Có vẻ như thời gian cũng ngày càng trôi qua nhanh hơn, mới đó mà một mùa nữa lại qua đi, cũng chính là thời điểm mà Thẩm Nhất Đang phải bắt đầu xuất phát, mùa đông năm nay thật lạnh lẽo những bông hoa tuyết lất phất lơ lửng mong manh vô tận đang rơi xuống trắng xóa cả lối đi, có vẻ như tuyết đang muốn làm cản trở người con gái kia rời khỏi quê nhà để đến nơi khác học tập.
“Đang Đang.”
Lịch Bắc Dạ trầm ấm cất giọng gọi tên cô, trong chiếc áo khoác len dạ dày cộm tuy vậy vẫn không thể sưởi ấm được sự lạnh lẽo trong lòng của anh, giờ lên máy bay cũng sắp đến rồi cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau ôm chặt lấy nhau cùng quấn cùng một chiếc khăn tận hưởng khoảnh khắc đón một mùa giáng sinh an lành đầu tiên của cả hai và cũng chính là lúc chính thức bước vào cuộc hành trình yêu xa.
Cô cho tay vào túi áo của anh và nhẹ nhàng gục đầu mình vào l*иg иgự¢ hít hà mùi thơm trên cơ thể của anh, có lẽ phải hoàn tất chương trình học của mình tới lúc đó mới có thể về, mỗi người một công việc cho nên sợ rằng sau này sẽ khó có dịp mà gặp nhau, phải đợi tận ba năm thời gian dài mòn mỏi ấy tuy không muốn nhưng anh yêu cô và chấp nhận để cô hoàn tất việc học của mình mở ra một tương lai mới.
“Bắc Dạ, tới đó đừng có khóc nhè đấy.”
“Hừ, em nghĩ anh là trẻ con sao? không có em anh vẫn sẽ sống bình thường thôi nên đừng có lo cho anh mà hãy cố gắng học thật tốt để sớm quay về có biết không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, quỹ thời gian cũng ngắn hạn chỉ còn một tiếng nữa là phải xa nhau rồi, mọi người cũng đã có mặt đông đủ để kịp đưa cô đến sân bay, bà Triều, ông Thẩm Hứa, Lịch lão gia,Cao Dĩ Huyên và Triều Kim Nghiên, tất cả đều có mặt ôm chầm lấy cô, bà Triều là người buồn nhất vì mới đó mà lại xa con, bà sợ cô ở bên đó sống một mình sẽ cực khổ cho cô, bà khóc đến sưng cả mắt còn Triều Kim Nghiên thì ôm chặt lấy cô không buông, thời gian ba năm không phải quá dài nhưng những người thân của cô sẽ cảm thấy trống vắng tiếng cười và giọng nói của cô trong suốt ba năm ấy, sự nhớ nhung khó mà tả được.
“Tư Mỹ...sang bên đấy rồi nhớ gọi liền cho mẹ nhé con, nhớ ăn uống đầy đủ đừng học quá sức, có cần gì hãy gọi về mẹ nhất định sẽ hỗ trợ con hết mình, con gái của mẹ lên đường bình an nha con.”
Bfa ôm chầm lấy cô rồi bật khóc, nhìn thấy bà rơi nước mắt cô cũng không đành lòng mà đi tuy vậy đã đi đến bước này rồi cô không thể dừng lại được nữa, mọi người đều ủng hộ cô ra sức cổ động, đôi mắt long lanh ứa lệ rơi xuống, có vẻ như tuyết bắt đầu có dấu hiệu ngừng rơi và thời gian cất cánh cũng sắp bắt đầu rồi.
“Mọi người, ở lại mạnh khỏe có ba năm thôi mà làm gì mà rũ rượi thế kia?”
Cô nở một nụ cười tươi tựa ánh dương xua tan đi cái sự lạnh lẽo của mùa đông, Lịch Bắc Dạ từ đầu đến cuối chỉ đứng lẳng lặng đó anh sợ mình sẽ không kiềm được lòng mà níu kéo cô ở lại,đây là ước mơ là tương lai của cô anh không thể cản trở được, siết chặt lấy bàn tay nhẹ nhàng mỉm cười trìu mến với cô.
“Khi nào rảnh anh sẽ sang thăm em.”
“Vậy em sẽ đợi tới đó đấy.”
Tiếng thông báo cũng vang lên, Thẩm Nhất Đang nhìn mọi người từ biệt trong lòng vấn vương tuy vậy cô vẫn mạnh mẽ cố gắng bước tiếp con đường mà mình đã chọn, Lịch Bắc Dạ giữ lấy tay của cô, Thẩm Nhất Đang quay mặt đi để tránh nhìn thấy vẻ mặt ấy khiến cô không đành lòng rời đi, cô nặng nề lê bước chân đi về phía trước đột nhiên cô nhớ lại mình quên một thứ gì đó.
“Lịch Bắc Dạ.”
Cô gọi anh rồi quăng chiếc vali qua một bên chạy lại ôm chầm lấy anh và trao cho anh một nụ hôn, Lịch Bắc Dạ giữ chặt lấy eo của cô chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy rồi luyến tiếc buông cô ra.
“Đi đi! Đừng quay đầu lại.”
Nhẹ nhàng gật đầu rồi ôm từng người chia tay.
“Mọi người...con đi nhé, đợi con, con sẽ về sớm thôi.”
Lịch lão gia xoa đầu của cô tươi cười dặn dò.
“Học thật giỏi nhé về còn cưới nó để nó thất tình nó đi tu đấy.”
Lịch Bắc Dạ bĩu môi một cái tỏ vẻ mạnh mẽ.
Thẩm Hứa tuy không phải là ba ruột của cô nàng, nhưng công nuôi dưỡng bao năm qua cô vẫn luôn ghi nhớ mãi trong lòng, dù giận gì giận nhưng cô vẫn không thể không nhận ông là người mà cô rất yêu thương.
“Con gái ngoan, cố gắng lên nhé, ba và mọi người đợi con.”
“Chị... tụi em đợi chị, sớm về tổ chức hôn lễ cùng nhau nhé,chị hứa với em là sẽ làm hôn lễ đôi đấy chị nhớ không?”
“Chị nhớ, chị sẽ về sớm với em.”
Hai chị em ôm chầm lấy nhau, cuộc vui nào cũng tàn đến lúc phải cất cánh rồi.
Yên vị trên máy bay, cô vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời ngoài kia, hành trình mới cũng bắt đầu rồi, Thẩm Nhất Đang cô sẽ làm được. ở nơi đó anh vẫn đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời dõi theo chiếc máy bay đã cất cánh đi xa khuất, thở dài một hơi khoảng thời gian sau này sẽ hơi khó khăn đối với anh rồi.
“Sớm về với anh đấy, anh không thể đợi lâu được đâu bé con của anh.”