anh, nhưng bao nhiêu tháng cô đã không chịu nổi.
"Ba, ba để cho con đi đi." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên hạ thấp giọng nói, "Ba và chú Phó không phải chiến hữu sao? Ba nói với chú ấy nghỉ nhàn rỗi không chuyện gì muốn đi nhà chú chơi. Nơi đó cũng chỉ là nhà của chú ấy mà thôi, con lại không đi căn cứ."
"Có phải con đã yêu rồi hay không ?" Tăng Trường Quân trầm tư mấy giây đột nhiên đặt câu hỏi.
"Dạ..." Tăng Tĩnh Ngữ nhẹ một tiếng nhàn nhạt gật đầu.
" Là người lính đặc biệt lần trước đưa con về nhà đó sao?"
"Dạ..."
"Con đi ra ngoài trước đi, chuyện này để cho ba suy nghĩ một chút."