Chương 03

Tác giả: Hoàng Chi

Phan Tuấn nhìn đến thấy là Quế Tiên, cô trong chiếc váy ôm sát lấy thân người, phần trên thì cúp иgự¢ nên tất cả như phô bày ra trước mắt anh.Quế Tiên là cháu của bà Thu, cô ta dựa vào mối quan hệ đó mà rất hay đến nhà của Phan Tuấn, từ đầu anh đã nhận ra ý đồ tiếp cận mình của Quế Tiên nên anh có phần chán ghét và luôn né tránh.


Phan Tuấn lạnh nhạt đáp.


- Đó là chuyện riêng của tôi không nhất thiết cô phải xen vào


Quế Tiên nghe anh nói vậy có phần quê mặt, ngay từ lần đầu gặp Phan Tuấn cô đã bị dáng vẻ điển trai của anh thu hút và si mê, cô ỷ vào có người dì là bà Thu nên lợi dụng thường xuyên đến nhà để gặp mặt anh cũng như tỏ rõ lòng mình với bà Thu để bà ta giúp cô, nhưng dù cô ta có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ nhận lại sự hờ hững lạnh lùng của Phan Tuấn, dù chỉ cái liếc mắt anh cũng không dành cho cô.


Mới mấy ngày trước thôi Quế Tiên được bà Thu cho hay tin anh sẽ cưới vợ, cô ta đã không tin mà tức điên Ⱡồ₦g lộn lên, chỉ đến khi thiệp cưới gửi đến nhà cô ta mới tin đó là sự thật.Nhìn cái tên sánh đôi cùng anh là một người xa lạ, cô đã tìm hiểu người vợ anh thông qua bà Thu biết được Thanh Nhã chỉ là cô gái quê mùa cô ta tỏ ra xem thường và chê bai, cũng như thấy mình còn cơ hội vì với thân phận địa vị của Phan Tuấn thì một người như thế sau xứng với anh.Huống chi đây chỉ là đám cưới dựa theo sự ép buộc vì lời hứa của ông Phan ba anh.Tất cả chuyện trong nhà ông Phan Quế Tiên hầu như đều tường tận vì có bà Thu làm tay trong.Hôm nay cô ta cố ý ăn diện lộng lẫy để đến buổi tiệc với ý nghĩ dìm cô dâu nhà quê.


Quế Tiên vẫn cố tỏ ra vẻ mặt ủy khuất.


- Anh biết rõ tình cảm em dành cho anh mà


Phan Tuấn lạnh lùng.


- Tôi không biết, cũng không cần phải biết


Nói xong anh cất bước đi thẳng vào bên trong bỏ mặc Quế Tiên đứng đó với sự bực tức khó chịu.Sau đó cô ta cũng dậm chân ngoe nguẩy mà đi vào trong.


Lúc này Thanh Nhã trong phòng chờ đã được thợ trang điểm và làm tóc lại, cô cũng thay chiếc áo dài đỏ bằng váy cưới trắng tinh khôi, nhìn cô lúc này thật sự chẳng gì nàng công chúa, do vóc người Thanh Nhã cũng cân đối, nước da lại trắng gương mặt thanh tú hài hòa phúc hậu.Nhìn cô trong sáng chẳng khác gì đóa hoa sen thanh khiết.


Bà Thu đưa cô vào rồi cũng bỏ đi, lúc này xong hết người trang điểm cũng rời đi, chỉ còn một mình Thanh Nhã không biết làm gì ngoài ngồi chờ, cô lo lắng đến nỗi hai tay toát mồ hôi lạnh.Cô không biết bây giờ ba cô ở đâu, còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra,cô thấy là ông Ba Thiện liền mừng gỡ.


- Ba !


- Con gái ba đẹp quá, giờ ba đưa con ra ngoài để làm lễ với tiếp đón khách nữa


Thanh Nhã nắm lấy tay ông Ba Thiện có vẻ sợ sệt.


- Nhưng con sợ


Ông Ba Thiện vỗ tay mình lên tay cô mà trấn an.


