Chương 08

Tác giả: Hoàng Chi

Những ngày tiếp theo Thanh Nhã vẫn đến trung tâm học bình thường, mới đó cô đã học được một tháng, do có năng khiếu nên Thanh Nhã tiếp thu rất nhanh, Quân Bảo nói cô chỉ cần đến công ty thực tập để có kinh nghiệm nữa là được.Thanh Nhã cũng đã nói chuyện cho ông Phan cùng Phan Tuấn nghe, ông Phan vui vẻ mà bảo Phan Tuấn đưa cô đến công ty nhưng do anh phải đi công tác nên nói khi nào về sẽ sắp xếp.Anh đi rồi Thanh Nhã thấy mình chưa đi làm lại đến trung tâm học tiếp phần cũng để tránh gặp mặt bà Thu, mà gần đây bà ta bớt khó chịu xỉa mói cô hơn trước.


Ở trung tâm cô cũng có Quân Bảo xem như bạn mà trò chuyện, cô thấy anh rất tốt quan tâm đáng để làm bạn.Ngày thứ hai cô đến học, trong lúc giải lao tự nhiên Quân Bảo đến hỏi cô.


- Người đón em bữa là anh trai em à ?


Thanh Nhã nghỉ chắc Quân Bảo nói Phan Tuấn, cô không nghĩ vậy mà anh thấy tại những hôm sau Phan Tuấn bận nên do tài xế đưa đón cô, do lần trước cô lỡ nói là anh trai nên bây giờ cô cũng phải nói như vậy, thêm Quân Bảo cô chỉ mới biết nên chuyện riêng tư không cần phải nói.Thanh Nhã nghĩ chắc cũng không sao.


- Dạ đúng rồi


- Sao anh thấy nhà em giàu có mà lần đầu gặp nhìn em giống người thành phố vậy


- Tại từ nhỏ tôi ở quê, mới về đây thôi


- À, nữa học xong em có tìm được chỗ làm không ? Nếu không anh có thể giới thiệu


Quân Bảo có ý đưa Thanh Nhã vào công ty gia đình làm, nhưng cô lại nói :


- Tôi sẽ vào công ty anh trai làm


Nghe vậy Quân Bảo không nhắc đến nữa, cứ nghĩ khi cô không học nữa Quân Bảo rất buồn nên tranh thủ lúc cô còn học anh luôn kè kè bên cạnh nói chuyện hỏi thăm nhằm tìm hiểu về cô.Thấy Thanh Nhã vui vẻ cũng như cởi mở với mình nên Quân Bảo ôm trong lòng hy vọng ngày một lớn.Tình cảm dành cho cô cũng nhiều hơn nhưng đó vẫn là âm thầm anh chờ thời cơ thích hợp để bày tỏ sau.


*******
Thanh Nhã cũng thường gọi cho ba cô ở quê hơn nhờ vào điện thoại Phan Tuấn cho.Biết ba ở nhà vẫn khỏe cô cũng yên tâm, ba cô cũng hỏi thăm cuộc sống cô trên đây Thanh Nhã cũng không kể quá chi tiết chỉ nói là ổn còn được ông Phan cho đi học thì ba cô rất vui mừng.Ông căn dặn cô đủ thứ nào là phải lo tròn bổn phận làm dâu làm vợ, đương nhiên Thanh Nhã không làm ông lo lắng.


Mấy ngày không có Phan Tuấn ở nhà Thanh Nhã thấy rất buồn, lòng trống trãi nhất là mỗi khi tối đến ở trong phòng một mình cô lại nhớ đến anh.Như mỗi ngày Thanh Nhã sau khi ăn uống làm vệ sinh xong thì lên giường nằm, cô trằn trọc lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được, cô cứ nhìn điện thoại mà nghĩ không biết bên đó là mấy giờ, muốn gọi hỏi thăm anh nhưng cô lại phân vân sợ phiền anh.


" Ting...ting...ting "


Điện thoại trên tay cô reo lên, Thanh Nhã nhìn đến là anh liền vui mừng mà cười tươi.Cô nằm sấp xuống nệm mà nghe.


