Cả buổi chiều hôm đó, dường như Lịch Bắc Dạ trở nên quấn người hơn và ngày càng sát cánh bên cô dù chỉ là cách một khoảng nhỏ thôi anh cũng nhất quyết phải đứng cạnh và nắm lấy tay của cô cho bằng được, khi không thấy cô là bắt đầu cuống cuồng lên tìm kiếm, cô biết là anh sợ rằng cô sẽ trốn anh mà đi nhưng có lẽ với tình hình này khó mà rời đi được.
“Đang Đang, em có thể suy nghĩ lại được không? đừng có đi mà anh sẽ nuôi em.”
Thẩm Nhất Đang phì cười trong bộ dạng nũng nịu của anh có giống một quý ông gần ba mươi tuổi không chứ? Nhiều khi cô còn nghĩ rằng anh nhỏ tuổi hơn mình nữa, lúc trước đâu có như vậy nhưng từ khi công khai yêu đương với nhau thì tính tình cũng thay đổi nhiều hơn, nhiều khi còn không biết rằng anh đã từng rất lạnh lùng và cư xử rất thô lỗ với cô, nhớ lại mà phát bực vì những lần anh phạt cô quỳ ngoài mưa rồi còn nắm tóc của cô nói chung có nhiều cái thô lỗ lắm.
“Không phải là chuyện em kiếm tiền mà, chẳng qua em muốn theo đuổi đam mê còn dang dở của mình, yên tâm đi em là của anh mà không ai dám giành đâu.”
Hai mắt anh lúc này long lanh ứa nước đi tới ngồi xuống và nằm xuống đùi của cô một cách bất lực.
“Hay là đợi cưới rồi em hãy đi có được không?”
“Anh muốn trói buộc em bằng hôn nhân sao? nếu mà em đã muốn nɠɵạı ŧìиɧ rồi thì không phải không có cách, có kết hôn hay không thì cũng như nhau thôi.”
Lịch Bắc Dạ nghe xong câu đó liền ngồi bật dậy, anh nhíu mày nhìn cô với ánh mắt nảy lửa, cô liền đưa tay giúp anh quạt đi ngọn lửa ghen tuông ấy, nhưng anh lại giữ chặt tay của cô rồi kéo cô vào lòng.
“Em thử nɠɵạı ŧìиɧ xem?”
Câu nói mang chút giọng điệu lạnh lùng như đe dọa cô, Thẩm Nhất Đang rùng mình một cái không dám kháng cự, vẻ mặt nguy hiểm cùng đôi mắt sắc lạnh con người cũ của anh cũng quay trở lại rồi.
“Không...không có...em chỉ thí dụ.”
“Không nói nhiều, anh cho phép em đi nhưng qua bên đấy đi đâu làm gì cũng phải gọi điện nói với anh một tiếng, anh không cấm em lo chuyện tương lai nhưng anh lo lắng sự an toàn của em và đặc biệt với cái vẻ ngoài yêu nghiệt này của em sợ rằng đám đàn ông kia ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt thôi.”
Thẩm Nhất Đang bĩu môi một cái rồi hất tay anh ra khỏi cằm của mình.
“Được rồi thưa Lịch thiếu gia, làm gì đi đâu cũng sẽ gọi có được không? vậy là đồng ý cho em đi rồi đấy nha.”
Lịch Bắc Dạ chỉ biết gật đầu một cách gượng gạo, anh thật sự không muốn để cô đi một chút nào tuy vậy cô lại kiên quyết như thế thì anh có giữ cũng rất khó khăn, là quyết định là tương lai của cô là niềm đam mê cháy bỏng anh tôn trọng nó và anh muốn cô có thể thực hiện được, dù sao cũng đã quen với chờ đợi chỉ có ba năm đối với cô là một thời gian ngắn nhưng đối với anh ba năm đó sẽ trôi qua như hàng thế kỷ, ngày không có cô sẽ là những chuỗi ngày khô khan buồn bã, là những chuỗi ngày cô đơn hiu quạnh chỉ có thể trò chuyện qua chiếc màn hình, yêu xa trong ba năm liệu người ta có thay lòng đổi dạ hay không?
“Đang Đang, liệu em có thay lòng đổi dạ không?”
Cô ngẩng người khi nghe câu hỏi của anh, anh gục đầu mím chặt môi khi cất ra câu hỏi vừa rồi, anh đang lo sợ điều gì chứ? Anh lại không tin tưởng sự chung thủy của cô dành cho anh sao?
“Anh không tin em?”
“Anh tin em nhưng anh lại rất sợ.”
Thẩm Nhất Đang kéo anh vào lòng ôm chặt lấy anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của anh, ngửi mùi thơm trên mái tóc ấy chợt cô nhớ ra có một thứ muốn tặng cho anh, vì không có thời gian nên cô vẫn chưa kịp tặng nó.
“Bắc Dạ đợi em một chút.”
Thẩm Nhất Đang nói rồi đứng bật dậy chạy về phòng đi đến chiếc vali cũ kĩ của mình lục tìm một thứ gì đó, bên trong là một chiếc hộp quà đã được cô chuẩn bị từ lúc quay trở về từ bệnh viện, cô đã âm thầm mua nguyên liệu tốt và rất đắt tiền, để tạo ra một chai dầu gội và nước hoa tốt là cả một quá trình, cũng nhờ mùi hương đặc biệt có một không hai này mà Thẩm Nhất Đang đã nên duyên được với Lịch Bắc Dạ từ lần gặp mặt lần đó, cũng nhờ nó mà anh mới nhận ra đó là cô.
“Suýt chút nữa thì quên mất rồi.”
Thẩm Nhất Đang giấu hộp quà ra sau lưng và quay trở lại chỗ cũ, Lịch Bắc Dạ nhìn cô ngơ ngác không hiểu cô định làm gì thì cô đột nhiên bước tới chìa hộp quà ra trước mặt anh.
“Em đã pha chế rất kỳ công, một mùi đặc trưng dành riêng cho anh mong rằng anh sẽ thích nó.”
Lịch Bắc Dạ liền nhận lấy hộp quà và từ từ khui nó ra, bên trong là một chai dầu gội và một chai nước hoa, khi mở ra là mùi đã bay lan tỏa lên không trung đúng là mùi thơm rất dễ chịu rất hợp với phong cách mạnh mẽ của anh, nâng niu hộp quà quý giá ấy trên tay đây là món quà vô giá không gì có thể sánh bằng.
“Cám ơn em, Đang Đang em đúng là tuổi trẻ tài cao, còn có gì làm khó em được hay không vậy?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay lên cằm suy nghĩ.
“Thứ làm khó em sao? chắc có lẽ là anh đấy, em nhiều lúc cũng không hiểu anh nghĩ gì và cũng không rõ anh thích gì và cả không rõ về chuyện trước đây của anh, có lẽ anh bí ẩn quá chăng?”
“Vậy sao? anh không bí ẩn gì đâu chỉ là em chưa tìm hiểu anh nếu em muốn thì anh sẽ giải đáp tất cả thắc mắc cho em được không?”
“Em muốn biết nhiều thứ về anh.”