Sau vụ việc đó thì Thẩm Nhất Đang đã làm cho lớn chuyện lên nhất quyết không để bất kỳ ai thay thế bản thân mình, và cũng vì không ai có thể lên tiếng cãi lại cô kể cả Thẩm Hứa cho nên vì thế mà vai diễn vẫn thuộc về cô. Còn Lục Kỳ thì do được sự gửi gắm của Thẩm Hứa nên cô đã được trình diễn vai chính cùng với Triều Kim Nghiên và Thẩm Nhất Đang, cả ba hiện tại đang là đề tài tranh luận nóng của trường.
Riêng Triều Kim Nghiên cô đến trường với tâm trạng cố tỏ ra tự tin để tiếp tục theo kịp tất cả mọi người ở đây nên cô đã nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ, chỉ vì muốn mọi người không để ý gia cảnh của mình mà thay vào đó là đánh giá toàn phần năng lực của cô. Triều Kim Nghiên sống một cách bình thường không quan tâm đến chuyện chia phe chia phái của Thẩm Nhất Đang và Lục Kỳ.
“Siêng năng quá nhỉ? Cô đang chứng tỏ bản thân mình giỏi giang đấy sao?”
Đúng là nằm không cũng dính đạn, có vẻ như từ sau vụ việc Triều Kim Nghiên được tham gia buổi lễ thì Thẩm Nhất Đang càng ngày càng khó chịu với cô hơn, lúc nào cũng muốn làm khó cho cô, Lục Kỳ lúc này cũng vừa đi tới đứng nép một bên lén nhìn hai người sau đó quyết định đi tới.
“Dù gì người ta cũng biết cố gắng, còn hơn mấy thể loại ỷ lại bản thân mình cao quý mà không xem ai ra gì.”
Cứ tỏ ra bản thân mình thánh thiện, Lục Kỳ đi tới nhẹ vỗ vai Triều Kim Nghiên rồi quay lại phản bác với giọng mỉa mai Thẩm Nhất Đang, Thẩm Nhất Đang không nói gì mà cô liền dùng hành động của mình mạnh mẽ nắm lấy vai của Lục Kỳ rồi đẩy mạnh cô ta ngã bệt xuống đất, cô không thích nói chuyện với những thứ dơ bẩn ngu ngốc.
“Cô... cô dám xô tôi?”
Lục Kỳ quát lớn, Thẩm Nhất Đang nghênh ngang mặt với vẻ bình thản như chẳng có gì xảy ra.
“Tôi xô cô đấy thì sao? cô làm gì được tôi?”
Thẩm Nhất Đang liếʍ môi một cái đầy vẻ khinh bỉ sau đó liền quay ngoát người rời đi, Triều Kim Nghiên như hóa đá khi thấy màn đấu đá của hai chị em nhà này liền sợ hãi run rẩy, thấy Thẩm Nhất Đang rời đi cô cũng nhanh chóng đi trước khi chuyện lớn xảy ra.
Buổi tập luyện của cả ba diễn ra không được đồng đều cho lắm, vì lúc nào bước vào luyện tập cả hai người đều tranh cãi với nhau chỉ có Triều Kim Nghiên là siêng năng tập luyện, điều đó làm cho Cao Dĩ Huyên thấy tin tưởng và trông cậy vào cô nhiều hơn là hai cô tiểu thư nhà kia.
Lãnh Thiên Sơ thấy tâm tình của mình dường như đã ổn nên liền đi tìm Thẩm Nhất Đang nhưng không ngờ đi được nửa đường lại gặp Lục Kỳ đang đứng chặn đường mình, cô ta lúc nào cũng xuất hiện như âm hồn bất tán vậy, Lãnh Thiên Sơ vừa định là sẽ không để tâm đến nhưng đột nhiên anh cảm giác như cả người nặng nề hẳn ra, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của Lục Kỳ, cảm giác bị gượng ép khó chịu vô cùng.
“Thiên Sơ, anh đi đâu gấp vậy? hôm nay chúng ta về cùng nhé, đi ăn tối ở chỗ cũ được không?”
Lãnh Thiên Sơ như bị điểm huyệt tứ chi của anh cứng đờ, gương mặt không chút cảm xúc liền gật đầu, đúng là anh đã bị trúng tà rồi. Thẩm Nhất Đang đứng quan sát từ phía sau từ lúc Lãnh Thiên Sơ còn ở phòng tập và lúc anh đi đến gần Lục Kỳ hoặc nhìn vào mặt Lục Kỳ, biểu cảm của anh thật là khác.
“Gương mặt có vẻ xanh xao quá nhỉ?”
Thẩm Nhất Đang nhìn nét mặt xanh xao và không chút cảm xúc của anh, cứ như một con robot vậy, thật là kỳ lạ, cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề tâm linh mà Lãnh Thiên Sơ kể với cô và trầm ngâm suy nghĩ.
“Chắc mình phải tìm hiểu vụ việc rồi, có khi điều đó liên quan đến việc ba mình bị mẹ con chúng nó dẫn dắt cũng nên?”
Sau khi tan học Thẩm Nhất Đang liền đi ra định gọi cho tài xế đến đón nhưng đột nhiên một chiếc xe quen thuộc dừng lại, cánh cửa bật mở người trong xe bước xuống chính là Thẩm Hứa, ông mỉm cười nhẹ nhàng đi tới.
“Đi ăn với ba nhé, lâu lắm rồi hai ba con mình chưa đi ăn tối nhỉ?”
“Có phải đang dụ dỗ con không? hiếm khi thấy ba mời con đi ăn một cách nồng nhiệt như vậy, có phải âm mưu gì đó không?”
Thẩm Hứa liền bật cười sau đó đưa tay xoa đầu cô, Thẩm Nhất Đang liền né cái xoa đầu của ông, vẻ mặt của cô không còn như trước đây mà ngoan ngoãn vùi đầu vào l*иg иgự¢ ông nữa mà thay vào đó là sự né tránh, giữa cô và ông có một sợi dây ngăn cách hai thế giới, họ hiện tại không còn chúng quan điểm nữa rồi, mỗi người một suy nghĩ một cái tôi riêng, ông thì tìm hạnh phúc mới cho mình còn cô vẫn mong đợi ông sẽ yêu thương mình thay vì bọn người đó, có phải cô mong đợi một cách vô vọng rồi không?
“Con sao lại né tránh chứ? Là ba không tốt, ba đã bỏ rơi con bao lâu nay nên ba thấy mình cần dung đắp tình cảm lại với con, con... hiểu sai ý ba rồi.”
“Được, nhưng ăn xong con có chuyện muốn nói.”
Thẩm Hứa liền gật đầu đồng ý, cả hai cùng nhau lên xe khỏi hành đến nhà hàng, cô ngồi trên xe không thèm nhìn ông dù chỉ một cái, đúng là những gì ông làm với cô trước nay làm cô giận ông rất nhiều, bây giờ việc cô muốn đó chính là lấy lại tài sản và việc thứ hai là hủy hôn dù sao cả hai cũng chưa đính hôn cũng chưa có cái nghi thức gì của việc cưới hỏi cả, thật sự rất bất tiện và mất tự do.
“Con muốn hủy hôn.”
“Đợi ăn xong đi rồi chúng ta nói chuyện, chưa gì con đã gấp gáp vậy sao?”