- Alo


- Em chưa ngủ à ?


- Em đang chuẩn bị ngủ, mà bên đó anh đang làm gì ?


- Tôi vừa đi gặp đối tác xong, đang trên đường về khách sạn.


- Khi nào thì anh xong công việc


- Chắc tầm hai ba bửa nữa, đợi tôi về sẽ đưa em vào công ty làm.


- Dạ, vậy anh cũng giữ gìn sức khỏe nhớ ăn uống nha


Phan Tuấn đang ngồi trên xe để về khách sạn đúng như nói với cô, nghe được sự quan tâm của cô anh liền cười, mấy ngày nay anh cũng nhớ cô nhưng công việc lại quá nhiều chỉ đến khuya anh mới xong, giờ đó thì bên nhà chắc cô đang ngủ, không muốn phá giấc ngủ của cô nên anh không có gọi.Sau mấy ngày vất vả hôm nay anh cũng thảnh thơi hơn nên mới có thời gian gọi được cho cô, chẳng hiểu sao nghe giọng cô anh lại muốn nhanh chóng về nhà như vậy.So với trước kia việc anh đi công tác là thường xuyên thời gian kéo dài có khi cả tháng lại chẳng sao, còn bây giờ mới mấy ngày mà anh đã thấy nhớ muốn quay về nhà.


- Vậy thôi em ngủ sớm đi


- Dạ anh cũng vậy nha.Ngủ ngon


Sau đó thì Thanh Nhã tắt máy, vì cuộc gọi vừa gọi của Phan Tuấn làm cô cảm thấy vui vẻ lắm, miệng cứ tủm tỉm cười nằm lăn lộn trên giường qua hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.


Phan Tuấn bên này sau khi Thanh Nhã tắt máy anh cũng về đến khách sạn, xuống xe anh bước vào sảnh rồi đi thẳng lên trên phòng.Anh có hơi mệt mỏi nên vứt chiếc áo khoác lên ghế rồi ngồi phịch xuống, ngã đầu về phía sau mà nhắm mắt.Hình ảnh của Thanh Nhã lại hiện ra trong tâm trí anh, không biết từ lúc nào cô đã bước vào cuộc sống anh một cách âm thầm lặng lẽ như thế.Từ trước đến nay anh vẫn luôn một mình nếu không nói là quá cô đơn nhưng đó đã là thói quen kể từ khi anh có nhận thức.


Anh nhớ lại lúc mình 5, 6 tuổi ba anh đã bước thêm bước nữa, ba anh dẫn bà Thu về nhà và nói với anh đây là mẹ.Dù khi ấy anh chỉ là đứa con nít nhưng anh thấy người đàn bà này không thương anh, nhất là lúc không có ba ở nhà bà ta đã la mắng còn đánh anh.Kể từ đó anh luôn né tránh bà ta, trong lòng một đứa trẻ đã mang sự tổn thương thiếu thốn tình cảm của gia đình kể từ đó.Lúc có ba anh ở nhà bà ta sẽ ngọt ngào dịu dàng tỏ ra yêu thương anh nhưng trong ánh mắt của bà ta thì rất đáng sợ.Chỉ đến khi bà ta có em bé, anh hoàn toàn tách biệt khỏi ngôi nhà, vì bà ta xem con mình là bảo bối còn anh không là gì cả.Ba anh dành thời gian cho em trai anh nhiều hơn là anh.Ngoài giờ học ở trường anh về nhà toàn ru rú trong phòng.Cả tuổi thơ trải qua như thế đã tạo cho anh một sự lạnh lùng xa cách với chính ngôi nhà mà mình đang sống.


Càng lớn anh càng nhận rõ bản chất tham lam của bà Thu, để bà ta không đạt được mục đích nên anh luôn cố phải học để bản thân có năng lực giỏi hơn người.Cuối cùng ba anh đã nhìn ra mà tin tưởng giao công ty cho anh đó là bước đầu để anh phá bỏ lòng tham của bà Thu nhưng anh biết bà ta sẽ không bỏ cuộc, luôn tìm cách để mà chiếm đoạt tài sản cho bản thân.


