Thẩm Nhất Đang ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể như được chữa lành sau một ngày mệt mỏi, cô nhắm mắt lại thư giãn cảm nhận dòng nước ấm đang bao bọc lấy thân thể của cô, cô đưa tay nghịch nước một lát đôi tay của cô nhẹ cầm lấy chai sữa tắm đổ ra một ít rồi thoa lên người, mùi hương lan tỏa khắp căn phòng, một mùi hương ngọt ngào dịu dàng và không kém phần quyến rũ, được pha chế từ nước hoa Pháp và một số hương liệu tự nhiên để tạo nên chai nước hoa và cũng như sữa tắm dầu gội của cô thì mất một khoảng thời gian kỳ công cũng như phí để tạo ra nó.
Sau khi tắm xong, Thẩm Nhất Đang có thói quen quấn khăn tắm ngang người rồi ra ngoài lấy quần áo, mái tóc còn được sấy khô bồng bềnh vuốt nhẹ qua bên vai, trên tóc vẫn còn đọng lại chút nước rồi nhẹ nhàng chảy xuống hõm cổ, Thẩm Nhất Đang hất tóc nhẹ một cái như những sợi tơ mịn bay phất phơ trong gió, gương mặt lần này không còn lớp trang điểm xấu xí nữa vì cô vừa tẩy trang xong, gương mặt mộc không tì vết, làn da trắng hồng hào, khuôn иgự¢ thiếu nữ đầy đặn nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước đi của cô.
Thẩm Nhất Đang nhìn bản thân mình trong gương, cô nhẹ cầm lấy chai nước hoa xịt một ít ở cổ và ở cổ tay, mùi thơm nhẹ nhàng không nồng phảng phất trong phòng thật thơm mát, đổ ra tay một ít kem dưỡng rồi thoa đều khắp cổ và tay chân, đây là thói quen dưỡng da của cô sau khi tắm xong bởi vậy làn da trắng mịn này cũng nhờ cô chăm sóc hàng ngày mà có được.
Vừa định biến hóa bản thân thì đột nhiên một cây súng từ đâu xuất hiện chĩa thẳng vào đầu của Thẩm Nhất Đang, nhìn vào gương cô có thể thấy được vẻ mặt lạnh như băng không chút cảm xúc của Lịch Bắc Dạ, anh ta vào phòng từ lúc nào sao cô lại không nghe thấy tiếng bước chân chứ? Chẳng lẽ anh ta định thủ tiêu cô rồi quăng xác cho cá ăn thật sao?
Thẩm Nhất Đang ấp úng không thể cất thành lời, khuông miệng nhẹ nhàng mấp máy điều gì đó, vẻ mặt xanh xao, cả người cô cứng đờ không dám nhúc nhích, cô khẽ nuốt nước bọt một cái nhìn qua gương, người đàn ông này sao lại nguy hiểm đến như vậy? anh ta còn có cả súng, chẳng lẽ anh ta là mafia ngầm sao? hơi thở của cô bắt đầu dồn dập khó khăn hơn.
“Có...gì...từ từ nói... bỏ súng...xuống...được không?”
Thẩm Nhất Đang khó khăn lắm mới bật ra thành tiếng, cây súng vẫn không rời khỏi đầu của cô, chưa bao giờ Thẩm Nhất Đang cảm thấy sợ ૮ɦếƭ đến như vậy, cô không muốn ૮ɦếƭ dễ dàng như thế, cô còn bảo vệ tài sản của mẹ và còn nhiều ước mơ hoài bảo chưa làm, cô chỉ mới 18 tuổi thôi, tuổi thanh xuân của cô không thể dễ dàng kết thúc được.
“Cô sợ sao?”
Lịch Bắc Dạ bắt đầu lên tiếng, vẻ mặt dường như rất hứng thú với cái trò chơi dồn người khác vào đường cùng như thế này, Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt hai tay đưa lên cao tỏ vẻ đầu hàng, cô từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào con ngươi đen láy ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, cô nhẹ nở một nụ cười tươi khi đối diện với người đàn ông nguy hiểm này.
“Nếu đột nhiên trong phong xuất hiện người lạ dí súng vào đầu như vậy, thử hỏi là anh thì anh có sợ không?”
Đúng là mới đó đã lấy lại vẻ bình tĩnh của mình rồi, xem ra súng đạn cũng không làm cô lộ ra vẻ yếu đuối của mình nhỉ? Vẫn còn dài mà, từ từ chơi đùa với cô cũng không sao, anh muốn dạy dỗ những đứa trẻ hư không biết vâng lời như cô vậy, để xem có thuần phục được cô không.
“Vậy sao? sao không tỏ vẻ giống như lần đó đi, lần mà cô ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi ở khách sạn đấy.”
Bị nhắc đến chuyện cũ trong lòng Thẩm Nhất Đang có hơi chột dạ, đột nhiên anh đẩy cô xuống giường cây súng vẫn chĩa vào thái dương của cô, Thẩm Nhất Đang liền né tránh ánh mắt của anh rồi nói.
“Anh...nhầm người rồi, tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua anh, với lại tôi chưa từng chạm vào đàn ông, tôi không phải loại con gái tùy tiện như vậy.”
Lịch Bắc Dạ cười nhạt một cái, vẫn còn chối được. Từ lúc ngửi được mùi hương nước hoa và lẫn giọng nói của cô thì anh đã biết được cô chính là cô gái đêm đó, trực giác của anh không thể nào sai được, cũng giỏi diễn xuất lắm, bây giờ nhìn kỹ cô gái nằm dưới thân mình mang một vẻ đẹp quyến rũ ૮ɦếƭ người đấy chứ, vậy xem ra vẻ ngoài xấu xí chỉ là lớp trang điểm ngụy tạo lớp mặt nạ cho bản thân thôi.
“Ồh thế à, nhưng mà bây giờ tôi lại nghi ngờ rồi phải làm sao đây? dù cô không phải thì bây giờ buộc tôi phải nổ súng, thà gϊếŧ lầm còn hơn là bỏ sót.”
“Anh...anh xem mạng người như cỏ rác vậy sao? tôi ૮ɦếƭ rồi ông nội...sẽ không tha cho anh.”
Thẩm Nhất Đang quát lên, đôi mắt ánh lên tia lửa đấu tranh, không một chút gì gọi là sợ hãi, đúng khí chất này rồi.
“Tôi sẽ nói đây chỉ là một tai nạn, vậy thì quá dễ dàng rồi.”
“Anh!”
Lịch Bắc Dạ nhếch môi cười một cái tỏ vẻ thích thú khi nhìn biểu cảm của cô, cây súng vẫn không rời khỏi thái dương của cô, tiếng lạch cạch của cây súng vang lên, Lịch Bắc Dạ đang lên còi với vẻ mặt thích thú, Thẩm Nhất Đang nhắm chặt mắt mình lại hai tay nắm chặt ga giường.
“Giọng điệu lần trước quả thật khiến tôi bị sỉ nhục đấy, hôm nay tôi sẽ tiễn cô về thế giới bên kia, trăng trối đi chứ?”
“...”
Thẩm Nhất Đang im lặng mắt nhắm chặt lại, cô vẫn không tin rằng cuộc đời của cô sẽ kết thúc như vậy, mồ hôi chảy từ trán xuống má của cô rồi chảy xuống cổ, Lịch Bắc Dạ mon men cây súng đi từ thái dương của cô xuống chiếc cổ trắng ngần, tiếp theo đó là xuống khuôn иgự¢ căng tròn của cô.
“Muốn tôi bắn vào đâu?”
“Đã muốn gϊếŧ thì ra tay nhanh đi! Đừng nhiều lời.”
Thẩm Nhất Đang lúc này không những không sợ mà còn buông ra lời thách thức với anh, rất có khí chất, người con gái này rất phù hợp với anh, xem ra anh đã tìm được rồi.