- Không có gì hết còn đừng lo, bên ngoài còn có Phan Tuấn chồng còn nữa


Thanh Nhã nghe vậy mới gật đầu mà đi theo ông Ba Thiện ra ngoài.Khi đến nơi diễn ra buổi tiệc cưới Thanh Nhã mới thấy sự xa hoa tráng lệ ở đây đặc biệt là có rất nhiều người, ai cũng xa lạ hết.Bên trên vang lên tiếng nói lớn.


- Bây giờ mời cô dâu chú rể bước lên sân khấu nào


Thanh Nhã trong lòng càng thêm căng thẳng, cô đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh nên không hay bàn tay đang cầm lấy ba cô đã được thay bằng tay của Phan Tuấn.


- Ba giao con gái ba cho con, mong con yêu thương chăm sóc cho Thanh Nhã.


Phan Tuấn nhìn ba vợ mà gật đầu, chẳng hiểu sao giây phút nghe ông nói, nhìn biểu cảm trên gương mặt ông cho anh thấy được tình thương bao la của tình ba con, thứ mà anh đã không hề cảm nhận được ngay từ nhỏ.Còn cả sự tin tưởng và nỗi buồn khi sắp chia xa của ông khiến anh nhìn đến người con gái trước mặt, xinh đẹp thanh khiết chẳng vương bụi trần anh tự hứa sẽ chăm sóc cô như lời giao phó của ba cô.Dù ngay từ đầu chấp nhận cưới cô anh vì mục đích riêng nhưng anh sẽ không vì thế làm cô tổn thương.


Lúc này Thanh Nhã cảm nhận trong lòng bàn tay có sự ấm áp khác lạ nên cô mới nhìn xuống, Phan Tuấn đang nắm tay mình, có chút ngượng ngùng mà cô đỏ mặt.Phan Tuấn cũng nhận thấy sự căng thẳng của cô mà anh cất tiếng.


- Có tôi bên cạnh nên em đừng lo lắng.


Chẳng hiểu sao Thanh Nhã nghe xong trong lòng tự nhiên có cảm giác an toàn nên cô mỉm cười e thẹn gật đầu.Sau đó Phan Tuấn dẫn cô đi lên phía trên sân khấu, cả hai đi qua để lại bao ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ vì sự đẹp đôi của cô dâu chú rể, những lời nói bàn tán không ngừng vang lên.


- Cô dâu đẹp quá đi


- Cả chú rể nữa, cả hai quả thật quá đẹp đôi


Trong số đó có ánh mắt ganh ghét đố kỵ cùng sự căm tức đến cực độ, đó không ai khác chính là Quế Tiên.Cô ta đắc ý cho rằng mình sẽ đẹp hơn đứa quê mùa kia nhưng đâu ngờ cô lại thấy mình như trò cười khi thua thảm hại như vậy.Không thể ở lại để chứng kiến thêm được nữa nên Quế Tiên đứng lên khỏi chỗ ngồi mà rời khỏi buổi tiệc.


Bà Thu ngồi gần cô thấy vậy liền nắm tay giữ lại mà hỏi :


- Con đi đâu vậy ?


Quế Tiên với vẻ mặt khó coi.


- Con đi về chứ đi đâu, bộ dì muốn con ở đây để chứng kiến cảnh anh Phan Tuấn sánh đôi bên người ta à ?


- Con định bỏ cuộc sao ? Lúc đầu không phải con tự tin lắm mà


- Ai nói con bỏ cuộc, chỉ là con không thích ở đây nữa, con quê mùa đó đừng hòng ςướק anh Phan Tuấn của con.Dì cứ chờ xem nó tự động thấy khó mà rời bỏ anh ấy thôi.Chỉ có con mới xứng với anh ấy mà thôi


Bà Thu mỉm cười.


- Dì biết cháu dì giỏi mà


Quế Tiên nghe vậy càng thêm đắc ý mà nhếch miệng cười.


