Chương 04

Tác giả: Hoàng Chi

Sáng hôm sau lúc Thanh Nhã thức dậy đã thấy Phan Tuấn quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế đang dán mắt vào máy vi tính, cô nhìn phía giường kế mình gối vẫn ngay ngắn,thoáng nghĩ không biết tối qua anh không ngủ trên giường thì phải, nếu vậy thì anh ngủ ở đâu.


- Em dậy rồi thì đi tắm thay đồ đi rồi tôi đưa em đi ăn sáng sau đó sẽ trở về nhà.Mà tôi có nói không bắt ép em nhưng em cũng đứng khiêu khích tôi như thế.Tôi cũng là đàn ông nên cũng có cảm giác đó


Thanh Nhã nghe anh nói mà không hiểu gì hết, vô tình cô cúi xuống, phát hiện phần cổ áo choàng hơi mở rộng làm lộ phần иgự¢ ra ngoài, cô xấu hổ quýnh quáng đưa tay kéo che lại.Lúc này cô mới hiểu ý trong lời nói của anh.Cả mặt nóng bừng lên cô lồm cồm bước chân xuống giường rồi chạy nhanh vào trong phòng tắm.


Đóng cửa lại rồi Thanh Nhã thở một cái hắt, đưa tay đặt lên иgự¢, trái tim của cô đang đập liên hồi.Trên tấm kính lớn trong phòng tắm phản chiếu gương mặt đỏ ửng của cô, dáng vẻ đó của cô thật sự khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào điều sẽ không thể cầm được Dụς ∀ọηg trong người.


Qua lúc lâu Thanh Nhã mới bình ổn tâm trạng lại rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân và tắm rửa.Xong hết Thanh Nhã mới thấy chiếc váy màu trắng treo ở gần đó, cô nghĩ không biết ai chuẩn bị, hay là anh, với suy nghĩ đó cô bất giác mỉm cười.Thanh Nhã lấy chiếc váy mặc vào người, cô không ngờ nó lại vừa như in với mình như vậy.Cảm giác mặt vải tiếp xúc với cơ thể rất là mịn, Thanh Nhã đoán chắc nó mắc tiền lắm.Lần đầu tiên cô mặc váy như vậy, lúc còn quê cô toàn mặc đồ bà ba thôi.Do chiều dài chiếc váy đến ngang đầu gối, làm lộ ra đôi chân thon trắng mịn của cô, Thanh Nhã cảm thấy không quen cứ túm chân mình lại.Cô cứ như vậy mà đứng trong phòng tắm không dám bước ra ngoài.Chỉ đến khi vọng nói của Phan Tuấn bên ngoài cửa vang lên.


- Em xong chưa ? Tắm gì lâu thế


Thanh Nhã bên trong đúng túng nói :


- Em xong rồi, em ra ngay đây


" Cạch "


Nói xong Thanh Nhã cũng bước đến đưa tay mở cánh cửa ra, Phan Tuấn đang đứng ở ngoài nên chạm phải cô, anh thoáng mắt hồn trước vẻ đẹp của cô.Nhìn cô trong dáng vẻ một thiếu nữ ngây thơ e ấp đâu đó là sự mong manh cần người khác chở che.Thanh Nhã thấy anh nhìn mình như vậy thì ngại ngùng nói nhỏ.


- Anh sao vậy ?


Phan Tuấn bừng tỉnh mà đưa tay lên ho vài tiếng rồi quay người đi, vừa đi vừa nói :


- Xong rồi thì tôi đưa em đi xuống dưới ăn sáng rồi về nhà.Tôi còn đến công ty không sẽ trễ


Thanh Nhã nghe thế thì nói :


- Dạ


Sau đó cả hai rời khỏi phòng để xuống sảnh dưới của khách sạn để ăn sáng.Thanh Nhã vì còn bỡ ngỡ nên lẽo đẽo theo phía sau anh, vừa đi cô vừa nhìn xung quanh, cô thấy ở đây rộng lớn mà còn sang trọng nữa.Cứ như vậy mà cô không để ý Phan Tuấn đi ở đằng trước đã dừng lại nghe điện thoại, vì thế cô đã đâm sầm vào người anh.Do cô thấp hơn anh cái đầu nên đầu cô nằm trọn trong vòm иgự¢ rắn chắc của anh.Có hơi đau cô thốt lên.


- Ui da


Phan Tuấn thấy cô như vậy thì cười, anh đưa tay xoa lên trán cô nói :


- Em đi đứng kiểu gì vậy hả ?


Thanh Nhã lí nhí đáp.


- Em xin lỗi


- Còn đau không ?


Thanh Nhã không ngờ anh không những không trách mình bất cẩn mà còn hỏi han quan tâm nữa, một dòng ấm nóng chảy vào lòng làm cô thấy ấm áp, cô khẽ nói :


- Em không sao


- Ừm, đi đến bàn đó ngồi đi


Thanh Nhã đi theo Phan Tuấn đến một góc bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, anh lặt menu ra rồi đưa qua phía Thanh Nhã nói :


- Em ăn gì thì chọn đi


Mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ với Thanh Nhã nên cô nói :


- Em ăn gì cũng được


Phan Tuấn nghe vậy thì cũng hiểu, anh đưa mắt lướt qua bảng menu thì nói với người phục vụ đã đứng bên cạnh hai người từ lúc cả hai ngồi vào bàn.


- Cho tôi hai phần cháo thập cẩm cùng ly cafe đen thêm ly sữa nóng


- Dạ quý khách chờ chút ạ


Người phục vụ nói xong thì quay trở vào, Phan Tuấn tiếp tục nhìn vào điện thoại trên tay, còn Thanh Nhã nhìn anh xong quay mặt ra bên ngoài cửa kính mà ánh mắt miên man nỗi buồn vì cô nhớ ba nhớ quê.Vô tình Phan Tuấn ngước lên nhìn đã bắt gặp hình ảnh đó, trong lòng anh có sự xót thương khó tả.Cùng lúc người phục vụ đã đem đồ ăn đến, đặt xuống bàn xong thì nói :


- Chúc quý khách ngon miệng ạ


Thanh Nhã nghe mà quay lại, Phan Tuấn nhìn cô nói :


- Em ăn đi


Thanh Nhã gật đầu rồi cầm muỗng lên múc cháo ăn, mùi vị của món cháo hơi lạ nhưng rất thơm ngon khác xa với cháo ở quê dù vậy Thanh Nhã vẫn cảm thấy không bằng với cháo trắng mà ba cô đã nấu cho mình mỗi khi cô ốm.


- Không ngon à ?


Phan Tuấn vẫn luôn quan sát Thanh Nhã, nhìn thấy thái độ của cô nên anh hỏi, Thanh Nhã vội lắc đầu.


- Không, ngon lắm


- Vậy em ăn nhiều vô đi


Thanh Nhã nghe xong cúi đầu ăn, bầu không khí của cả hai trở nên im lặng.Sau khi kết thúc bữa ăn sángThanh Nhã đi theo Phan Tuấn để trở về nhà, nơi cô sẽ sống và chính thức làm dâu.Ngồi trong xe mà cảm giác của Thanh Nhã không khác gì hôm qua, hồi hộp căng thẳng, hai tay luôn siết chặt lấy nhau.


Xe chạy tầm hơn nửa tiếng đã dừng lại trước một cánh cổng tường cao kiên cố, Phan Tuấn đưa tay nhấn còi, chẳng mấy chốc cánh cổng lớn đã mở ra, anh chạy xe thẳng vào trong nhà.Lúc Thanh Nhã được Phan Tuấn mở cửa bước ra khỏi xe cô mới choáng ngợp với hình ảnh trước mắt, một căn biệt thự nguy nga chẳng khác gì cô thấy trong tivi, cô không bao nghĩ đến sẽ có một ngày mình đặt chân đến và sống ở nơi như thế này.


- Vào nhà thôi


Phan Tuấn lên tiếng kéo Thanh Nhã trở về thực tại, cô đi theo phía sau anh.Trong phòng khách ông Phan cùng bà Thu đang ngồi như chờ đợi cả hai người.Ông Phan vừa thấy Thanh Nhã cùng Phan Tuấn trở về thì vui vẻ lên tiếng.


- Hai đứa về rồi à ? Đã ăn sáng chưa để ba gọi người dọn cho hai con ăn


Phan Tuấn nhàn nhạt nói :


- Chúng con ăn rồi


Bà Thu cũng cười nói :


- Thanh Nhã đến đây ngồi với mẹ đi


Thanh Nhã nhìn đến bà Thu cùng ông Phan gật đầu thưa.


- Con thưa ba thưa dì ạ


Vốn Thanh Nhã định gọi mẹ nhưng nhớ đến lời nói tối qua của Phan Tuấn nên cô đã đổi cách xưng hô.Ông Phan hài lòng mà miệng đang cười thì càng thêm rộng hơn, còn bà Thu có vẻ khó chịu, bà không nghĩ chỉ mới bước vào nhà mà đứa quê mùa này đã vạch rõ với bà như vậy, ánh mắt hiện lên toan tính với ý thầm trong bụng " Mày giỏi lắm, cứ chờ xem ngày tháng sống ở đây xem tao sẽ dạy dỗ mày như thế nào ? Đồ cái thứ đã quê mùa nghèo hèn mà còn sắc xược "


- Con ngồi xuống đi, ba cũng có đôi lời muốn nói với hai đứa con


Thanh Nhã ngồi xuống cạnh Phan Tuấn im lặng chờ nghe ông Phan nói :


- Ba xem con như con gái chứ không hẳn là một đứa con dâu, từ nay con sẽ sống ở đây.Chúng ta là một gia đình nên phải hòa thuận vui vẻ, con với Phan Tuấn phải hạnh phúc sớm sinh cháu cho ba ẵm bồng.Còn đây là 20% của công ty ba làm sính lễ cho con.Nó thuộc quyền sở hữu của vợ chồng con nhưng mà nó là riêng biệt của con.


Ông Phan đưa sắp hồ sơ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thanh Nhã, số cổ phần này là của ông còn lại sau khi chia cho hai đứa con là Phan Tuấn và Phan Tùng cùng với bà Thu.Ông đã nhờ luật sư chuyển qua tên Thanh Nhã.Bà Thu nhìn sắp hồ sơ mà ánh mắt hiện lên tham vọng cùng sự chiếm hữu.


Còn Thanh Nhã không nghĩ ba chồng lại cho cô một tài sản lớn như vậy, dù cô không biết rõ số cổ phần đó là bao nhiêu như cô biết chắc là nó không hề nhỏ.Thanh Nhã không muốn nhận nên nói :


- Dạ con biết ba thương con nhưng thứ này con không nhận đâu ạ


- Con cứ nhận lấy, nó là phần của con, có thể bây giờ con không cần nhưng đâu biết sau này con sẽ cần thì sao.


Thanh Nhã do dự không biết phải làm sao thì Phan Tuấn lên tiếng.


- Ba cho em thì em cứ nhận đi


Thanh Nhã nhìn qua Phan Tuấn, nghe anh nói vậy cô cũng không từ chối nữa, cô sẽ nhận để cho ông Phan vui nhưng cô sẽ không ᴆụng đến nó, cô sẽ cất kỷ để sau này có dịp gửi trả lại ông.


- Con cảm ơn ba


Ông Phan hài lòng cười.


- Vậy mới là con dâu ngoan của ba chứ


Bà Thu kế bên nghe vậy thì mắt liếc xéo Thanh Nhã, sự căm ghét hiện rõ trên mặt bà.


- Giờ tôi đưa em lên phòng


Phan Tuấn nói xong thì đứng lên, Thanh Nhã thấy vậy cầm lấy hồ sơ nói :


- Thưa ba thưa dì con lên phòng ạ


Bà Thu hứ lên, còn ông Phan thì nói :


- Ừm con lên nghĩ đi


Thanh Nhã đi theo Phan Tuấn lên lầu rồi bà Thu mới lên tiếng với sự trách cứ.


- Sau chưa gì anh đã giao cổ phần cho vợ Phan Tuấn rồi, anh cũng phải chờ thời gian nữa để xem sao chứ ? Với số cổ phần đó là cả một tài sản biết đâu cô ta nảy lòng tham thì sao


- Em nói gì lạ vậy, cho Thanh Nhã thì đã thuộc quyền sở hữu của con bé rồi.Con bé muốn làm gì với số cổ phần đó điều được.Mà giao sớm hay giao muộn có khác gì.Dù gì Thanh Nhã cũng là con dâu lớn của nhà này rồi


Bà Thu vẫn không chịu dừng vấn đề đó mà nói tiếp.


- Anh làm vậy liệu có công bằng không ? Vợ Phan Tuấn thì anh cho hẳn 20% cổ phần công ty, vậy còn vợ Phan Tùng thì sao ? Ai cũng là dâu nhưng mà đứa có đứa không thì liệu có công bằng


- Với Thanh Nhã không riêng gì vì nó là dâu mà tôi còn nghĩ đến tình nghĩa với anh Ba, mà Phan Tùng vẫn còn đang đi học em lo tính chi chuyện xa xôi vậy.


- Xa xôi gì đâu, Phan Tùng đã học bên đó bao nhiêu năm rồi, con cũng sắp hoàn thành trở về nên chuyện em nói cũng xem như là hợp lý


- Sao em cứ nói vấn đề này hoài vậy.Cứ chờ đến lúc Phan Tùng về tôi sẽ tự có tính toán.


- Nhưng…


- Thôi tôi mệt lên phòng nghỉ đi.Mà Thanh Nhã mới về còn lạ nước lạ cái em coi bảo bang chỉ dạy cho con bé


Ông Phan lên tiếng cắt ngang lời bà Thu đang muốn nói với sự miễn cưỡng bà Thu đáp.


- Em biết rồi


Ông Phan đi lên phòng rồi bà Thu càng hiện rõ nét mặt bực tức không cam tâm của mình.Ánh mắt lóe lên sự toan tính sâu xa.


- Mày tưởng bước vô cái nhà này thì một bước thành bà hoàng à ? Có tao ở đây thì mày đừng hòng có một ngày yên ổn.


[...]


Thanh Nhã theo Phan Tuấn lên lầu,bước vào căn phòng duy nhất ở tầng hai, vừa vào cô đã có cảm giác lạnh vì căn phòng rộng lớn lại có phông màu hơi trầm.Nó rất giống với tính cách của anh.


- Giờ tôi phải đến công ty để giải quyết số chuyện, em cứ trong phòng nghĩ, mọi thứ từ quần áo đến vật dụng cá nhân của em điều đã chuẩn bị đầy đủ nên em không phải lo.Đây là phòng của tôi và từ giờ nó cũng là của em


Thanh Nhã vẫn còn đang mải mê ngắm bên trong căn phòng nghe anh nói vậy thì cô gật đầu như đã hiểu.


- Em biết rồi


Phan Tuấn thấy cô như vậy cũng yên tâm, anh đi đến chỗ bàn làm việc cầm lấy cặp rồi đi, lúc đến cửa anh quay lại căn dặn.


- Em phải cẩn thận, nhớ không được nghe bất cứ điều gì bà ta nói đó.


Thanh Nhã hiểu anh đang ám chỉ ai nên nói :


- Dạ


Sau khi Phan Tuấn đã đi rồi Thanh Nhã mới bước đến xem từng thứ ở trong phòng, cô thấy ở đây rất sạch sẽ lại ngăn nắp gọn gàng, lướt qua một vòng khắp phòng cô dừng lại ở chiếc tủ đựng quần áo bằng kính trong suốt, cô đưa tay mở ra, bên trong là đồ của anh, tất cả điều là quần âu cùng áo sơ mi toàn màu sắc trầm tối.Mở thêm cánh bên cạnh nữa là váy đầm đủ màu sắc, bên dưới còn có cả giày dép rồi túi xách nữa, Thanh Nhã nghĩ do anh chuẩn bị cho mình, cô không ngờ anh lại chu đáo như vậy.Rời khỏi tủ đồ Thanh Nhã mới đi đến chiếc giường lớn ở giữa phòng, chiếc drap màu xanh đậm cũng là sắc lạnh, cô cảm thấy tò về anh, sao mọi thứ xung quanh anh ngay cả trên người đều thể hiện sự lạnh giá nhưng hành động thì đôi khi cô cảm thấy ấm áp.Thật sự đâu mới mà con người thật của anh.Thanh Nhã nằm xuống giường đầu óc cứ suy nghĩ về anh, khi chỉ có một mình ở nơi hoàn toàn mới này làm cho nỗi nhớ về quê nhà về ba trong lòng cô trỗi dậy.Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên.Không biết khóc qua bao lâu Thanh Nhã mới nằm ngủ quên đi vì mệt...


Đến khi cô thức dậy mới thấy trời đã quá trưa, Thanh Nhã vội ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo, sau đó cô mới đi ra khỏi phòng định xuống nhà xem có việc gì làm không.Vừa bước đến phòng khách giọng bà Thu đã vang lên kèm theo sự mỉa mai.


- Ngày đầu về làm dâu sướng nhỉ, ở miết trong phòng đến gần chiều mới ló bản mặt xuống

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc