Lịch Bắc Dạ vừa trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, anh cảm thấy căn nhà hôm nay có vẻ tĩnh lặng hơn rồi nên thầm nghĩ rằng anh đã khống chế được Thẩm Nhất Đang khiến cô ngoan ngoãn nghe lời rồi sao? thuần phục Thẩm Nhất Đang cũng không khó lắm, người giúp việc nhìn thấy anh về nên liền xếp hàng nghênh đón anh.
“Thiếu phu nhân đâu?”
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng vẫn quan tâm hỏi về cô, cũng vì ở cùng một nhà nên anh chịu trách nhiệm quản lý cô cũng đúng thôi.
“Thiếu phu nhân ở trong phòng ạ, từ lúc đi học về đến giờ cô ấy không ra ngoài, cũng không ăn uống.”
Lịch Bắc Dạ nghe vậy liền nhíu mày một cái, anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra đi thẳng lên phòng của cô, đưa tay kéo chiếc cà vạt trên cổ xuống rồi nhẹ gõ cửa phòng của cô, vẫn không có tiếng trả lời, Lịch Bắc Dạ bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào và bất ngờ khi nhìn thấy cô nằm trên giường ngủ say sưa, trên tay ôm chặt lấy tấm ảnh của mình và mẹ, trên khóe mi còn đọng lại chút nước mắt ở đó.
Nhìn cô lúc này anh thấy được hình bóng của bản thân mình trước đây, sau vụ tai nạn năm đó thì ba mẹ anh cũng mất cả, anh từng nổi loạn sau cái ૮ɦếƭ của ba mẹ và bỏ nhà đi bụi mấy năm trời, Lịch Bắc Dạ nhìn cô rồi nhẹ khụy gối xuống đưa tay kéo chăn phủ lên người của cô rồi quay trở ra, đây không phải là quan tâm mà chỉ là chút thương hại anh dành cho cô thôi.
“Thiếu phu nhân có vẻ mệt mỏi rồi, nấu chút đồ ăn cho cô ấy đi, hôm nay tôi sẽ không về nhà không cần nấu nhiều đâu.”
“Vâng ạ.”
Người giúp việc liền cúi đầu rồi lập tức đi chuẩn bị bữa ăn tối cho Thẩm Nhất Đang, sau khi dặn dò người giúp việc xong thì Lịch Bắc Dạ lái xe đến quán rượu của mình, thỉnh thoảng anh hay đến đây để hưởng thụ nhưng cũng đã lâu lắm rồi mới tìm về nơi này, quán rượu này nằm ở trong một con phố nhỏ của thành phố cũng không có nhiều người biết đến, anh mở quán chỉ để bản thân giải tỏa tâm trạng mỗi khi có tâm sự hay mệt mỏi cần thư giãn thôi, hiện tại chỉ có một hai người trong quán.
“Lịch thiếu lâu quá không đến.”
Người quản lý của quán rượu vui mừng đi tới, Lịch Bắc Dạ ngồi xuống quầy rượu cởi chiếc áo khoác ra rồi thở dài một hơi, Lục Tiến Kỳ đi tới quầy chọn loại mà anh thường hay uống rồi rót ra ly cho anh.
“Dạo này có ai đến đây quấy rầy không?”
“Dạ không ạ, có phải Lịch thiếu đã xử lý đám người đó rồi không?”
Lịch Bắc Dạ liền gật đầu, đúng là chỉ có anh mới trị được đám người đó thôi, từ khi biết uy danh của anh thì không một tên côn đồ nào dám ló dạng tới đây để quậy phá nữa, không khí yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn sang những người khách trong quán rượu, nơi này cũng có người lui tới thật là kỳ lạ hay họ thích sự yên tĩnh này giống anh.
“Nghe nói Lịch thiếu đã kết hôn rồi đúng không?”
Lịch Bắc Dạ vừa nâng ly rượu lên nhấp một ngụm thì Lục Tiến Kỳ hỏi câu đó khiến anh có hơi bực tức, vốn dĩ đã không muốn công khai cái chuyện quái quỷ đó nhưng sao đi đến đâu ai cũng nhắc đến vậy, thấy tâm trạng của Lịch Bắc Dạ không được tốt lắm nên Lục Tiến Kỳ cũng im bặt châm cho anh một điếu thuốc.
“Đúng là có chuyện đó nhưng sẽ sớm kết thúc thôi nên đừng có đồn lung tung nữa.”
“Vâng ạ.”
Lịch Bắc Dạ phì phà khói thuốc rồi uống một ngụm rượu, đưa tay bật một bài nhạc nhẹ nhàng du dương thư giãn tâm hồn, không hiểu có sức hút gì không mà khách bắt đầu kéo vào nườm nượp làm cho quán rượu trở nên náo nhiệt hơn, đây có lẽ là do Lịch Bắc Dạ cũng nên, đúng là tâm của anh vẫn chưa được thanh tịnh được bao lâu thì đột nhiên cánh cửa quán rượu bị ai đó dùng lực đá mạnh làm cho tiếng động lớn vang lên, vẻ mặt hung tợn của người đàn ông kia từ từ tiến thẳng vào trong quán rượu rồi ngồi xuống ở một góc khuất.
Lịch Bắc Dạ liếc mắt nhìn qua chiếc gương nhìn thấy được vẻ mặt của hắn ta, anh vẫn không nói gì tỏ ra bình thường, Lục Tiến Kỳ đi tới nhẹ cúi đầu chào hỏi với người đàn ông đó thì hắn ta quát lớn rồi quăng một chiếc ly xuống đất làm nó vỡ toang, đây là kiếm chuyện chứ không phải là khách rồi.
“Quán rượu gì chứ? Chỉ là một cái nhà cũ nát thôi, vậy mà để khách của tao kéo qua đây thật chẳng thể hiểu nổi.”
Lục Tiến Kỳ nhìn qua hướng Lịch Bắc Dạ thấy anh đưa tay ra hiệu gì đó liền hiểu ý, anh cho người dọn dẹp lại cái ly vỡ đó. Thì ra tên này là chủ quán rượu ở đầu khu hẻm do cách phục vụ của hắn ta nên khách không thích mà bỏ đi hết rồi bây giờ qua đây để quấy phá chắc có lẽ hắn muốn tìm chỗ ૮ɦếƭ rồi.
“Chúng mày khinh tao đấy à, bây giờ tao đến đây với tư cách là khách, bày thái độ gì đây? ông chủ tụi bây đâu kêu ra đây gặp tao mà nói chuyện!”
Hắn đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Lục Tiến Kỳ rồi quát lớn, vừa lúc đó một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy cổ tay của hắn người này không ai khác chính là Lịch Bắc Dạ, vốn dĩ anh không muốn đánh nhau ở đây nhưng đυ.ng vào người trong đây thì anh sẽ không để yên cho hắn.
“Mày là thằng nào?”
Hắn bị bẻ tay ngược lại vẫn ngông cuồng quát lớn, dùng đôi mắt hung tợn nhìn Lịch Bắc Dạ.
“Là ai cũng được, nhưng tôi không thích những kẻ đến nơi này quấy phá, biến đi!”
Lịch Bắc Dạ quăng hắn mạnh xuống đất với vẻ mặt lạnh không chút cảm xúc, tên kia không biết trời cao đất dày vừa thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc vẫn không biết khôn hồn mà chạy trốn còn đứng dậy nắm lấy cổ áo của Lịch Bắc Dạ gằn giọng.
“Muốn đánh nhau à? ông đây không sợ bố con thằng nào.”