- Điều đó là đương nhiên, thôi con về trước đây.Ở đây thêm chướng mắt


- Ừm con về đi, dì cũng đâu muốn nhưng không thể đi được nếu không dượng con sẽ trách


- Con biết mà


Nói xong Quế Tiên nhanh chóng rời đi, bà Thu cũng rời khỏi ghế ngồi mà đi lên phía trên chỗ ông Phan.Bên trên sân khấu Thanh Nhã cùng Phan Tuấn đang thực hiện nghi lễ cắt bánh kem và rót rượu, mỗi hành động điều nhờ sự hướng dẫn của Phan Tuấn chứ Thanh Nhã hoàn toàn không biết gì.Sau đó cả hai đi xuống bên dưới để chụp hình và tiếp khách, đa số điều là đối tác của công ty.Ông Phan và bà Thu cũng bắt mặt mừng với số người thân quen.


Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, Thanh Nhã bịn rịn đứng ở cửa khách sạn mà tiễn ông Ba Thiện lên xe trở về quê.Ông Phan vẫn muốn giữ ông lại nên nói :


- Anh ở lại chơi vài hôm đi, em đưa anh đi tham quan cho biết chứ mới lên mà anh lại muốn về sớm vậy


- Thôi tôi hiểu thành ý của chú, chỉ là ở nhà bao nhiêu việc không thể bỏ được.Từ nay tôi gửi gắm Thanh Nhã cho chú, có gì chú dạy bảo cho con bé


- Anh yên tâm em xem con bé như con gái ruột của em vậy


Ông Ba Thiện tin tưởng mà yên tâm, sau đó nhìn Thanh Nhã nói :


- Con đã làm vợ làm dâu người ta rồi nên phải biết cư xử sống cho phải đạo nha con


Thanh Nhã nhìn ông mà khóc nói :


- Dạ con biết rồi, ba về dưới một mình cũng nhớ chăm sóc bản thân nha ba, con có nhờ thím Năm qua lại rồi


- Ba biết rồi


Ông Ba Thiện nhìn đến Phan Tuấn nói :


- Thanh Nhã ba giao cho con


- Dạ con biết rồi


Nói xong ông Ba Thiện mới bước lên xe mà ông Phan đã chuẩn bị sẵn, chiếc xe lăn bánh dần khuất cũng là lúc những tiếng nức nở vang lên của Thanh Nhã, Phan Tuấn nhìn qua thấy cô như vậy mà anh thấy đau lòng nên đưa tay ôm lấy cô vào người mình mà an ủi.


- Em nín đi, tôi sẽ thường xuyên đưa em về thăm ba


Bà Thu đứng cạnh ông Phan nảy giờ im lặng, nhìn qua phía Thanh Nhã mà trề môi tỏ vẻ xem thường cười nhạo, nhưng biểu cảm đó của bà ta chỉ thoáng qua không ai phát hiện được nhưng tất cả đã lọt vào đáy mặt lạnh lẽo của Phan Tuấn.


- Thôi hai đứa ở đây nghỉ ngơi đi, ba với dì về nhà trước.Sáng mai Phan Tuấn đưa Thanh Nhã về nhà nha


Bà Thu nghe vậy cũng nói theo.


- Hai đứa có đêm tân hôn vui vẻ nha, sớm sinh cháu đức tôn cho ba mẹ...


Khi từ cuối của bà Thu vừa thốt lên đã sựng lại do chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Phan Tuấn, bà ta nhanh chóng cười sượng nói tiếp.


- Thôi dì với ba con về trước


Sau đó bà Thu ôm lấy tay ông Phan ngọt ngào.


- Mình về thôi anh.


Ông Phan gật đầu rồi cùng bà Thu bước lên xe, sau khi chiếc xe chạy đi thì Phan Tuấn mới lên tiếng.


- Tôi đưa em lên phòng nghĩ, chắc em mệt nhiều rồi


Thanh Nhã nghe lời quan tâm của anh cảm thấy ấm lòng, ba cô về rồi nên cô có chút đau buồn nhưng nhờ có anh an ủi cô cũng thấy đỡ hơn, đã không còn khóc nữa, sực nhớ đến hoàn cảnh hiện tại trong đầu cô suy nghĩ số chuyện sắp diễn ra thì mặt đỏ ửng lên như quả gấc chín.Phan Tuấn nãy giờ luôn quan sát Thanh Nhã nên biểu cảm của cô không giấu được anh nên anh nhếch miệng cười tỏ ra thú vị.


- Em đang suy nghĩ gì à ?


Thanh Nhã bị anh đoán trúng nhưng cô không thú nhận, lúng túng nói :


- Em không có


Phan Tuấn cũng không vội vạch trần cô vợ nhỏ mà chỉ cười rồi nói :


- Vậy chúng ta lên phòng thôi


Nói xong anh cất bước đi trước, Thanh Nhã chỉ biết e thẹn mà lẽo đẽo theo sau, trong đầu vẫn không bỏ được những suy nghĩ lúc nãy...


Bước vào trong phòng rồi Phan Tuấn đi vào phòng tắm, còn Thanh Nhã nhìn đến căn phòng rộng sang trọng, đây là lần đầu cô được ở một nơi như thế này, xung quanh có những cây nến lung linh, phía giường lớn tchiếc khăn làm thành đôi uyên ương còn cả những cánh hoa hồng đỏ được rắc đầy trên drap giường trắng tinh, trong lòng cô càng thêm căng thẳng sợ hãi.


" Cạch "


Thanh Nhã nghe tiếng động quay đầu nhìn đến, Phan Tuấn bước ra từ trong phòng tắm, anh chỉ quấn hờ mỗi chiếc khăn tắm ngay thân dưới, phía trên hoàn toàn trần trụi, do mới tắm gội nên đầu tóc còn ướt nhỏ từng giọt lên trên da thịt của anh, hình ảnh đó làm Thanh Nhã phải mất hồn.


- Em vào tắm đi rồi nghỉ sớm


Nghe tiếng anh Thanh Nhã mới bừng tỉnh.


- Cảm ơn anh


- Tôi với em là vợ chồng nên em không cần khách sáo như thế


Thanh Nhã chỉ cúi đầu e thẹn, thấy cô cứ đứng im như vậy Phan Tuấn lại nói :


- Sao em còn đi đó, nhanh vào tắm đi đã muộn rồi


Thanh Nhã cứ đưa tay nắm chặt lấy tà váy cưới, lúc mặc nó vào có người còn bây giờ muốn cởi ra một mình cô lại không biết phải làm sao.Nhìn cô cứ im lặng có gì khó nói, Phan Tuấn như hiểu ra không nhìn được mà cười rồi nói :


- Em đến đây tôi kéo khóa váy cho


Thanh Nhã nhìn anh bất ngờ, sau cô không nói mà anh đã biết được cô muốn gì rồi.Dù vậy Thanh Nhã vẫn ngoan ngoãn đi đến, quay lưng về phía anh.Phan Tuấn đưa tay kéo chiếc khóa ở sau lưng Thanh Nhã xuống, làn da mịn màng trắng nõn không tùy vết của cô hiện ra trước mặt anh.Giây phút đó trái tim bên trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh vô thức lỗi nhịp.Không tự chủ mà anh đưa tay chạm vào làn da đó, Thanh Nhã cũng đang căng cứng người khi lần đầu ᴆụng chạm sự tiếp xúc của người đàn ông.


- Xong rồi em vào trong cởi ra rồi tắm đi


Phan Tuấn lên tiếng nói, Thanh Nhã lúng túng gật đầu rồi chạy nhanh vào phòng tắm vì cô bây giờ thật sự rất xấu hổ.Phan Tuấn nhìn theo cô chỉ bật cười rồi bước nhanh đến kệ mà lấy một chai rượu rót vào ly rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống nhâm nhi.


Bên trong phòng tắm Thanh Nhã phải rất lâu mới định thần lại tâm trạng của mình rồi tắm, thả người vào trong bồn nước sau một ngày bao nhiêu chuyện xảy ra cô luôn trong trạng thái lo lắng căng thẳng thì giờ phút này cô mới thả lỏng người thoải mái.Xong cô vẫn nhớ đến ba, cô tự hứa sẽ sống tốt để ba không phãi lo lắng cho mình.Chỉ là từ bây giờ cô sẽ bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, cô không biết rồi cuộc đời mình sẽ như thế nào nhưng cô sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm một người vợ và người con dâu.


Khoảng nửa tiếng sau, Thanh Nhã bước ra khỏi phòng tắm, cô khoác trên người chiếc áo choàng tắm, do lần đầu ăn mặc thế này nên cô cảm thấy không quen cứ liên tục nhìn xuống.Phan Tuấn đang uống rượu nghe tiếng cửa mở nên anh nhìn đến, thấy dáng vẻ của cô mà yết hầu anh khẽ chuyển động, anh đã công nhận cô đẹp ngay từ lần gặp mặt nhưng anh không nghĩ cô lại mê hoặc như vậy, cô là người con gái đầu tiên khiến anh có cảm giác.


Khẽ nuốt nước bọt anh lên tiếng giọng hơi khàn.


- Em đến đây ngồi đi, tôi cần số chuyện nói với em


Thanh Nhã nhanh chóng đi đến ghế ngồi đối diện anh, cô hơi khép nép nói :


- Anh có chuyện gì nói với em à ?


Phan Tuấn nhìn cô, qua hồi lâu nghiêm túc nói.


- Tôi biết việc em trở thành vợ tôi có hơi vội vàng nhanh chóng nên tôi cũng không ૮ưỡɳɠ éρ em làm số chuyện em chưa sẵn sàng, nhưng em cũng đừng quên em đã là vợ Phan Tuấn tôi nên có số chuyện tôi cần nói rõ.Em về làm dâu nhà tôi thì em tuyệt đối không được dễ tin người, có số người bề ngoài luôn tỏ ra tốt thì bên trong là ngược lại.Với bà Thu em không được gọi là mẹ, tôi chỉ có một người mẹ duy nhất và bà ấy đã mất.Em cứ ở nhà làm tròn bổn phận với ba tôi là được còn với ai khác thì em không cần quan tâm


Thanh Nhã nghe cũng mơ hồ hiểu ra bà Thu chỉ là mẹ kế, và như lời anh nói bà ta không phải người tốt, mà từ lúc nhìn thấy bà ta cô cũng có cảm nhận sao sao cộng thêm lời anh vừa nói cô cũng đã hiểu.Cô cảm thấy sống chung với người như vậy quả thật không hề dễ dàng nhưng cô sẽ cố gắng né tránh để không phải xích mích.


- Em hiểu rồi


- Ừm, muộn rồi em lên giường ngủ đi


- Còn anh ?


- Tôi có thói quen thức muộn


Thanh Nhã nghe vậy thì đứng lên rồi nói :


- Vậy em ngủ trước, anh cũng coi ngủ sớm nha


Nói xong cô bước đến giường rồi nằm qua bên, cô quay lưng về phía anh, lấy chăn đắp kín người, ở cạnh người chồng chỉ mới biết chưa đến một ngày thêm ở trong căn phòng xa lạ này khiến cô không thể nào chợp mắt, dù vậy cô vẫn cố nhắm mắt buộc bản thân phải ngủ.Cô cũng thầm cảm ơn vì anh không bắt cô phải thực hiện nghĩa vụ người vợ, việc mà cô lo lắng từ lúc ở bên dưới cửa của khách sạn.Chẳng biết qua bao lâu thì cô mới ngủ quên đi, trong bóng tối mơ hồ từ bên ngoài cửa sổ cơn gió nhẹ lay tấm rèm khẽ lung lay, ánh trăng đã lên cao đang chiếu thứ ánh sáng nhẹ dịu vào phòng.Một bóng dáng cao lớn lẵng thầm đứng cạnh giường ngắm nhìn thân hình bé nhỏ đang say giấc, gương mặt đó chẳng khác như một thiên thần.Giọng nói trầm lạnh khẽ vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch.


- Ngủ ngon nhé cô gái nhỏ

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc