Giản Hàng và Phùng Mạch cùng nhau nhìn sang. Ai cũng không ngờ người đến là Tần Mặc Lãnh.
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên xấu hổ, Phùng Mạch không biết lời nói của mình Tần Mặc Lãnh nghe được bao nhiêu. Nghe được thì nghe được, cô cũng không nói lung tung, lời nói toàn là sự thật.
Cô với Tần Mặc Lãnh quen biết nhau từ lâu, chào hỏi với anh.
Tần Mặc Lãnh gật đầu, coi như đáp lại.
Anh ϲởí áօ vest, lần này không ném trên giường, đặt trực tiếp lên lưng ghế, nhìn về phía Giản Hàng, tỉnh bơ nói:
“Nghe y tá nói em tức giận với bác sĩ. Ngày mai xin lỗi bác sĩ, là tôi không cho phép em xuất viện, không phải bác sĩ không cho phép.”
Giản Hàng nhíu mày, cô khi nào tức giận với bác sĩ chứ?
Trong chớp mắt lại hiểu ra là anh cố ý nói cho Phùng Mạch nghe, để Phùng Mạch biết không phải cô cố ý không xuất viện, cũng không phải cô tha thiết mong chờ anh tới thăm cô. Là Tần Mặc Lãnh không cho phép cô xuất viện.
Phùng Mạch vô cùng kinh ngạc, không ngờ là Tần Mặc Lãnh sắp xếp cho Giản Hàng nằm thêm mấy ngày. Cô không phải mới quen biết Tần Mặc Lãnh ngày một ngày hai, cô hiểu rõ anh, không có bất kì người nào và bất kì việc nào có thể khiến anh nói dối.
Chuyện anh không thích Giản Hàng mọi người đều biết, càng không có lý do thay Giản Hàng nói dối. Xem ra không phải Giản Hàng cố ý ở lại bệnh viện không đi.
Tần Mặc Lãnh đi rửa tay, khi đi ra cầm theo một chiếc khăn mặt trong tay, ung dung thong thả lau tay. Anh nhìn Phùng Mạch hỏi:
“Em có hợp tác với Giản Hàng?”
Điều anh muốn hỏi là hai cô làm thế nào lại quen biết.
Phùng Mạch:
“Em với Giản Hàng là bạn chung cấp 2, còn là bạn cùng trường đại học, khác chuyên ngành. Hai bọn em còn có chung một người bạn cùng quen biết là Đàm Phong.”
Tần Mặc Lãnh hơi gật đầu, tỏ ý đã biết. Anh tiếp tục nói:
“Đàm Phong cũng là bạn cùng trường với hai người?”
“Không, Giản Hàng và Đàm Phong là bạn bè, em từng hợp tác mấy hạng mục với Đàm tổng.”
Phùng Mạch lại bổ sung: “Đàm Phong còn là học trò của thầy Giản.”
Tần Mặc Lãnh phát hiện anh không biết tí gì về Giản Hàng, còn không biết nhiều bằng Phùng Mạch. Anh đột nhiên chuyển chủ đề:
“Gần đây không bận à?”
Phùng Mạch không phòng bị, có gì nói nấy:
“Hơi bận. Vừa mới đi công tác trở về.”
“Nếu như bận thì không cần đặc biệt tới thăm, Giản Hàng không có chuyện gì lớn, hỏi thăm trong điện thoại là được.”
Tần Mặc Lãnh lau sạch tay, gấp khăn mặt lại mấy lần, anh quay mặt nói với Giản Hàng:
“Để em ở lại mấy ngày là để em tĩnh dưỡng, điều dưỡng thân thể. Em lại muốn gọi bạn gọi bè đến để giải sầu cùng em. Em cho rằng Đàm tổng và Phùng Mạch giống em, rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm.”
Giản Hàng: “......”
Cô lúc nào gọi bạn gọi bè đến?