Phan Tuấn đưa tay đặt lên trán nhớ lại những chuyện cũ, bây giờ anh không phải một mình mà anh còn có cô, một người vợ do sự vô tình ép buộc, nhưng đó lại là định mệnh của anh.Trời dần khuya Phan Tuấn vì quá mệt mà ngủ quên luôn trên ghế sofa.


Buổi sáng sớm Thanh Nhã đã dậy, vốn hôm nay cô cũng đến trung tâm nhưng Quân Bảo có việc nên gọi báo cô không cần đến nên cô đành phải ở nhà, Thanh Nhã làm vệ sinh xong cô gọi điện thoại cho ba.Ở quê ông Ba Thiện dậy rất sớm đang ngồi uống trà, nghe điện reo biết Thanh Nhã gọi về ông liền nhấn nút nghe.


- Con gái hả ?


- Dạ ba giờ đang uống trà hả ba ?


- Ừm, ba đang uống trà, hôm nay con có học không ?


- Dạ hôm nay con nghĩ, giờ con cũng không cần đến trung tâm nữa nhưng chờ anh Tuấn đi công tác về rồi mới thu xếp việc cho con đến công ty


- Chồng con đi công tác lâu vậy ?


- Dạ hồi tối ảnh có gọi về nói ít hôm nữa sẽ về


- Nữa có làm thì làm nhưng hai đứa cũng coi sinh cháu cho ba đi chứ ? Ba với ba chồng con già rồi ham cháu lắm


Thanh Nhã nghe ba nhắc đến chuyện đó thì xấu hổ, từ ngày về đây Phan Tuấn không hề bắt cô làm nghĩa vụ nghĩa vợ, cô luôn cảm kích vì điều đó.Đến hiện tại thì cô với anh vẫn ngủ riêng dù trong lòng cô cũng đã có tình cảm với anh nhưng mà cô chỉ giấu vì không biết anh đối với mình thế nào.Nhiều lúc cô cảm giác anh rất tốt với mình, ở anh cô cảm nhận được sự ấm áp nhưng từ anh đôi lúc cô cũng thấy sự cô đơn lẻ loi, lúc đó cô chỉ lẳng lặng mà nhìn chứ không dám mở lời để hỏi.


- Chuyện đó để sau đi ba, ở nhà ba nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe nha.Giờ con xuống nhà coi phụ chị Mai làm đồ ăn sáng


- Ừm vậy con làm đi


Thanh Nhã tắt máy thì đi ra khỏi phòng, biết ông Phan không cho cô ᴆụng vào việc nhà nhưng thường ngày đi học đã đành nay cô ở nhà mà không phụ giúp gì thì sao được dù gì cô cũng bổn phận dâu con.Thanh Nhã bước xuống đến phòng khách thì thấy bốn bề vắng lặng, còn sớm nên cả ông Phan và bà Thu điều chưa thức.Cô đi vào phòng bếp thì chị Mai đang lục ᴆục nấu nướng, cô liên đi đến nói :


- Chị đang làm gì vậy ? Để em phụ cho


Chị Mai nghe thế quay lại nhìn thấy Thanh Nhã thì ngăn cản.


- Thôi cô chủ để tôi làm được rồi, để ông chủ biết được sẽ la tôi đó


- Có gì đâu chị, em cũng không làm gì nên để em phụ giúp chị cho


Thanh Nhã vừa nói vừa lấy rau củ ở bàn gọt, chị Mai muốn giành lại thì cô lại nói :


- Chứ cứ để em, có gì em sẽ nói ba là do em nên chị đừng lo


Chị Mai nghe vậy liền để cô làm, chị Mai là người làm ở đây nhiều năm, trong nhà này ông chủ rất tốt chỉ có bà chủ là đôi lúc hơi khó tính hay chửi, còn cậu Phan Tuấn đi làm sớm về muộn tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng tính cậu cũng giống ông chủ.Còn người nữa là cậu chủ nhỏ thì tính đúng công tử do sự cưng chiều của bà Thu mà mấy năm đi học ở ngoài không về nên không biết tính tình có thay đổi gì không.


Đặc biệt chị Mai thấy Thanh Nhã từ khi về nhà này, sự lễ phép ngoan hiền của cô làm chị Mai rất thích, cả ông chủ cũng thương cô ra mặt còn bà Thu thì có vẻ không thích lắm nhưng phận người ăn kẻ ở chị Mai cũng không dám nhiều lời tọc mạch.


Thanh Nhã hăng hái giúp chị Mai phần rau củ xong thì đến nấu 乃ún, ở quê việc nấu ăn ở nhà điều do một tay cô nên với việc bếp núc cô rất thuần thục.Hôm nay chị Mai nấu món 乃ún cho cả nhà, sau một lúc đã xong thì cô nói :


- Để con ra mời ba dì vào ăn


- Vậy cô đi đi ở đây tôi dọn cho


- Hôm nay ngày gì mà để con dâu ngoan phải xuống bếp thế này


Bà Thu từ ngoài đi vào nói giọng mỉa mai, Thanh Nhã lễ phép nói :


- Dạ mời dì vào ăn sáng ạ


- Thôi tôi không dám, cũng không có phúc phần đó đâu.Chị Mai tôi đã dặn chị thế nào ?


Thấy bà Thu nói đến chị Mai biết bà có ý la mắng nên cô nói :


- Dạ do con muốn giúp thôi không liên quan gì chị Mai hết


- Tôi nói đến người làm mà cô cũng xía vào nữa hả ?


- Con không dám, chỉ là do con dì đừng la chị Mai


- Tôi thấy ở trong căn nhà này riết tôi không có quyền hạn gì hết hay sao á ? Cô ỷ vào được ba chồng thương yêu rồi lên mặt không xem tôi ra gì hết thì phải


- Dì đừng nói vậy con nào dám


- Mới sáng sớm có gì mà um sùm cả lên vậy.


Ông Phan đi vào nghe tiếng nói lớn của bà Thu và cả Thanh Nhã thì nói, Thanh Nhã nhìn ông lễ phép.


- Ba !


- Sau con dậy sớm vậy ? Không ở trên phòng xuống đây làm gì


Thanh Nhã chưa kịp trả lời ông Phan thì bà Thu đã nói :


- Thì em chỉ nghe theo lời anh là không cho Thanh Nhã ᴆụng vào công việc ở nhà, nhưng mà có người ỷ vào sự cưng chiều của anh mà xem em không ra gì


- Con thấy mình không làm gì nay cũng không đến trung tâm nên muốn phụ chị Mai nấu đồ ăn sáng cho cả nhà thôi.Con sợ dì la chị Mai nên mới nói thôi


- Thanh Nhã muốn phụ thì phụ em làm gì to tác vậy, tôi nói là không bắt con bé làm.Mà tôi thấy em có vẻ khó chịu với Thanh Nhã thì phải


Bà Thu định ông Phan sẽ la Thanh Nhã nhưng bây giờ đổ ngược lại nói bà, cục tức này đúng là bà nuốt không trôi.Hậm hực bà Thu nói :


- Em biết rồi, lỗi lo em, do em lo cho con dâu quý của anh mệt nên không cho làm thôi, giờ đổ lại anh nói em khó chịu.Bởi mang tiếng mẹ chồng đã khổ còn thêm là dì ghẻ thì phải hứng tiếng ác thôi.


Bà Thu nói xong bỏ đi ra ngoài, ông Phan thấy vậy nói :


- Em không ăn sáng mà đi đâu đó ?


- Em no rồi, không nuốt trôi nữa


Mặc kệ bà Thu vì ông Phan quá hiểu tính tình của bà, ông quay sang Thanh Nhã nói :


- Vào ăn sáng đi con


- Nhưng còn dì..


- Kệ bà ấy, giận tý là hết ấy mà


Thanh Nhã nghe ông nói vậy nhưng cô không kệ được, biết ác cảm của bà đối với mình càng tăng, dù cô đã cố gắng không làm gì ᴆụng chạm đến bà ta, Thanh Nhã thật không biết như thế nào bà ta mới chịu để cô yên.


Thanh Nhã cùng ông Phan ăn sáng xong thì ông nói hôm nay phải ra nhà văn hóa chơi cờ với mấy ông bạn, nói cô ở nhà buồn muốn ra ngoài chơi thì kêu tài xế chở.Thanh Nhã chỉ gật đầu vì cô cũng không muốn đi.Trong lúc ăn 乃ún biết cô nấu ông đã khen ngon, nghe vậy Thanh Nhã cũng rất vui.Sau đó cô phụ chị Mai dọn dẹp sạch sẽ rồi mới lên phòng để ôn lại kiến thức.


Thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã đến buổi trưa, Thanh Nhã đứng lên vươn tay thư giãn rồi đi đến cửa sổ để hít thở không khí, vô tình cô thấy bà Thu từ ngoài cổng chạy xe vào, bước xuống xe ngoài bà ra còn có thêm người con gái nữa, cách ăn mặc rất sành điệu lại hở hang, cô không biết là ai nữa.Mà cô cũng không quan tâm, trở lại phòng cô định đi tắm thì ngoài cửa vang lên tiếng chị Mai.


- Cô chủ ơi, bà chủ gọi cô xuống nhà có việc


Thanh Nhã không biết bà Thu gọi mình xuống làm gì, nhưng cô vẫn phải đi.


- Dạ con xuống liền đây


Thanh Nhã mở cửa phòng đi xuống, vừa đến phòng khách thì thấy bà Thu nói chuyện vui vẻ với người con gái cô thấy lúc nãy.Thấy Thanh Nhã bà Thu liền nói :


- Con xuống rồi à ? Chị Mai phải ra ngoài mua ít đồ cho dì rồi, Quế Tiên đến chơi con xuống bếp pha ly nước cam cho con bé uống dùm dì


Quế Tiên nhìn Thanh Nhã cười nửa miệng, giọng giễu cợt.


- Đây là vợ anh Phan Tuấn sao, đúng là hương đồng cỏ nội


Thanh Nhã không quan tâm đến lời Quế Tiên, mà nhìn bà Thu nói :


- Dạ để con xuống dưới làm


Thanh Nhã vừa đi chưa được mấy bước Quế Tiên đã nói :


- Tôi uống nóng nên phiền chị pha nóng cho tôi nha


Thanh Nhã nghe xong thì đi thẳng vào phòng bếp.Bên ngoài phòng khách Quế Tiên nói với sự căm ghét.


- Con thấy cô ta đúng là không xem dì ra gì hết


- Nó ỷ dượng con thương yêu nên vênh váo, trong nhà này riết dì phát chán khi thấy bản mặt thảo mai ra vẻ của nó


- Mà nó nhờ bộ mặt đó để quyến rũ anh Phan Tuấn, con sẽ sớm lột mặt nạ đó của nó ra.Chẳng qua nó thấy gia đình dượng giàu sang nên bám víu thôi


- Sớm muộn dì cũng tống cổ nó ra khỏi đây thôi.


- Tí nữa con sẽ cho nó bài học


- Con định làm gì ?


- Dì cứ chờ xem tuồng


Quế Tiên thấy Thanh Nhã mang ly nước ra gần đến liền nháy mắt với bà Thu.


- Cô ta ra rồi kìa


Bà Thu liền nhìn đến, mà im lặng quan sát xem Quế Tiên sẽ làm gì.Thanh Nhã bưng ly nước nóng đang cầm trên tay định đem đến để lên bàn cho Quế Tiên thì đã bị cô ta đưa cái chân chắn ngang làm cô vấp mà ly nước không may hắc thẳng vào người Quế Tiên.Cô ta la nóng rồi đưa tay tát thẳng vào mặt Thanh Nhã một cái rõ mạnh.


" Chát "


- Cô định đổ nước phỏng ૮ɦếƭ tôi à ? Sau cô đ.ộc á.c quá vậy ?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc