Trời cũng tạnh mưa, một chiếc xe chở hàng đang đậu ở phía trước lọt vào tầm ngắm của Thẩm Nhất Đang, cô nhanh chóng leo lên xe và nằm nghỉ ngơi ở đó, cô lục tìm chiếc điện thoại của mình để gọi cứu viện đến hội chị em cây khế của mình, hai người đó rất bàng hoàng khi nghe tin cô lại bỏ trốn một lần nữa, bảo cô gửi địa chỉ hiện tại của mình họ sẽ đến đón cô.
“Bây giờ có thể chờ đợi họ đến thôi.”
Thẩm Nhất Đang cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cô cứ thể mà ngủ gục trên chiếc xe chở hàng đó, cả người cô bắt đầu nóng lên hừng hực dường như sau khi ngấm nước mưa lâu quá nên cô đã bị sốt mất rồi, trong lúc mơ màng Thẩm Nhất Đang mơ thấy mẹ, bà ấy đang ôm lấy cô để sưởi ấm và truyền nhiệt cho cô, khuông miệng cố gắng hít thở liên tục, cả người cô co rút lại trong đống rơm, cứ thế này cô sẽ ૮ɦếƭ trước khi hai kia đến mất.
“Mẹ...đừng đi!”
Thẩm Nhất Đang kêu lên một tiếng rồi bừng tỉnh dậy, đôi mắt của cô dán lên trần nhà, tại sao cô lại ở đây? sau khi bình tĩnh lại thì cô nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện, có cảm giác cổ họng mình khô và rất khác, đôi tay cô vươn ra lấy ly nước trên bàn nhưng với mãi không lấy được.
Lúc này cánh cửa bật mở, Tuệ Mai và Kì Nhi chạy đến một người đỡ lấy cô một người giúp cô rót nước, xem ra lúc cô ngất đi họ đã theo định vị mà cô đã gửi mà tìm đến cứu cô, Tuệ Mai đưa ly nước cho cô ngay lập tức cô chụp lấy và uống một hơi.
“Từ từ thôi, sặc bây giờ.”
Vừa nói dứt lời Thẩm Nhất Đang liền ho khan mấy tiếng, làm cho hai người lo lắng vỗ lưng cô, Thẩm Nhất Đang mặt mày nhợt nhạt, đôi môi khô cằn. Bản thân cô thật thảm hại nhìn qua tấm kính của cửa sổ, cô thấy được bộ dạng ma chê quỷ hờn của mình cô liền tựa lưng vào thành giường rồi cười thê lương.
“Nhất Đang... cậu ổn chứ?”
“Cám ơn hai cậu đã cứu tớ, bây giờ tớ cũng không biết phải đi về đâu nữa.”
Tuệ Mai thở dài một hơi, nếu cứ trốn như vậy rồi cũng bị bắt về thôi, tai mắt của gia đình Thẩm Nhất Đang cùng với tai mắt nhà chồng hợp lực lại đi tìm cô, dù có chạy đằng trời một ngày nào đó cũng bị phát hiện mà thôi. Cho nên chuyện chạy trốn cũng không phải là cách.
“Cậu định thế này mãi sao?”
Không khí bắt đầu trở nên yên lặng không chút tiếng động, sự ngột ngạt bao trùm lấy không gian của của căn phòng, Thẩm Nhất Đang trầm ngâm nhìn về phía cửa kính, cô phải đấu tranh bảo vệ tài sản của mẹ, cô không thể cứ thế mà bỏ đi được nếu bây giờ lấy lòng được Lịch gia thi chẳng phải cơ hội của cô sẽ có nhiều hơn sao.
“Nhất Đang, điện thoại của cậu, là... ba của cậu gọi này.”
Kì Nhi lấy điện thoại đưa cho Thẩm Nhất Đang, cô liền cầm lấy nở một nụ cười nhạt, được rồi! Cô cũng suy nghĩ kĩ chuyện này rồi, cô sẽ quay về và đến Lịch gia để ở, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.
“Con đang ở bệnh viện.”
“Được thôi, muốn đến đón con thì cứ cho anh ta đến đón là được chứ gì.”
Hai người bạn của Thẩm Nhất Đang không ngờ lần này cô lại ngoan ngoãn đồng ý quay về như thế, vốn còn định bảo cô đến chỗ họ ở tạm vậy mà cô đã quyết định rồi, Thẩm Nhất Đang với vẻ mặt rất tự tin có lẽ cô đã chuẩn bị kế hoạch của riêng mình rồi, trông có vài phần nguy hiểm trên nụ cười của cô ấy.
“Có chắc là ổn chứ?”
“Ổn mà các cậu yên tâm.”
Thẩm Nhất Đang ngoan ngoãn ăn hết mấy dĩa trái cây mà hai cô bạn mình cất công đi mua rồi tách ra sẵn để cho cô bồi bổ sức khỏe, tâm trạng của cô cũng dần thoải mái hơn, bác sĩ ra vào thăm khám cho cô thấy sức khỏe ổn nên cũng không giữ cô lại nữa mà làm giấy tờ chuẩn bị xuất viện sớm, hỏi ra thì cô đã ngủ ở đây đúng một ngày rồi, làm cho Kì Nhi và Tuệ Mai rất lo lắng đi đi lại lại trong phòng cô mãi mà chẳng thấy cô tỉnh, miệng thì cứ liên tục gọi mẹ.
Trong lúc ba người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ thì cánh cửa phòng bật mở một cách đột ngột, một luồng khí lạnh ập tới kèm theo sát khí bay ngút trời tràn ngập cả căn phòng, giống như là sắp có điềm không lành xảy ra. Thẩm Nhất Đang run người một cái, sự lạnh lẽo sống lưng này là gì vậy nhỉ?
“Tiểu...tiểu thư...thiếu gia đến rồi ạ, tiểu thư thấy không khỏe vậy... để tôi bế tiểu...thư ra...xe nhé.”
Lập Tân nhìn cái người nào đó đang tỏ ra luồng sát khí mạnh mẽ đứng tựa lưng vào cửa, anh nuốt nước bọt một cái, từ lúc đi đến đây tâm trạng của Lịch Bắc Dạ vẫn như vậy cứ như một tảng băng đang tỏa ra luồng khí lạnh có thể đóng bắt bất kỳ người nào, sau câu nói của Lập Tân thì anh lườm Lập Tân một cái.
“Vợ tôi hay vợ cậu? Không cần đâu, tránh ra đi!”
Lập Tân vừa bị đôi mắt hình viên đạn ấy lườm cho một cái kèm theo giọng nói truyền cảm đến đóng băng người ta, hai chân anh run lên bần bật né ra nhường đường cho Lịch Bắc Dạ đi vào trong. Kì Nhi và Tuệ Mai nhìn thấy anh liền sợ hãi ôm lấy nhau và cũng nhường chỗ cho anh đi tới gần Thẩm Nhất Đang, có lẽ cô đã quá quen với gương mặt này rồi nên cô không còn sợ nữa, cô lại dám đương đầu với anh, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy ấy mà không chút lo sợ hay chớp mắt.
Không khí diễn ra như sắp đánh trận, ngọn lửa bừng bừng cháy lên phát ra từ phía Thẩm Nhất Đang đối đầu cùng với tảng băng lạnh lẽo ngàn năm Lịch Bắc Dạ, cả hai dường như không ai chịu thua ai vẫn tiếp tục màn đấu mắt diễn ra trong sự hồi hộp lo sợ của ba người còn lại, như sắp đánh nhau đến nơi.
Lịch Bắc Dạ đi tới nắm lấy cổ tay của cô Ϧóþ mạnh một cái, Thẩm Nhất Đang khẽ nhăn mặt rồi giật tay mình lại, hai người không ai nói gì cứ giật tay qua lại, cánh tay của cô bị Lịch Bắc Dạ nắm chặt đến nỗi muốn rụng rời các khớp ra, cuối cùng không chịu được nữa cô liền quát lên.
“Có thôi đi không hả?”