Chương 13

Tác giả: Hoàng Chi

Lúc này ở trên phòng Thanh Nhã tắm xong , đến ghế ngồi lấy điện thoại gọi ba cô.Còn Phan Tuấn cũng mới vào tắm sau.Ở quê nghe ba khỏe mạnh Thanh Nhã cũng yên tâm.Cô cũng kể chuyện hôm nay mình đi làm cho ba cô nghe, ông Ba Thiện nghe thế cũng mừng nhưng vẫn nhắc nhở chuyện sinh con với Thanh Nhã.Mỗi khi nghe đến vấn đề này là cô lại mắc cỡ mặt đỏ cả lên nên viện cớ mà tắt máy.Phan Tuấn từ phòng tắm bước ra bắt gặp biểu cảm của cô thì lên tiếng hỏi :


- Em sao thế ?


Thanh Nhã nhìn anh nói :


- Em đâu có sao


- Vậy sao mặt đỏ vậy ? Hay em sốt


Phan Tuấn đi đến gần ngồi xuống đưa tay lên trán cô, thấy bình thường thì nói :


- Không nóng


Thanh Nhã vì anh như thế mà mặt nóng bừng lên, nhất là anh đang thân trân, từng giọt nước trên mái tóc anh đang nhỏ xuống bờ vai của anh.Thanh Nhã liền né tránh mà định đứng lên thì Phan Tuấn đã đưa tay ôm cô lại.


- Em định đâu ?


Thanh Nhã tim đập thình thịch lúng túng nói :


- Em đi tắm


- Em mới tắm mà lại tắm gì nữa


Biết mình nói lộn Thanh Nhã liền nói lại.


- À em đi ngủ


- Mới giờ này mà ngủ gì hả ? Em vẫn còn chưa ăn đó


- Em không thấy đói...


Thanh Nhã vừa nói xong Phan Tuấn đã dùng tay nâng cằm cô lên đối diện với mặt mình.Giọng của anh hơi trầm lạnh.


- Em đang né tránh tôi đó hả ?


Thanh Nhã nói khẽ.


- Em không có


- Em đang nói dối, nhìn biểu cảm của em tôi thừa hiểu.Tôi là chồng em mà tại sao nhìn em có vẻ sợ tôi vậy ?


- Em có sợ gì đâu


- Vậy em nhìn thẳng vào mắt tôi đi


Thanh Nhã đang cố tránh ánh nhìn như vòng xoáy muốn hút lấy người khác của anh, bây giờ anh lại bắt cô phải nhìn vào.Thanh Nhã đang đưa mặt nhìn xuống từ từ ngước lên.Khi chạm vào đại dương bao la được bao phủ bằng một lớp băng dày lạnh đó cô như không thể thoát ra được, cứ như có gì đó thôi miên lấy cô.


Phan Tuấn đặt môi mình phủ kín môi cô, bờ môi mềm lạnh của anh quấn lấy cánh môi căng mọng của cô, anh мơи тяớи mà ʍúŧ mát, Thanh Nhã đến khi kịp phản ứng thì từ đợt sóng cuộn trào dâng lên tới tấp, cô chỉ biết vươn mình hứng lấy.Chủ động há miệng ra đón, cô có phần lúng túng vụng về đáp trả lại anh.Hành động của cô gián tiếp cho anh câu trả nên Phan Tuấn càng lúc càng mãnh liệt hơn.Bên trong khoang miệng cô anh khuấy đảo triền miên, tìm kiếm môi cô quấn quýt không rời.Thanh Nhã lần đầu trải nghiệm nụ hôn sâu đó thì vẫn chưa có kinh nghiệm nên cô gần như hụt hơi.Phan Tuấn nhận thấy liền rời khỏi môi cô.Vẫn còn mê loạn Thanh Nhã hoàn toàn dựa hẳn vào người anh, Phan Tuấn khẽ nhếch cười sau đó đứng lên bồng cô đi về phía giường.


Trong đầu Thanh Nhã đã tưởng tượng chuyện gì sẽ đến, cô khép nép trong lòng anh.Đến chiếc giường lớn Phan Tuấn đặt cô nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn cô anh hỏi :


- Nếu em không đồng ý tôi có thể dừng lại.


Thanh Nhã do dự, trong lòng cô thật ra đã có tình cảm với anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, bản thân cả hai cũng đã là vợ chồng.Từ ngày cô về anh đã tôn trọng mà không ép buộc cô, trải qua nhiều lần nguy hiểm đều do anh cứu cô đây có phải là định mệnh mà ông trời sắp đặt không.Với anh cô tình nguyện trao tất cả.


Phan Tuấn thấy cô im lặng cho là mình hơi vội vàng nên anh định rời đi thì Thanh Nhã đã đưa tay nắm lấy tay anh lại.Cô nói :


- Mình là vợ chồng thì nghĩa vụ một người vợ em nên thực hiện từ lâu


- Nhưng anh không muốn ૮ưỡɳɠ éρ em


Thanh Nhã lắc đầu.


- Không phải, là em tự nguyện mà


Phan Tuấn như không dám tin vào điều mình nghe mà hỏi lại.


- Em nói thật


- Dạ thật ra thì...


Thanh Nhã ấp úng ngập ngừng, Phan Tuấn liền hỏi :


- Thì sao ?


Thanh Nhã cố gắng trút hết sự can đảm mà nhắm mắt nói ra lời nói từ lâu cô đã giấu.


- Em yêu anh


Thanh Nhã nói xong cả căn phòng chìm vào im lặng, đến nỗi hơi thở của đối phương điều nghe rõ.Do Thanh Nhã nhắm mắt nên không thấy được biểu cảm vui mừng của Phan Tuấn, trong lòng không biết từ lúc nào cô đã bước vào trong cuộc sống của anh cũng như trong trái tim anh.Bây giờ nghe được lời yêu từ cô anh thật sự rất hạnh phúc, thì ra cảm giác khó tả trong lòng mỗi khi bên cô, nhìn thấy cô và nghĩ về cô đó là biểu hiện của tình yêu.Thứ mà hơn ba mươi năm anh mới được cảm nhận.


Thanh Nhã từ từ mở mắt ra thì cô giật mình khi thấy gương mặt Phan Tuấn đang ở khoảng cách rất gần mặt cô, đang không biết phải đối mặt với anh thế nào vì lời yêu vừa nói mà anh hoàn toàn im lặng.Bỗng, Phan Tuấn kề miệng sát tai cô nói, giọng du dương tà mị khiến cô khẽ rung lên.


- Thanh Nhã, anh cũng yêu em


Thanh Nhã giờ này vỡ òa cảm xúc, bao nhiêu lo sợ đã tiêu tan khi anh cũng nói lời yêu với mình.Giờ phút này cả hai không cần phải nói ra, họ đang dùng chính cảm xúc để cảm nhận.Phan Tuấn lần nữa đặt lên môi cô mà hôn, anh nhẹ nhàng như đang nâng niu vật quý giá, Thanh Nhã đã không còn ngại ngùng nữa, cô đưa tay vòng lên cổ anh mà đáp trả, do đã trải qua nụ hôn sâu vừa rồi hành động của cô cũng không còn vụng về nữa...


Cả hai cùng say sưa trong nụ hôn sâu vô tận, đôi tay Phan Tuấn đang lần xuống bên dưới để cởi bỏ sự vướng víu trên người cô, chẳng mấy chốc cả thân thể trắng mịn như ngọc của Thanh Nhã hoàn toàn phơi bày ra, hơi thở của cả hai trở nên kịch liệt, bên trong cái nóng của ham muốn cũng đã được khơi dậy.


Rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ của cô anh hôn dần xuống cổ đến xương quai xanh quyến rũ nõn nà, mỗi nơi anh lướt qua để lại sự mềm ướt, dừng lại ở đôi gò bồng căng mịn, há miệng ngậm trọn một bên, khẽ dùng răng cắn nhẹ nụ hoa nhỏ, hành động kích thích đó khiến Thanh Nhã khẽ run rẩy, đôi tay vô thức đặt lên lưng anh mà cào cấu.


Bên còn lại anh dùng tay nhào nặn xoa Ϧóþ, từng đợt kích thích dồn dập như thế làm cơ thể Thanh Nhã như có kiến bò, làm cô bức rức khó chịu, bên dưới đã ẩm ướt vì mật ngọt từ lúc nào.


ʍúŧ mát say sưa thì anh đổi qua bên còn lại, bàn tay thon dài trượt dài xuống bên dưới, nơi rận rừng đen mượt đang cất giấu hòn ngọc quý, khẽ tách nhẹ thành vách mỏng hồng, ngón tay thon dài lần vào khám phá hang động, do mật ngọt tuôn trào nên con đường dù nhỏ hẹp nhưng lại rất dễ dàng, nhưng anh biết điểm dừng mà không vào quá sâu.Dùng tay thám hiểm khuấy đảo làm cho dòng mật không ngừng rỉ ra.


Thanh Nhã gương mặt đã ướƭ áƭ, đầu tóc rối bời do mồ hôi, cô há miệng trân mình mà ՐêՈ Րỉ.


- Ư...ư...em khó chịu


Cảm thấy đã đủ, Phan Tuấn rút tay mình ra, quỵ xuống ở bên dưới giữa hai đùi cô, tấm khăn quấn nửa thân dưới cũng đã được gỡ ra, con mãnh thú hung hãn đã được phóng thích, đang vươn cao ngạo nghễ sẵn sàng chiến đấu, đưa tay cầm lấy giọng hơi nặng do đang kìm chế ngọn lửa bùng phát trong người anh nói :


- Anh bắt đầu nhé, do lần đầu em sẽ hơi đau nhưng một lát sau sẽ hết


Thanh Nhã dùng ánh mắt dại đi mà nhìn anh như đã hiểu.Phan Tuấn từ từ đưa vật nam tính vào bên trong cô, mọi thứ vẫn suôn sẻ cho đến khi gặp vách mỏng ngăn cản.Anh dùng sức nhấn mạnh vào, Thanh Nhã cảm nhận một sự đau đớn khiến cô nhăn mặt, cô cắn chặt răng kìm lại tiếng la do đã được anh nói trước, Phan Tuấn nhìn giọt nước mắt lăn dài khóe mắt cô mà hạnh phúc xen lẫn sự đau lòng, giây phút này minh chứng cô hoàn toàn thuộc về anh, chỉ mình anh mà thôi.Tự hứa với bản thân anh sẽ dùng quãng đời còn dài quan tâm chăm sóc cho cô và yêu cô cả đời này.


Để im qua lúc cho bên trong cô thích nghi rồi anh mới từ từ ra vào, cơn đau qua đi thay cho đó là cảm giác sung sướng khó tả.Bên dưới anh vẫn nhịp nhàng đều đặn thúc, càng lúc càng nhanh và mạnh dần.Từng cú thúc chạm vào sâu điểm cùng, Thanh Nhã miệng vô thức ՐêՈ Րỉ.


- Ưm...ư....m


Cúi xuống hôn lên môi cô, hai tay nắm chặt lấy tay cô, bên dưới vẫn đều đều ra vào, đến khi cả hai đều đạt đến đỉnh của sự thăng hoa thì anh đánh nhanh rút lẹ, cho vào mạnh hơn nhanh hơn nữa, hơi thở nặng nề dồn dập sau đó khẽ gầm gừ phóng thích tất cả vào bên trong cô.Đổ sập xuống người cô cảm giác tuyệt vời vừa qua vẫn còn lắng đọng, anh ôm cô vào lòng khẽ nói :


- Anh yêu em


Thanh Nhã hạnh phúc trong lòng anh, cô đã là vợ anh thật sự.Do vừa trải qua lần đầu tiên nên cô có hơi mệt, đôi mắt ríu lại, thấy cô như thế nên Phan Tuấn ngồi dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cho mình xong thì đem khăn đã nhúng nước ra lau rửa cho cô.Thanh Nhã đã mệt không mở mắt nổi nửa nên mặc anh làm gì làm, xong hết anh đem dọn dẹp thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.Anh vội lên tiếng.


- Ai đó ?


Bên ngoài chị Mai đem đồ ăn lên theo lời dặn trước đó của Phan Tuấn.


- Đồ ăn cậu chủ dặn tôi đem lên đây ạ


Nhìn thấy cô đã ngủ không muốn phá giấc ngủ của cô nhưng trải qua cuộc vận động hao sức vừa nảy chắc cô cũng đói mệt rồi, ăn vào sẽ ngủ ngon hơn nên Phan Tuấn đến mở cửa nhận lấy đồ ăn rồi nói :


- Đưa tôi rồi chị xuống dưới nhà đi


Chị Mai đưa đồ ăn cho Phan Tuấn xong thì trở xuống, Phan Tuấn đem đồ ăn vào thì đặt lên bàn rồi đi đến giường cúi xuống hôn lên trán cô mà gọi.


- Em dậy ăn chút rồi hả ngủ tiếp


Thanh Nhã quá mệt chỉ muốn ngủ mà nói :


- Thôi em không ăn đâu, em muốn ngủ thôi


- Ngoan dậy ăn đi, anh sẽ đút cho em


Phan Tuấn lấy đồ ăn đến thì ngồi bên cạnh, Thanh Nhã đã mở mắt ra, cô từ từ ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, Phan Tuấn đưa đồ ăn lên đút cho cô, Thanh Nhã mỉm cười mà ăn ngon lành, nhìn anh chăm sóc mình như thế thì cô rất hạnh phúc, cô chỉ muốn cuộc sống của cả hai bình lặng mà trôi qua như thế.


- Anh cũng ăn đi


- Anh đút em ăn rồi anh sẽ anh sau


Thanh Nhã một hay không chịu, đưa tay giật lấy cái muỗng từ tay anh rồi múc cơm đút cho anh, Phan Tuấn bật cười nhưng cũng há miệng ăn cơm cô đút.Cả hai cứ như thế qua lúc lâu thì mới xong bữa cơm tối.Ăn no rồi Thanh Nhã cũng tỉnh táo hơn cô đứng dậy rời giường đi làm vệ sinh rồi mới ngủ được.Lúc cô vừa bước ra Phan Tuấn đã nằm trên giường nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, như tựa hồ đoán ra Thanh Nhã nói :


- Em mệt nên em ngủ nha


Phan Tuấn nói tỉnh bơ.


- Thì em cứ ngủ anh đâu làm gì đâu


Thanh Nhã vẫn nghi ngờ, sau đó bước đến giường nằm cạnh anh, định đưa tay kéo chăn đắp thì anh đã giật lại.


- Anh có ý gì vậy hả ?


- Để anh ôm em ngủ


Thanh Nhã ngây thơ mà để anh ôm, nhưng đâu đơn thuần anh chỉ ôm cô, đúng là sai lầm vì anh cứ tái mái tay chân làm cô không thể ngủ được, thế là một trận chiến mới lại xảy ra, đến khi cô mệt lã người thì anh mới chịu buông tha, đúng là với đàn ông không nên tin tưởng nếu không sẽ có ngày bị ăn thịt nuốt cả xương.


Sáng hôm sau Thanh Nhã thức giấc hơi muộn, lúc cô thức đã hơn 6 giờ, sắp trễ giờ làm nên cô quýnh quáng dậy đi làm vệ sinh tắm rửa, nhưng vừa bước xuống giường cảm giác đau nhức truyền đến, Thanh Nhã thầm chửi ai kia, mà sao anh không gọi cô thức sớm chứ, không có thời gian để nghĩ nên Thanh Nhã phải lo việc cá nhân trước đã.Tầm 15p sau cô trở ra thì đã thấy Phan Tuấn từ ngoài vào với tô cháo nóng anh nói :


- Em dậy rồi à ?


Thanh Nhã đi đến bàn trang điểm, trả lời với giọng trách cứ.


- Sao anh không gọi em dậy ? Gần trễ giờ làm rồi kia


- Biết em mệt nên anh muốn để em ngủ thêm, mà vợ giám đốc đi muộn cũng không sao


- Đâu được, em làm nhân viên thì phải theo quy định công ty chứ ?


- Thôi được rồi dù gì cũng đâu trễ, em qua ăn cháo đi rồi anh chở đi làm.Cháo anh nấu đó


Thanh Nhã thoa son xong thì bước đến ghế ngồi, nhìn tô cháo thơm phức mà cô thật ngưỡng mộ tài nấu nướng của anh.


- Thơm quá, chồng em nấu ngon quá


Phan Tuấn đưa tay nhéo mũi cô.


- Em đang nịnh chồng em đó hả ?


- Chồng em thì em nịnh thôi.Mà anh đã ăn chưa ?


- Anh ăn rồi, này nấu riêng cho em đó, bồi bổ để em có thêm sức


- Em khỏe lắm


- Khỏe mà chưa gì đã ngất


Biết anh nhắc đến chuyện tối qua Thanh Nhã liền lườm anh mà nói :


- Còn không phải tại anh à ? Đòi hỏi quá


- Ừm thì tại anh, nên giờ anh đang tẩm bổ cho vợ đó


Thanh Nhã mỉm cười rồi bắt đầu ăn cháo, căn phòng ngập tràn tiếng cười ấm áp, khoảng gần 15 phút thì Phan Tuấn mới ôm eo Thanh Nhã rời khỏi phòng.Lúc đến lầu một thì hình ảnh tình tứ của cả hai đã bị bà Thu nhìn thấy, bà không ngờ tình cảm của hai người lại tiến triển nhanh như thế, mà với Phan Tuấn trước giờ không yêu ai thì bây giờ đã hoàn toàn gục đổ trước đứa mà bà ghét cay ghét đắng.Phần lo cho đứa cháu Quế Tiên, phần vì tài sản nên bà đã nhanh chóng gọi cho Quế Tiên.Lúc này ở công ty cô ta cũng vừa vào đến phòng làm việc.


- Dạo này vào công ty con có cơ hội gần gũi Phan Tuấn không ?


- Sao dì hỏi vậy ?


- Con tranh thủ đi chứ cái con quê mùa kia nay lột xác hình như quyến rũ được thằng Phan Tuấn rồi


- Thật vậy à dì ?


- Ừm, hai đứa mới ôm nhau thân mật để đi làm đây


Quế Tiên hai tay siết chặt, ánh mắt thật đáng sợ.


- Con này thật ghê gớm, dì yên tâm từ từ con sẽ tìm cách để nó rời xa anh Phan Tuấn


- Con phải nhanh lên, hiện tại nhà này dượng con rất thương nó, nếu cả Phan Tuấn cũng yêu nó thì tài sản nhà này sẽ vào tay nó mà con cũng không có cơ hội đến với Phan Tuấn nữa đâu


- Được rồi con sẽ nghĩ cách, vậy thôi con làm nha dì


- Ừm, dì sẽ giúp con


- Cảm ơn dì


Sau khi tắt máy thì ánh mắt bà Thu hiện lên sự toan tính, bà rất ghét Phan Tuấn vì anh chiếm hết mọi thứ của con bà dù vậy với Thanh Nhã bà lại càng căm ghét hơn.Nếu Quế Tiên thành đôi với Phan Tuấn thì cũng xem như chung phe bà vì Quế Tiên rất nghe lời bà nên việc tài sản bà không phải lo ngại nhưng với Thanh Nhã thì đó mới là điều đáng lo với bà.Bây giờ bà ta đang nghĩ cách làm Thanh Nhã mất đi sự tin tưởng yêu thương của ông Phan và chia cắt tình cảm giữa vợ chồng để Quế Tiên có cơ hội.Còn cả giành tài sản cho con trai Phan Tùng của bà ta nữa...

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc