Chương 05

Tác giả: Hoàng Chi

Thanh Nhã nghe bà Thu đang cố tình kiếm chuyện với mình nhưng cô vẫn trả lời đúng phép.


- Dạ do con ngủ quên ạ.Dì có cần cứ bảo con sẽ làm


Bà Thu hứ lên rồi nói giọng mỉa mai.


- Thôi tôi không dám, nhà này cũng chẳng cần cô phải làm gì nhọc sức lắm đâu.Mà tôi có bảo chị Mai nấu canh tổ yến nhưng lại thiếu gia vị mà giờ tôi lại phải có công chuyện gấp cô ra siêu thị mua giúp tôi được không ?


Thanh Nhã có hơi lo lắng vì cô mới đến đây làm sao biết siêu thị ở đâu mà mua, nếu từ chối thế nào bà ta cũng càng thêm ghét cô hơn.


- Dạ vậy dì chỉ cho con làm sao đến siêu thị để mua đi, tại cô mới lên đây nên vẫn chưa rành đường xá


- Cô cứ ra trước cổng rồi đón một taxi kêu họ chở đến siêu thị là xong, sau đó cô vào trong kiếm mua y những thứ ghi trong này rồi trở về.Chỉ như vậy thôi


Bà Thu nói xong đưa cho Thanh Nhã tờ giấy có ghi vài nguyên liệu cần thiết để nấu canh tổ yến, sau đó bà ta đi trở lên phòng.Thanh Nhã cầm tờ giấy trên tay nghe theo lời bà Thu mà đi ra trước cổng, cô đón một chiếc taxi.Ngồi vào trong rồi cô mới nói :


- Cho tôi đến siêu thị đi ạ


Người tài xế nghe vậy thì gật đầu rồi lái xe đi, chẳng bao lâu xe đã dừng lại ở siêu thị.Thanh Nhã liền hỏi :


- Tới rồi hả chú ?


- Đúng rồi, siêu thị ở trong đó đó


Thanh Nhã nhìn qua cửa kính xe, thấy dòng chữ to trên tấm biển, cô liền nói :


- Dạ con cảm ơn


Thanh Nhã tự nhiên mở cửa xuống xe, vừa định đi vào thì người tài xế đã lên tiếng gọi lại.


- Cô gì ơi ! Cô chưa trả tiền xe cho tôi


Thanh Nhã lúc này mới sực nhớ là do đi vội cô quên mang tiền theo rồi, cô không biết phải làm gì giữa nơi xa lạ không quen biết ai thế này nữa, hết cách Thanh Nhã đành năn nỉ.


- Con quên mang tiền rồi phiền chú chở con trở về nhà rồi con sẽ trả tiền cho chú


Người tài xế đổi ngay sắc mặt hung dữ mà nhìn Thanh Nhã nói :


- Cô định lừa gạt tôi hả ? Nhìn mặt mày xinh đẹp sáng sủa thế này mà lại đi lừa đảo sao ?


Thanh Nhã đưa tay phân trần.


- Không phải, con không có, thật sự con quên mang tiền


- Ai mà tin cô được, nếu cô không có tiền trả vậy tôi đưa cô lên phường cho họ giải quyết vậy.Nhìn cách ăn mặc cũng sang trọng như thế kia mà lại đi lừa đảo tiền taxi.Thời buổi giờ đúng là không thể nhìn mặt mà bắt thòng dông


Người tài xế đi đến đưa tay lôi kéo Thanh Nhã, cô vừa sợ vừa van xin.


- Xin chú đừng bắt con mà, đưa con về nhà thì con sẽ trả tiền chú


Người tài xế mặc cô mà cứ kéo đi, cả hai người dần co qua lại ở trước cửa siêu thị nhiều người ra vào, ai cũng nhìn mà chỉ trỏ bàn tán.Bỗng, một giọng nói ấm áp vang lên.


- Bỏ cô ấy ra đi, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cho cô ấy


Người tài xế nhìn đến, thấy một người đàn ông lạ ăn mặc sang trọng, anh ta đưa hẳn cho ông một tờ tiền mệnh giá lớn.Đương nhiên ông nhận và buông tay Thanh Nhã ra.


- Coi như cô may mắn có người trả tiền giúp nếu không tôi đã đưa cô lên phường rồi


Nói rồi người tài xế bỏ đi lại xe của mình khởi động máy chạy đi.Còn Thanh Nhã thì nhìn đến người lạ mặt đã giúp đỡ mình mà nói :


- Cảm ơn anh


- Không có gì đâu ? Mà chuyện vừa nãy là sao mà cô bị ông ta giữ lại đòi tiền vậy ?


Thanh Nhã thấy người trước mặt mình cũng đàng hoàng tử tế, nhất là vừa nãy mới giúp cô nên cô thật lòng kể.


- Thật ra tôi ở quê mới lên đây thôi, tôi cần đi siêu thị mua ít đồ nhưng vội quá tôi quên mang tiền theo, mà tôi có nói người đó chở tôi về nhà rồi tôi trả mà ông ta không tin cứ bảo tôi lừa đảo


Quân Bảo thấy Thanh Nhã không giống như đang gạt mình, thêm nhìn cách của cô đúng là không giống dân thành phố, dáng vẻ xinh đẹp lại dịu dàng khiến anh có phần hơi cảm mến.


- Nếu vậy bây giờ làm sao cô mua đồ


- Tôi cũng không biết nữa, chắc là đón xe khác để về nhà rồi sẽ trở lại mua sau


- Thôi được rồi, chúng ta gặp nhau cũng là cái duyên, đã giúp cô thì tôi giúp cho trót vậy, tôi sẽ đưa cô vào mua đồ cô cần rồi đưa cô về


Thanh Nhã không ngờ mình lại gặp được người tốt nên cảm kích nói :


- Cảm ơn anh nhiều lắm, về nhà tôi sẽ gửi tiền lại trả anh


- Thôi khỏi đi, cũng không đáng là bao, mà nói chuyện nãy giờ chưa biết tên cô.Còn tôi tên Quân Bảo.


- Tôi tên Thanh Nhã


- Tên cô thật đẹp nó cũng giống như con người cô vậy


Thanh Nhã không để ý đến lời Quân Bảo khen mình, cô chỉ mỉm cười cho qua.Sau đó cô theo Quân Bảo đi bên trong siêu thị, vào rồi cô mới thấy ở đây rộng lớn lại còn bày bán đủ các thứ, khác xa với ở quê chỉ là một cái chợ nhỏ.Hơn hết trên đấy còn để giá cả, nhìn trên bảng mà Thanh Nhã phải choáng với cái giá cao hơn nhiều so với ở quê cô dù là cùng chung một món rau củ.


- Giờ cô muốn mua gì ? Ở đây có đầy đủ rau củ thịt cả và nguyên liệu nữa


Lúc vừa vào cổng Thanh Nhã có nói mình mua nguyên liệu để nấu đồ ăn nên Quân Bảo đưa cô đến quầy thực phẩm.Thanh Nhã cầm tờ giấy trên tay, cô không biết bên trong là gì vì đây là lần đầu cô được thấy.Quân Bảo nhìn thái độ của cô như thế thì hỏi :


- Cô sao vậy ?


Thanh Nhã đưa tờ giấy ra nói :


- Anh giúp tôi mua những thứ này được không ?


Quân Bảo nhìn cô rồi nhìn tờ giấy thì cười, thời buổi này rồi mà còn có chuyện mua đồ phải ghi ra giấy.Xong anh vẫn nhận lấy, nhìn vào bên trong thì anh thấy ghi toàn nguyên liệu chỉ có ở tiệm thuốc bắc mới có nên nói :


- Những thứ này ở đây đâu có


Thanh Nhã sửng sốt.


- Vậy thì ở đâu ? Rõ ràng dì ấy bảo tôi đến siêu thị mua mà


- Đây là không có đâu, những thứ này vào tiệm thuốc bắc, chắc người kêu cô đến đây một là không biết hoặc đang cố tình...


Quân Bảo ngập ngừng, nhưng ý anh cũng quá rõ ràng, Thanh Nhã cũng hiểu bà Thu đang cố làm khó mình bà ta không đơn giản bảo cô đi mua.Cũng may Thanh Nhã gặp được Quân Bảo nếu không cô cũng không biết phải làm sao.


- Vậy anh có thể đưa tôi đi mua được không ?


- Thôi được rồi cô theo tôi


Quân Bảo đưa Thanh Nhã rời khỏi siêu thị thì qua bên đường vào một tiệm thuốc bắc lớn rồi đưa tờ giấy cho họ lấy những thứ ghi bên trong.Sau khi thanh toán tiền xong thì anh đưa bịch đồ cho Thanh Nhã.


- Của cô đây


- Cảm ơn anh


- Thôi không có gì.Vậy giờ tôi đưa cô về nhà


Thanh Nhã thật sự rất cảm kích Quân Bảo, cô thấy không chỉ ở quê mới có người tốt giúp đỡ người khác, ở thành phố này cũng vậy.Thanh Nhã theo Quân Bảo lên xe, trước khi đi cô cũng đã nhìn đường nên bây giờ cô chỉ cho Quân Bảo nên chẳng bao lâu cô đã về được đến nhà.Quân Bảo theo lời cô dừng lại một căn biệt thự lớn, anh cứ sợ nhầm nên hỏi :


- Đến nhà cô rồi hả ?


- Đúng rồi, nhà tôi trong đó.Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.Nếu không có anh tôi không biết phải làm sao nữa.Anh đợi tôi vào nhà lấy tiền trả anh nha


- Thôi đâu có là bao đâu sao cô cứ đòi trả hoài vậy


Tính Thanh Nhã luôn rõ ràng không muốn mắc nợ người khác hơn nữa lại là người mới gặp lần đầu.


- Như thế sao được


Thấy Thanh Nhã nói vậy Quân Bảo đành nói :


- Vậy thôi hôm nào cô mời tôi cafe là được


- Nhưng tôi có biết anh ở đâu mà mời, anh cứ nhận tiền đi cho dễ


Quân Bảo móc trong túi ra tờ danh thi*p đưa cho cô.


- Đây có số điện thoại của tôi, hôm nào cô rảnh cứ gọi tôi sẽ đến chở cô


Thanh Nhã nhận lấy tờ danh thi*p, cô thấy như vậy cũng được nên nói :


- Vậy cũng được, thôi tôi vào nhà nha


Thanh Nhã bước xuống xe rồi cầm túi đồ đi thẳng vào cổng nhà, Quân Bảo nhìn theo bóng dáng cô mà cảm thấy tò mò về cô.Tại sao sống trong căn biệt thự như thế là cách nói chuyện của cô lại chân chất mộc mạc như vậy.Có điều cô như thế lại làm cho anh ấn tượng khó quên.Khi Thanh Nhã dần khuất vào trong Quân Bảo mới lái rời đi.


Thanh Nhã vừa bước vào nhà đã thấy ông Phan đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh bà Thu với sắc mặt lo lắng.Cô lên tiếng chào.


- Ba, dì


Ông Phan vừa thấy cô về đã đứng lên gấp gáp hỏi :


- Con đã đi đâu cả buổi vậy ? Con mới lên đây còn lạ chưa rành mà đi ra ngoài như vậy nguy hiểm lắm


Thanh Nhã chưa kịp trả lời ông Phan thì bà Thu đã nhanh miệng ςướק lời.


- Lỗi tại em, lúc nảy em muốn chưng yến cho anh mà lại thiếu nguyên liệu, chị Mai đang dở việc em định đi mua nhưng lại có cuộc gọi gấp của bà bạn vừa lúc Thanh Nhã trên phòng đi xuống thấy hỏi rồi em mới nói thì con bé nói là để nó đi mua.Em vì vội vàng mà quên hẳn chuyện Thanh Nhã không rành đường.Em thật sơ xuất mà.


Thanh Nhã không ngờ bà Thu lại tráo trở như vậy, rõ ràng bà ta kêu cô đi mua bây giờ đổi lại cô dành đi.Thanh Nhã lại được thêm bài học về người mẹ kế của chồng mình.Cô mỉm cười nói :


- Da dì nói phải đó ạ, tại con muốn giúp cho dì, mà đường xá cũng dễ đi lắm ba, đón taxi rồi nói muốn đi đâu là họ chở


- Sao con lại đi taxi, nhà mình có xe có tài xế mà sao không kêu chở


- Dạ tại con không biết


Ông Phan nhìn qua bà Thu nói :


- Sao em không kêu thằng Tài chở con bé đi mà để con bé đón taxi như vậy ?


Bà Thu làm bộ làm tịch nói như muốn khóc.


- Em gấp quá nên quên.Em xin lỗi


Thấy bà ta cũng không cố ý nên ông Phan không truy cứu nữa.


- Thôi được rồi, lần này tôi bỏ qua, tại em cả cũng may Thanh Nhã không gặp chuyện gì mà về nhà bình an.Mà Thanh Nhã từ nay con muốn ra ngoài hay đi đâu cứ gọi tài xế chở đi nha con


Thanh Nhã nhìn ông Phan lễ phép đáp.


- Dạ con biết rồi ạ.Đây là những thứ dì dặn con mua, con đã mua về rồi đây


Thanh Nhã đưa túi đồ lên bàn mà nói, bà Thu cười giả tạo nói :


- Cảm ơn con


- Thôi con lên phòng nghỉ đi, chút Phan Tuấn về rồi cả nhà dùng cơm luôn


- Dạ vậy con xin phép


Thanh Nhã nói xong thì đi lên phòng của mình.Còn bà Thu cũng đứng lên nói :


- Thôi để em đem đồ xuống cho chị Mai


- Khoan đã, tôi cần có chuyện nói


Bà Thu nghe vậy thì ngồi xuống, bà ta có hơi lo lắng khi thấy sắc mặt ông Phan có phần nghiêm túc.


- Anh có chuyện gì nói với em hả ?


- Chuyện Thanh Nhã, con bé về đây làm dâu nhưng không có nghĩa phải làm những việc bếp núc hay bất cứ thứ gì vì trong nhà này có giúp việc.Đây là lần đầu cũng như lần cuối con bé phải ra ngoài mua như thế.


Bà Thu không thể ngờ ông Phan lại cưng chiều Thanh Nhã như vậy, trong lòng bà càng tăng thêm sự căm ghét dành cho cô.Chỉ khi nào tống khứ được cô ra khỏi căn nhà này thì bà ta mới thể yên tâm.


- Dạ em biết rồi


- Chờ thời gian nữa tôi sẽ cho con bé đi học thêm nâng cao để vào công ty phụ giúp Phan Tuấn, con bé cũng thông minh chắc chắn sẽ giúp ích được cho chồng


Bà Thu lại phen kinh ngạc, chuyện ở nhà bà ta không nói nhưng bây giờ ý ông Phan còn muốn cô đến công ty, chẳng phải công ty trọn vẹn thuộc vào tay hai người họ sao, vậy còn con trai bà thì thế nào.Nhưng biết một khi ông Phan đã quyết định việc gì rồi thì khó mà ngăn cản, bà Thu cũng nhanh chóng nảy ra suy nghĩ.


- Anh nói vậy cũng phải, ở nhà không làm gì thì con bé cũng buồn chán, đến công ty làm cũng xem như khuây khỏa.Mà con Quế Tiên cũng mới ra trường chưa tìm được công ty thích hợp hay anh cho con bé vào công ty mình làm đi


- Việc này phải hỏi ý Phan Tuấn


- Anh cũng biết thằng Phan Tuấn rồi, việc này sẽ không đồng ý, anh dù gì cũng là chủ công ty anh lên tiếng sẽ dễ hơn


Bà Thu vừa nói vừa đưa tay vuốt ve ông Phan, dù gì cũng là cháu của vợ nếu ông từ chối cũng không phải nên ông nói :


- Được rồi để tôi giải quyết


- Cảm ơn anh


Bà Thu vui vẻ dựa hẳn vào vai ông Phan và không ngừng đặt tay chạm lên иgự¢ ông.


Thanh Nhã trở lên phòng soạn đồ đi tắm, lúc này Phan Tuấn cũng vừa đi làm về.Nhìn trong phòng không thấy Thanh Nhã đâu, anh nghe tiếng bước chảy bên trong phòng tắm thêm cánh cửa đóng anh biết cô đang tắm nên đem cặp bỏ lên bàn làm việc, cởi bỏ áo vest vắt lên móc treo rồi anh đi đến ghế sofa nằm ngửa ra nghĩ ngơi.Đáng lẽ thường giờ này anh sẽ chưa về chỉ là anh muốn về sớm để đưa cho Thanh Nhã chiếc điện thoại mà anh đã dặn trợ lý đi mua dùm mình.Thấy cô không có điện thoại cũng rất bất tiện.Sực nhớ nên Phan Tuấn trở lại bàn làm việc mở chiếc cặp lấy cái hộp đựng điện thoại, vừa quay mặt trở lại thì anh thấy Thanh Nhã cũng vừa mở cửa phòng tắm bước ra, tay cô đang cầm cái khăn trùm trên đầu, do cô mới gội nên tóc còn ướt.Thấy anh cô lên tiếng.


- Anh mới về à ?


- Ừm, em đến đây đi tôi có món quà cho em


Thanh Nhã có hơi bất ngờ khi nghe anh nói có quà cho mình, cô đi đến bên ghế ngồi xuống thì Phan Tuấn đặt chiếc hộp điện thoại xuống trước mặt cô rồi nói :


- Này tôi mua cho em để có gì tiện liên lạc, với em muốn gọi về cho ba dưới quê cũng dễ


Thanh Nhã nhìn anh xúc động, cô không nghĩ anh lại chu đáo đến mức đó, đưa cầm lấy chiếc điện sang trọng mà lòng cô có niềm vui khó tả.


- Cảm ơn anh


- Em cứ lấy sài chỗ nào không biết thì tôi sẽ chỉ cho


Thanh Nhã gật đầu, mắt vẫn nhìn chiếc điện thoại trên tay mình.Nó thật sự rất đẹp cô đoán chắc đắt tiền lắm.Cô mải mê ngắm mà không hay Phan Tuấn đã đi lấy máy sấy tóc đến gần chỗ cô.Chỉ đến khi tiếng ù ù vang bên tay kèm theo hơi nóng mới khiến cô giật mình mà nhìn đến.Thấy anh như thế cô lúng túng.


- Em cứ ngồi yên đi, tóc để thế này lâu khô lắm, để tôi sấy cho


Thanh Nhã ngoan ngoãn ngồi im tận hưởng sự dịu dàng của anh mang lại, cõi lòng cô như một trận cuồng phong chấn động mạnh.


- Ở nhà hôm nay có chuyện gì không ? Bà ta có gây khó dễ gì cho em không ?


Phan Tuấn lên tiếng hỏi, Thanh Nhã không muốn vì mình mà gây thêm phiền toái nên cô không nói chuyện bà Thu đã lừa mình đi mua đồ.


- Ở nhà vẫn bình thường, không có chuyện gì hết


- Thật vậy à ?


- Dạ


Phan Tuấn không nói gì nữa tiếp tục sấy tóc cho cô, mái tóc dài đen mượt của cô tạo cho anh cảm giác thích thú khi sờ vào.Qua lúc lâu khi tóc cô khô anh mới ngừng lại, đem đi cất máy sấy tóc rồi anh mới chuẩn bị đi tắm.


- Em chờ tôi tắm rồi xuống nhà ăn cơm


Thanh Nhã gật đầu, khi Phan Tuấn vào phòng tắm rồi Thanh Nhã mới dám thở, nãy giờ cô đang cố căng người chịu đựng sự chăm sóc của anh, cô nhận thấy anh là người biết quan tâm người khác, cũng rất ấm áp nhưng sao vẻ ngoài của anh lại lạnh lùng như thế, Thanh Nhã cầm điện thoại mà trong đầu vẫn cứ mãi suy nghĩ về anh.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc