Bước ra khỏi quán bar, lúc này Thẩm Nhất Đang mới bắt đầu làm loạn cô liên tục vùng vẫy tay chân của mình không thể yên, Lịch Bắc Dạ nheo mắt gắng gượng để bế cô nhưng cô cứ như một con mèo nhỏ cựa quậy trong lòng thật khó mà giữ được, đi vào một con hẻm gần đó anh đặt cô đứng xuống, Thẩm Nhất Đang vừa được thả xuống liền đẩy anh vào tường rồi nhón chân lên hôn anh một cách cuồng nhiệt.
“Nhất...Nhất Đang...”
Lịch Bắc Dạ bị tấn công đột ngột nên chỉ biết thuận theo ý cô, tay giữ ở eo cô cố định để cô không cựa quậy, Thẩm Nhất Đang vậy mà lại trêu đùa trong khoang miệng của anh như đang dạo chơi nơi đó, để một đứa con gái chủ động như vậy thật quá mất mặt anh liền đẩy cô ra rồi ép sát vào tường.
“Nhất Đang em có biết điều gì làm cho người đàn ông mất mặt nhất không? đó là bị một đứa con nít mới tròn mười chín tuổi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đấy thật quá xấu hổ đi mà.”
Vừa nói dứt lời anh liền hôn cô một cách nhẹ nhàng rồi dần xuống chiếc cổ trắng ngần, cả hai cứ thế mà tự nhiên ôm ấp nhau vì ở trong con hẻm tối chẳng có ai để ý tới, anh lại không nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện này ở ngoài trời như thế này đâu, nhưng nó quả thật là một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không hề nhẹ đối với anh.
“Anh trai này mạnh bạo thật đó.”
Thẩm Nhất Đang khẽ kêu lên một tiếng rồi dùng giọng nói dụ hoặc thì thầm bên tai của Lịch Bắc Dạ, giây phút này rồi mà cô lại nhìn anh ra một người anh trai nào đó nữa sao anh siết chặt lấy cánh tay của cô đến nổi vết hằn đỏ, như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô đến nơi.
“A...đau...anh...anh làm gì vậy?”
Lịch Bắc Dạ liền kéo chiếc áo của cô xuống rồi ghé mặt sát lại gần.
“Nhìn đi, nhìn xem tôi là ai, nhìn xem người đang giải tỏa cùng em là ai đây nè.”
Anh cứ gằn giọng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, nhưng trước mắt của cô bây giờ thật mờ ảo chỉ nhìn thấy bóng người của một người con trai nào đó, cho đến khi cô dụi mắt vài cái thì hình ảnh cũng dần hiện rõ, đập vào mắt của cô là người mà cô trốn tránh là oan gia ngõ hẹp là tên đại ác ma mà cô ghét cay ghét đắng.
“Anh...anh sao lại ở đây? anh...thả tôi ra.”
Thẩm Nhất Đang cố chống cự lại với anh rồi đẩy anh mạnh ra, Lịch Bắc Dạ vẫn đứng đó nhìn cô trong bộ quần áo xộc xệch, anh tự gõ mạnh đầu mình một cái và thầm hỏi bản thân vừa làm điều điên rồ gì vậy chứ? Chỉ vì cám dỗ mê hoặc cơ thể của cô mà anh lại suýt khiến cô thêm một lý do để ghét anh nhiều hơn nữa rồi.
“Em thật sự chọn cách trốn tránh và lạnh nhạt với anh như vậy sao?”
Thẩm Nhất Đang nửa tỉnh nửa mê nên cô cũng không rõ mình đang trong tình thế gì, cô tựa lưng vào tường rồi đột nhiên cười lớn, giọng cười không chứa đựng sự vui vẻ mà nó chất chứa sự khinh bỉ mỉa mai của cô, Lịch Bắc Dạ liền bước tới giúp cô chỉnh sửa lại chiếc áo bị anh kéo toang ra lúc nãy, cơ thể mỹ miều xinh đẹp này chỉ có thể để một mình anh ngắm mà thôi, cô gục đầu ôm mặt khóc lớn.
“Sao anh lại xuất hiện chứ? Tôi muốn quên anh nhưng không thể, tôi...yêu anh.”
Lịch Bắc Dạ liền hiểu câu nói ấy, người ta nói khi say thì người ta sẽ thường hay nói những lời thật lòng nhất,anh dường như thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút rồi, ít ra cô không nói ghét anh những lúc còn tỉnh vả lại còn nói lời yêu anh.
“Nhất Đang anh hiểu mà, em đúng là bình thường nói một đằng bây giờ lại nói một nẻo, nhưng mà anh vui lắm.”
Anh đột ngột ôm chầm lấy cô, Thảm Nhất Đang thấy mình không còn chút sức lực nào nữa cứ thế mà ngã vào trong lòng của anh, như vậy là khúc mắc mà anh day dứt trong lòng dạo này cũng tan biến hết rồi, có điều khi tỉnh lại cô có dám thừa nhận cái câu ấy hay không thôi, cô vì mệt mỏi và thấm rượu say nên đã ngã vào lòng anh mà ngủ say.
“May cho em đấy.”
Anh lại một lần nữa tự kiềm chế bản thân bế cô lên rồi đưa ra xe, biết được địa chỉ nhà của cô hiện tại nhờ cho người theo dõi suốt nên anh cũng không cần phải đưa cô về nhà mình làm gì kẻo lại có chuyện xảy ra, suốt chặn đường anh thỉnh thoảng cứ nhìn sang cô rồi tủm tỉm cười như một người bị điên, yêu vào rồi thì ai cũng trở thành đồ điên hết sao?
Đến nơi, Lịch Bắc Dạ bế cô đi lên nhà, có vẻ như bà Triều và Triều Kim Nghiên đứng bên ngoài trông đứng trông ngồi sắc mặt lo lắng vì tận giờ này rồi mà cô vẫn chưa chịu về, gọi điện cũng không bắt máy, nhưng thật may mắn vì lúc đó hình bóng của Lịch Bắc Dạ xuất hiện anh lại bế cô trên tay từ từ đi tới.
“Ơ cậu là?”
Lịch Bắc Dạ nở nụ cười trầm ấm đáp.
“Con là vị hôn phu của Nhất Đang, có vẻ như cô ấy đã say lắm rồi ạ nên hai người chăm sóc cô ấy giúp con nhé.”
“Hôn...hôn phu?”
Cra hai đờ người ra tròn xoe mắt kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nắm bắt tình hình liền mở cửa để Lịch Bắc Dạ bế cô vào phòng, đứng bên ngoài bắt đầu trầm trồ vì cậu con rể quý này, bà Triều cũng không ngờ con gái của bà lại chọn một người chồng đẹp trai phong độ lịch lãm đến như vậy.