Nằm viện đến hôm nay, chỉ có Đàm Phong và Phùng Mạch tới thăm cô, nghiêm khắc mà nói Phùng Mạch không phải bạn cô, là tới để đặc biệt xem trò cười của cô.
Lại nói, cũng không phải cô nói cho bọn họ biết cô bị bệnh nằm viện.
Mặc dù lời anh nói khó nghe, đang chỉ trách cô, nhưng ngẫm kỹ càng lại, trong ngoài lời nói đều đang bảo vệ cô, anh là mượn ý đó nội hàm Phùng Mạch rảnh rỗi không có việc gì làm.
Phùng Mạch sao lại không nghe ra ý chế giễu của Tần Mặc Lãnh, cho dù anh không thích Giản Hàng, cũng sẽ không làm khó xử vợ mình trước mặt người ngoài, chút kiêu ngạo mà Giản Hàng muốn đó anh vẫn cho cô. Cô kịp thời làm dịu đi bầu không khí, nhận trách nhiệm:
“Anh trách nhầm Giản Hàng rồi, là em nghe nói cậu ấy nằm viện, không hiểu rõ tình hình ra sao mới đến thăm hỏi.”
“Uống chút gì không?” Tần Mặc Lãnh đặt khăn mặt xuống, hỏi Phùng Mạch.
Phòng bệnh không có người thứ tư, cô muốn uống gì nhất định là Tần Mặc Lãnh động tay pha, trước kia đến phòng làm việc của anh toàn là thư ký chuẩn bị cafe. Khó lắm mới có cơ hội uống một cốc cafe do anh pha, Phùng Mạch không khách sáo.
“Cho em cốc cafe, cảm ơn.”
Tần Mặc Lãnh: “Cafe không có.”
Giản Hàng nghi hoặc, mấy hôm trước anh còn pha cho bản thân uống, không lẽ nào không có.
Tần Mặc Lãnh lấy lá trà ra rồi lại lấy cốc trà.
Phùng Mạch đứng trước tủ trà cản trở anh, dời bước đến phía bên cạnh giường bệnh.
Tần Mặc Lãnh ở bên cạnh, nói chuyện không thể không giữ ý tứ.
“Gần đây lại thâu đêm bận hạng mục à?” Cô tùy ý nói chuyện phiếm.
Giản Hàng gật đầu.
“Thế cũng không thể không chú ý đến sức khỏe của bản thân.” Hai tay Phùng Mạch nhét vào trong túi áo khoác gió, dựa vào tủ đầu giường, cơ thể nghiêng về phía Giản Hàng, hạ thấp giọng nói, chỉ có hai người bọn cô nghe thấy.
“Chuyện của vợ Cao Vực, tớ nghe nói rồi. Đây là lần thứ mấy cậu bị người ta đổ oan, bị người ta xem thành trò cười? Thật có thể nhịn được.”
Giản Hàng cũng không nhớ rõ bị người ta đổ oan lần thứ mấy. Thời gian còn học đại học cô đã thực tập ở Tập đoàn quản lý tài sản toàn cầu Doãn Lâm, sau khi tốt nghiệp thuận lợi ở lại đó. Làm việc 5 năm ở trụ sở chính của Doãn Lâm, hai năm trước trở về nước.
Về tin đồn ngoại tình giữa cô và Bàng Lâm Bân - sếp lớn của Doãn Lâm trước giờ chưa từng ngừng, thời gian thực tập ở Doãn Lâm, Bàng Lâm Bân ly hôn với vợ, trong công ty truyền là do cô chen chân.
Mấy năm trôi qua, Bàng Lâm Bân lại tái kết hôn với người vợ đó, không ít người lén lút chê cười cô, giấc mơ hào môn vỡ tan, tiểu tam chính là tiểu tam, sếp sao có thể coi là thật được.
Bàng Lâm Bân từng nói với cô: Tôi thấy cô vốn chẳng hề bận rộn, nếu như mà bận thì làm gì có thời gian rảnh nghe người khác nói gì.
Là bảo cô không cần thiết để trong lòng những lời nói vô căn cứ của người khác, đừng làm chậm chễ việc kiếm tiền.
Những năm này, lời đồn vô căn cứ liên quan đến cô rất nhiều, ngoài truyền cô với Bàng Lâm Bân, khi làm hạng mục thường xuyên có người phụ trách của khách hàng lớn theo đuổi cô, trong đó không thiếu đàn ông đã có gia đình.
Rõ ràng thái độ của cô kiên quyết, chưa từng mập mờ không rõ ràng với bất kì ai, nhưng tránh không được có người thích bịa chuyện.
Lâu ngày bên trong ngành có một câu nói như sau: Đàn ông từng hợp tác với Giản Hàng, chẳng được mấy anh không động lòng với cô.
Sau đó mọi người đều ngầm thừa nhận, tất cả hạng mục mà cô giành được, đều là do ngủ đem tới.
Còn về năng lực và thực lực của cô, bọn họ không nhìn thấy.
Mãi đến khoảng thời gian trước, bà Cao làm ầm ĩ lớn đến phòng làm việc của cô, càng chứng thực “sự thực” cô dựa vào ngủ mà giành hạng mục.
“Tớ không biết Doãn Lâm có gì đáng để cậu phải lưu luyến.” Phùng Mạch đứng thẳng.
Pha trà xong, Tần Mặc Lãnh đưa một cốc cho Phùng Mạch. Điện thoại đặt trên bàn trà đang rung, có cuộc gọi đến, Tần Mặc Lãnh cầm lên nhận nghe. Hồi lâu anh nói với đầu bên kia:
“Bây giờ tôi qua đó.”
Anh cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Tần Mặc Lãnh vừa đi, hai cô không giả vờ nữa.
Phùng Mạch bưng cốc trà, dụng cụ pha trà trong phòng bệnh bình thường, trà pha ra chỉ có thể uống tạm. Cô thong thả thưởng thức trà, nghịch bó hoa hồng mà cô đem tới.
“Không biết cậu thích hoa gì nên mua cho cậu một bó hoa hồng đỏ. Chắc cậu cũng không nhận được hoa hồng do Tần Mặc Lãnh tặng, tớ bù đắp niềm nuối tiếc cho cậu.”
Từng chữ như sát muối vào tim.
Mặc kệ Giản Hàng đồng ý nghe hay không, sự thực cũng là như vậy, Tần Mặc Lãnh không thể nào tặng hoa hồng cho cô. Lễ tình nhân, còn có ngày đăng kí kết hôn anh cũng không tặng hoa cho cô.
Phùng Mạch hào phóng nói:
“Chúng ta là bạn học cũ nhiều năm, sinh nhật sau này của cậu, hoa tươi để tớ tặng.”
“Không cần lãng phí, tớ dị dứng với phấn hoa.”
Giản Hàng vì thể diện, lần đầu tiên nói kiểu nói dối như này:
“Tần Mặc Lãnh biết tớ dị ứng với phấn hoa, trước giờ không tặng hoa, đón lễ toàn tặng nhà với đá quý.”
Đúng là không biết xấu hổ.
“Thế à?” Phùng Mạch kéo dài âm cuối, ý cười nhạo rõ ràng.
Còn chưa đợi cô vạch trần Giản Hàng, Tần Mặc Lãnh đã đẩy cửa đi vào, trong tay ôm theo một bó hoa tươi, bó hoa chủ đề màu hồng, bên trong còn điểm thêm mấy bông hoa hồng phấn.
Là hoa tươi do thư ký Cao đặt, trước khi anh đến bệnh viện, thư ký Cao hỏi anh có cần đặt bó hoa hay không, anh không tỏ rõ ý kiến, thư ký Cao ngầm thừa nhận là anh đồng ý, đặt hoa lưu lại số điện thoại của anh.
Anh shipper không vào được bên trong khu điều trị bệnh, bảo anh đến cửa thang máy kí nhận.
