Thẩm Nhất Đang vừa nói dứt lời thì cũng vừa đến phong, Lịch Bắc Dạ dùng chân đạp mạnh vào cửa làm cô giật cả mình, nhanh chóng quăng mạnh cô xuống giường hai tay anh liền yên vị trên cổ của cô Ϧóþ chặt, dưới giường còn có một khẩu súng được đặt sẵn từ lúc nào, ánh mắt như muốn gϊếŧ người của anh làm cô có hơi hoảng loạn.
“Nếu muốn thì ngay lập tức gϊếŧ cô là được chứ gì.”
Lịch Bắc Dạ chĩa họng súng vào trán cô, anh ta lúc nào cũng bạo lực như vậy đem súng ra để hù dọa cô, chắc lần này lại dùng súng giả để hù dọa cô nữa rồi chứ gì. Nhưng cô há hốc mồm mặt mày tái xanh khi thấy Lịch Bắc Dạ đưa cho cô xem băng đạn nằm trong cây súng, xem ra lần này là thật không phải là đồ giả nữa.
“Làm gì nóng vậy? bình tĩnh đi!”
Thẩm Nhất Đang hai tay run lên nhẹ đẩy cây súng ra khỏi trán mình nhưng nó vẫn yên vị trên trán cô không xê dịch đi chút nào, Thẩm Nhất Đang nuốt nước bọt một cái rồi cất giọng.
“Đừng có dọa, muốn ra tay thì cứ ra tay, dù sao sống với một kẻ không có tình người như anh chẳng khác nào sống trong địa ngục, nếu có thể thì kết thúc cuộc đời này càng sớm càng tốt, tiễn tôi một đoạn đi, tôi muốn tìm mẹ của tôi và tôi chán cái thế giới này lắm rồi.”
Ánh mặt của Lịch Bắc Dạ có chút xoay chuyển, anh dằn cơn giận của mình xuống sau khi nghe câu nói của cô, một tiểu thư hống hách kiêu căng ngạo mạn như cô mà lại có lúc nói chuyện đầy tâm trạng như vậy ư? Không biết quá khứ của cô trước đây như thế nào để biến thành bộ dạng như thế này nhưng anh thật sự không thích cái tính cách này chút nào cả, chả có cô tiểu thư nào tính khí quái đản lại còn kiêu căng như cô.
“Sao dừng rồi?”
Thẩm Nhất Đang thấy anh đờ người ra liền kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi, vốn dĩ anh không thể xuống tay gϊếŧ cô được, giống như có một nguồn năng lượng nào đó cản trở anh không muốn anh xuống tay.
“Thương hại chăng?”
Lịch Bắc Dạ liền rút súng lại rồi lấy băng đạn ra khỏi súng, anh đi tới bàn cho từng viên đạn vào hộp rồi cất đi. Thẩm Nhất Đang có vẻ quá quen với việc này rồi, là do anh không dám gϊếŧ cô hay là do bản thân cô phước lớn mạng lớn có tổ tiên che chở cũng nên.
“Chẳng có ai có thể thương hại người khác trong khi bản thân cũng rất đáng thương, chẳng phải chúng ta cùng cảnh ngộ sao? anh làm gì có ba mẹ phải không?”
Câu nói của Thẩm Nhất Đang như khiến trái tim anh bị Ϧóþ nghẹn đã lâu lắm rồi anh không nghe người khác nhắc đến chuyện đau lòng này, đúng là họ đều đồng cảnh ngộ với nhau, nhưng anh không giống cô, anh từng lưu lạc đầu đường xó chợ khi ở độ tuổi của cô, anh phải vấp ngã không biết bao nhiêu lần để tồn tại và trở nên mạnh mẽ đến ngày hôm nay.
“Thì sao? cô vẫn còn ba mình vẫn còn một phần của gia đình, mà với lại tôi và cô chẳng giống nhau, đừng có tỏ vẻ đáng thương nữa diễn xuất không tệ có thể khiến tôi không gϊếŧ cô cũng hay lắm rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Lịch Bắc Dạ nói rồi liền đi ra ngoài, câu nói của Thẩm Nhất Đang cứ vang mãi trong đầu anh, đương không lại nhắc đến chuyện đau lòng đó thật khiến anh không thể không ngừng nghĩ về nó. Lịch Bắc Dạ đưa tay xoa xoa hai bên thái dương rồi nhanh chóng đi xuống tiếp tục dùng bữa với Lịch lão gia.
“Dạo này công ty vẫn ổn chứ?”
Lịch lão gia nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì liền hỏi.
“Vẫn ổn ạ, nhưng công việc bận rộn quá nên con khá ít về nhà.”
“Chuyện Nhất Đang bị thương có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc học của con bé, cho nên ta có ý này con hãy nhắn lời của ta tới hiệu trưởng của Nhất Đang bảo đảm việc học của con bé không bị ảnh hưởng, nếu được chấm cho con bé qua luôn môn này cũng được.”
“Nhưng như thế là không công bằng đâu ông nội, con thấy vẫn để cô ta tự lực sẽ tốt hơn.”
Lịch lão gia đúng là chiều chuộng Thẩm Nhất Đang hơi bị quá mức rồi, lúc này Lập Tân đi vào nói khẽ vào tai của Lịch Bắc Dạ rồi đưa cho anh xem cái gì đó, gương mặt của anh có hơi khó coi. Việc làm anh khó chịu lúc này chính là cô vợ bé nhỏ của anh gây chuyện phiền phức ở trường sáng nay còn được đăng lên trang thông tin của trường và cả các trang xã hội nữa.
“Gì đó?”
Lịch lão gia thấy sắc mặt của anh khó coi liền tò mò, Lịch Bắc Dạ sợ ảnh hưởng đến tâm trí của Lịch lão gia nên anh liền giấu đi.
“Không có gì đâu ạ.”
“Hửm? giấu ta cái gì, mau đưa đây!”
Lịch Bắc Dạ xua tay nhưng nhận được ánh mắt sắc bén của Lịch lão gia, lần này xem như không giấu được rồi. Mà phải rồi nếu như con người thật của Thẩm Nhất Đang bị vạch trần chẳng phải họ sẽ sớm kết thúc cuộc hôn nhân này sao? anh cần gì phải che giấu cho Thẩm Nhất Đang, chắc có lẽ do câu nói của cô lúc nãy làm anh có chút bận lòng đến nên mới vậy thôi.
“Đây ạ.”
Lịch Bắc Dạ đưa máy sang cho Lịch lão gia, sắc mặt của ông liền thay đổi, thật sự không thể tin được Thẩm Nhất Đang ngoài mặt hiền lành như vậy nhưng lại là một đứa vô giáo dục như thế, đánh người khác nắm tóc các kiểu chẳng khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ, còn đâu là mặt mũi của thiên kim tiểu thư nữa?
“Cái này là sao đây?”
Lịch lão gia giọng nói tức giận, thật không thể tin được cô lại làm chuyện động trời như vậy.
“Nếu con nói đây mới là con người thật của cô ta, thì ông nội có tin không?”
Không khí dần trở nên ngột ngạt hơn, có vẻ hình tượng cô cháu dâu ngoan hiền trong mắt của Lịch lão gia đã bị sụp đổ mất rồi, Lịch Bắc Dạ khoái chí cong môi cười chờ đợi sự phán xét cuối cùng từ phía Lịch lão gia.