Lịch Bắc Dạ nghe câu nói của Thẩm Nhất Đang xong liền chợt nhớ ra bản thân tại sao lại khó chịu như vậy, sau đó anh tự trấn an bản thân rằng vì cô cứ như vậy chẳng khác nào câu dẫn đàn ông điều đó ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, người ta sẽ phán xét một người phụ nữ có gia đình mà lại còn tơ tưởng đàn ông như vậy, chỉ là Lịch Bắc Dạ đang nghĩ cho bản thân mình mà thôi.
“Sao thế? Tôi nói đúng rồi à?”
Thẩm Nhất Đang cong môi cười hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, ngay lập tức Lịch Bắc Dạ liền lôi mạnh cô đi tới hướng phòng vệ sinh.
“Này anh làm gì vậy? đau quá.”
Thẩm Nhất Đang bị Lịch Bắc Dạ siết chặt lấy cổ tay đau đến nổi muốn ứa nước mắt ra, anh đúng là chưa bao giờ xem cô như con gái, hành động thì тһô Ьạᴏ như vậy khiến cô muốn giải thoát càng sớm càng tốt.
“Đừng nghĩ tôi quan tâm cô, chỉ là tôi muốn cô giữ bổn phận mình chút, đã có chồng mà còn muốn quyến rũ đàn ông như vậy chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của nhà họ Lịch chứ?”
“Hừ, chẳng qua cũng vì bản thân mình, anh không thích tôi thì ngay từ đầu đừng có tiến tới cái vụ hôn nhân quỷ quái này làm gì, bây giờ tôi bị trói chân trong nấm mồ hôn nhân hàng ngày phải bị anh kiểm soát, tôi chịu đủ rồi.”
“Cô nghĩ tôi muốn sao? chẳng qua vì ông nội nên tôi mới lấy cô, loại người như cô thì chẳng ma nào thèm lấy đâu.”
Thẩm Nhất Đang bật cười lớn rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói.
“Chẳng ma nào ư? Anh đang là chồng tôi đấy, ý anh nói anh là vong hồn vất vưởng đấy hả?”
“Cô...”
Lịch Bắc Dạ đúng là bị bí lời khi cãi nhau với Thẩm Nhất Đang, đấu khẩu thì anh không bao giờ thắng cô được chỉ giỏi lúc nào cũng lấy súng đe dọa cô mà thôi, nhưng sao ngay lúc này cô lại không sợ nữa mà lại còn vùng lên quát lại như vậy thật nể phục bản thân, chắc là nghĩ bản thân có chín cái mạng nên tự tin như vậy chăng?
“Sao? tôi thì sao? nói đúng quá rồi chứ gì.”
“Được lắm, cô giỏi lắm.”
Lịch Bắc Dạ trừng mắt chỉ tay vào mặt cô một cái bất lực rồi rời đi, để lại cô đứng đó với vẻ mặt hả hê, cô từ đó đến giờ cãi nhau luôn thắng chẳng thua ai trong trận nào, Lịch Bắc Dạ là cái đinh gì chứ? Kêu anh ta về học thêm vài khóa rồi ra nói chuyện với cô, mồm mép của cô không phải ai cũng cãi lại được đâu.
Buổi tiệc kết thúc trong sự nhạt nhẽo, Lịch Bắc Dạ ra ngoài chào hỏi mọi người sau đó cũng đi đến chỗ đấu giá bảo vật, Thẩm Nhất Đang mon men đi theo ra tới nơi cô đứng phía sau lưng anh bị tấm lưng lớn che chắn nên chẳng nhìn thấy được gì, bàn ghế cũng đã chuẩn bị xong cô liền nhanh chân tìm cho mình một chỗ ngồi đắc địa, Lịch Bắc Dạ cũng chẳng màng đến cô ngồi ở đâu nhưng vẫn phải theo sát cô vì vợ chồng đi chung mà lại không ngồi chung sẽ bị bàn tán đủ kiểu, anh ép buộc phải ngồi cạnh cô.
“Chào mừng các quý ông và quý cô đã có mặt tại buổi tiệc thương nhân ngày hôm nay, các vị chờ cũng lâu rồi đúng không? giây phút mà chúng ta mong đợi nhất từ nãy đến giờ sẽ được dời lại đến cuối giờ để tạo thêm sự tò mò thú vị, các vị có sẵn sàng để cùng nhau rửa mắt bằng những món bảo vật quý giá từ trước đến nay chưa từng thấy qua bao giờ chưa? Chỉ có đêm nay tại buổi lễ ngày hôm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến tất cả.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay che miệng ngáp dài một hơi, người MC cứ nói mãi làm cô buồn chán ૮ɦếƭ đi được chỉ mong sao mau đến cuối giờ được nhìn thấy thứ bảo vật mà mọi người mong đợi rồi về thôi chứ không muốn nghe anh ta nhiều lời chút nào.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, làm cháy rực không gian tĩnh lặng hồi hộp và đầy sự tò mò của mọi người, Thẩm Nhất Đang hướng mắt nhìn theo từng món bảo vật được mang ra, cô liền phì cười một câu.
“Gì mà bảo vật chưa từng nhìn thấy qua chứ? Chẳng qua chỉ là mấy cái bình cổ bình thường thôi, chẳng có gì hấp dẫn.”
Nhưng trái ngược lại với Thẩm Nhất Đang, Lịch Bắc Dạ khá thích thú với những món bảo vật này, lần trước những chiếc bình cổ của anh đều do một tay cô làm bể nát hết, bây giờ căn nhà trông rất giản dị và mất màu sắc của nó nên anh muốn tìm vài cái bình cổ đẹp và độc lạ ấy để thay thế những chỗ trống hôm trước, mà nhắc lại thì anh lại càng tức giận, anh liếc mắt nhìn Thẩm Nhất Đang một cái.
“Nhìn cái gì?”
Thẩm Nhất Đang thấy anh nhìn mình bằng nửa con mắt thì liền hỏi.
“Là ai làm bể bình cổ của tôi? Bây giờ mau đền đi!”
Lịch Bắc Dạ không ngờ lại bắt đền người ta như vậy, nhưng Thẩm Nhất Đang là người có làm có chịu, cô đây nổi tiếng là tiền xài không hết mấy món bảo vật này có đáng là bao chứ, xem như là đền cho anh thôi cũng không sao hết, Thẩm Nhất Đang liền đưa tay lên.
“Mười ngàn đô!”
Ai cũng trơ mắt nhìn Thẩm Nhất Đang ra giá, người MC liền đọc lớn số tiền của cô, mọi người bắt đầu hướng mắt nhìn cô tá hỏa.
“Mười ngàn đô lần thứ nhất!”
“Mười ngàn đô lần thứ hai!”
“Mười ngàn đô lần thứ ba!Thành giao.”
Cuối cùng Thẩm Nhất Đang cũng đã chốt được chiếc bình hoa gốm sứ cổ, Lịch Bắc Dạ vẫn nhìn cô bằng nửa con mắt, cô bày ra vẻ mặt bố đời với anh sau khi vừa chốt kèo xong một chiếc bình cổ, chỉ có một cái thôi làm sao có thể lấp đầy khoảng trống trước nhà của anh được chứ?
“Đúng là ngây thơ, cô nghĩ một chiếc là đủ đền rồi sao?”
“Vậy anh muốn sao nữa đây?”
“Trừ phi, cô đấu giá món cuối và có được nó thì coi như cô thắng.”
Thẩm Nhất Đang chỉ muốn chứng tỏ sự giàu có của mình trước mặt Lịch Bắc Dạ mà thôi, bị anh thách thức như vậy đúng là cô đã bị mắc lừa quá dễ dàng rối, anh biết với cái tính thích chiến như cô thì chỉ cần thách thức vài câu là mắc câu ngay.
“Được thôi, chờ xem, tôi sẽ có được nó, tới lúc đó xem ai hơn ai.”