Trong mắt Phùng Mạch lóe lên kinh ngạc, không ngờ Tần Mặc Lãnh mua hoa cho Giản Hàng. Nhưng rất nhanh cô đã tìm được sự cân bằng trong lòng, ban nãy Giản Hàng nói những gì? Nói Tần Mặc Lãnh biết cô dị ứng với phấn hoa, do vậy không tặng hoa, toàn tặng nhà với đá quý.
Như thế không cần cô vả mặt Giản Hàng, bó hoa này của Tần Mặc Lãnh trực tiếp thay cô làm hết.
Cô không làm được chuyện chia rẽ quan hệ vợ chồng của bọn họ sau lưng, nhưng khi có cơ hội vô tình chế giễu Giản Hàng trước mặt, sao cô có thể bỏ qua.
Phùng Mạch nhấp một ngụm trà, cười nói:
“Người làm chồng như anh không hợp tiêu chuẩn nhé, một chút cũng không hiểu Giản Hàng, cậu ấy dị ứng với phấn hoa, cậu ấy bảo anh biết mà.”
Cô chỉ bó hoa hồng trên tủ đầu giường.
“Em đang định mang đi xử lý, vừa hay mang cả bó đó của anh theo cùng.”
Giản Hàng nhìn bó hoa trong tay Tần Mặc Lãnh đó, kiếp trước cô rốt cuộc là tạo nghiệp gì chứ, lần đầu tiên nói dối trước mặt Phùng Mạch thì bị anh vạch trần.
Ánh mắt Tần Mặc Lãnh đảo qua giữa Giản Hàng và Phùng Mạch, ngắn gọn hai giây, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh trả lời Phùng Mạch:
“Giản Hàng đúng là dị ứng với phấn hoa, lần này nằm viện tiện thể điều trị giải mẫn cảm cho cô ấy, tôi mua hoa để thử xem hiệu quả giải mẫn cảm.”
Phùng Mạch: “......”
Giản Hàng: “......”
Sự đảo ngược này, Giản Hàng làm thế nào cũng không ngờ tới.
Tiếp tục ở lại cũng chẳng ý nghĩa, Phùng Mạch uống trà xong, tìm cớ rời khỏi.
“Tối tớ còn có hẹn với người ta. Đợi cậu xuất viện, bạn học cũ chúng ta cùng nhau tụ tập.”
Hôm nay đến thăm, nhìn chuyện cười của Giản Hàng chỉ là chuyện nhân tiện, chủ yếu muốn nói chuyện một lát với Giản Hàng, muốn từ chức khỏi Tư bản Doãn Lâm hay không. Gần đây Giản Hàng trải qua chuyện buồn bực như thế, cơ thể lại vì thâu đêm mà sụp đổ, cô không biết cô ấy có suy nghĩ chuyển nghề và từ chức không.
Cô mặc dù đối đầu gay gắt với Giản Hàng, nhưng cô vẫn vô cùng tán thưởng năng lực của Giản Hàng, muốn mượn cơ hội này đào Giản Hàng đến ngân hàng nhà mình.
Ai biết được Tần Mặc Lãnh hôm nay ở phòng bệnh, có chuyện không tiện nói trước mặt Tần Mặc Lãnh.
Trước khi đi Phùng Mạch nói được câu tử tế:
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt. Chúng ta liên hệ điện thoại sau.”
Nếu Giản Hàng đã “giải mẫn cảm” thì cô không mang hoa hồng đỏ đi nữa.
Tần Mặc Lãnh vẫn khách sáo, định đưa cô đến cửa. Phùng Mạch bảo anh dừng bước.
“Không cần xa lạ thế, anh chăm sóc Giản Hàng đi.”
Giản Hàng nhìn bóng lưng Phùng Mạch, người phụ nữ này khi vạ miệng thì đúng là vạ thật, lúc giống người thì cũng không đáng ghét cho lắm.
Tần Mặc Lãnh cầm hoa hồng đỏ mà Phùng Mạch mua để sang bên cạnh, chỉ để lại bó hoa của anh trên tủ đầu giường. Mấy hôm trước Đàm Phong đến thăm, hoa mua đến hình như cũng đặt ở vị trí này.
Giản Hàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
“Vừa nãy cảm ơn nhé.”
Dừng lại mấy giây.
“Người như tôi rất hư vinh, còn nói với Phùng Mạch, khi đón lễ anh toàn tặng tôi nhà với đá quý, nói trước với anh một tiếng.”
Nói xong, cô quay người đưa lưng về phía anh.
“Tôi ngủ một lát.”
Tần Mặc Lãnh không nói, cô không biết anh có vẻ mặt gì.
- -------------------------------
Khi Giản Hàng tỉnh lại trong phòng có ánh đèn hơi yếu, cô tưởng là khi Tần Mặc Lãnh rời khỏi phòng bệnh để lại một chiếc đèn tường cho cô.
Lật người, muốn lấy điện thoại nhìn xem bây giờ là mấy giờ. Không sờ được điện thoại, cô giật mình.
Trên sô pha bên cạnh có người.
Tần Mặc Lãnh mở laptop, đang xử lý công việc.
“Anh sao vẫn chưa đi?”Giản Hàng cất tiếng.
Tần Mặc Lãnh không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngủ đủ rồi?”
Giản Hàng thuận tay bật đèn, lấy điện thoại nhìn thời gian, 3h30 sáng. Cô tối qua chắc đi ngủ lúc khoảng 8h, ngủ được hơn 7 tiếng.
Cô đặt điện thoại xuống.
“Anh không buồn ngủ à?”
Tần Mặc Lãnh: “Lệch múi giờ.”
Giản Hàng hơi ngây người, mấy ngày nay anh không tới bệnh viện hóa ra là đi công tác ở nước ngoài.
Tần Mặc Lãnh buông chuột, ngẩng đầu nhìn cô.
“Không ngủ nữa?”
“Ừ.”
Tần Mặc Lãnh đứng dậy, đến trước tủ trà lấy máy pha cafe. Không lâu sau đó, hương thơm cafe lan tỏa trong phòng bệnh đầy ắp mùi nước khử trùng, vô cùng cám dỗ người.
Giản Hàng đột nhiên thèm cafe.
“Có thể pha thêm một cốc không?”
Cô hỏi anh.
“Không thể.”
Tần Mặc Lãnh không chút nể tình từ chối cô.
Giản Hàng nằm xuống, định chốc nữa tự pha.
Tần Mặc Lãnh vốn không muốn cho cô uống cafe, nhất thời mềm lòng nên quyết định chia một chút cho cô nếm thử. Anh khom lưng mở quầy trà ra, lấy một cốc sứ sạch rót một chút vào bên trong.
Tần Mặc Lãnh đi đến trước giường, đặt cốc sứ trên tủ đầu giường, một mùi cafe thơm nồng bay đến mũi. Giản Hàng híp mắt, không biết anh đang làm gì, chỉ đành mở mắt ra.
Tần Mặc Lãnh hất cằm về phía cốc sứ.
“Của em.”
Anh bưng cốc cafe của mình, quay về ngồi trên sô pha.
“Cảm ơn.”
Giản Hàng mừng rỡ ngồi dậy, chỉ là khi trông thấy chút ít cafe dưới đáy cốc.
“Ít vậy?”
Không đủ để cô uống hai ngụm.
Tần Mặc Lãnh đang nhìn laptop, cũng không ngẩng đầu.
“Tình trạng bản thân như thế nào, em còn không rõ?”
Giản Hàng: “Nhưng cũng quá ít, đâu có đủ uống.”
Nghe giọng nói ỉu xìu của cô, dừng lại vài giây, anh lại đáp lại cô:
“Đợi xuất viện, tôi pha đầy cốc cho em.”