Thẩm Nhất Đang ngán ngẩm một thân một mình nâng đỡ ba cô gái đó đi đến địa điểm tiếp theo, đứng trước quán karaoke một dàn nhân viên đứng chào đón họ, đều là những anh chàng rất đẹp trai cao to phong độ, họ dìu từng người đi vào bên trong, riêng Thẩm Nhất Đang thì cô không muốn ai đυ.ng vào người mình. Cô tự thân mình đi vào bên trong.
“Tiểu thư này để tôi dìu cô nhé.”
Một người nhân viên bước tới đưa tay ra đợi cô nắm lấy, nhưng Thẩm Nhất Đang đi thẳng rồi xua tay.
“Không cần đâu, tôi còn tỉnh táo lắm dẫn đường đi!”
Người đó ngơ ngác nhìn cô nhưng nhanh chóng đi trước dẫn đường cho cô, mọi người đã vào trong và bật nhạc lên, âm nhạc xập xình cùng giọng hát của cả ba người họ cất lên, quả thật có hơi chói tai vì cô có phần không quen với nơi thế này, trước đây cô cũng chưa từng tới nơi này vì gia đình cô có hẳn dàn âm thâm siêu cấp và tốt hơn mấy loại ở đây rất nhiều.
“Kêu thêm đồ ăn và rượu đi nào, tôi muốn uống nữa.”
Cứ thế cuộc ăn chơi sa đọa của bốn người vẫn tiếp diễn ra, lúc này cũng đã 11h rồi mà họ vẫn còn sung sức hát hò, Thẩm Nhất Đang cảm thấy loại rượu làm ấm cơ thể nên cô cũng tiếp tục uống rồi hòa vào cuộc vui với họ, sau một lúc thì cô cũng ngà ngà say, hai má trở nên ửng đỏ, các anh nhân viên ở đây cũng đi vào phục vụ xoa Ϧóþ và đút trái cây cho mọi người kèm theo đó là bồi rượu, Thẩm Nhất Đang đã say nên cô lại nhìn nhầm anh trai ở đây là Gia Long, cô ngả người vào lòng anh ta rồi nâng ly rượu uống một cách hưởng thụ.
“Tiểu thư thích ôm tôi vậy sao?”
Cô tươi cười nhẹ nhàng đưa ngón tay chọt vào mặt của anh ta.
“Thích lắm, anh thật ấm áp.”
Anh chàng đó đưa tay ôm choàng lấy cô nhẹ nhàng nâng niu đôi bàn tay của cô, ngay lúc đó Lịch Bắc Dạ cũng vừa về đến nhà anh lấy điện thoại ra xem thử thì thấy tin nhắn cô để lại cho mình mà nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã quá trễ rồi, anh bắt đầu lo lắng gọi điện cho cô, đầu dây bên kia đổ chuông liên hồi nhưng một lúc lâu sau mới bắt máy.
“Tiểu thư cô đã về chưa?”
Một giọng nói của đàn ông bên kia truyền đến.
“Vẫn còn trong cuộc vui e là không thể về được đâu.”
Lịch Bắc Dạ bắt đầu nổi giận, cô không bắt máy mà thay vào đó là giọng đàn ông càng khiến lửa giận của anh trở nên to lớn hơn, anh hít một hơi rồi gằn giọng hỏi.
“Anh là ai? Mau đưa điện thoại cho Nhất Đang ngay!”
“Cô ấy say lắm rồi và nằm trong lòng của tôi, tiếc quá chúng tôi phải vui vẻ rồi tạm biệt.”
Ngay lập tức đầu dây bên kia ngắt máy, Lịch Bắc Dạ cứ alo mãi nhưng đổi lại là tiếng tút tút của điện thoại, anh bắt đầu thấy lo sợ cô gặp người xấu làm hại nên tức tốc mở định vị lên tìm vị trí của cô, thật may mắn vì anh luôn gắn định vị nhằm theo dõi cô nên nhanh chóng phát hiện ra chỗ ở hiện tại của cô.
“Nhất Đang em thật biết cách khiến tôi lo lắng cho em mà.”
Cho người chuẩn bị xe lái cấp tốc đến vị trí của cô suốt cả chặng đường đi anh dường như đứng ngồi không yên, cứ bồn chồn thấp thỏm cầu mong cô sẽ không bị người ta lợi dụng lúc say mà sàm sỡ, tài xế vừa lái xe vừa có cảm giác gương mặt của anh đen lại như cục than và ngồi lầm lì như một tảng băng ngàn năm, hơi lạnh bốc ra từ phía anh truyền đến sau gái khiến người tài xế phải nổi da gà.
“Lái xe nhanh lên!”
Anh đột nhiên quát lớn làm cho người tài xế giật mình nhưng lập tức làm theo lời anh đạp ga tăng tốc độ nhanh hơn, ngọn lửa trong người cháy bừng lên muốn thiêu trụi nơi ở của Thẩm Nhất Đang cùng tên đáng ghét vừa rồi, tầm mười phút sau cũng đến nơi, Lịch Bắc Dạ hầm hầm bước vào và chạy vào gấp rút tìm cô.
Trong lúc này Thẩm Nhất Đang đã say lắm rồi, cô còn ngồi trên người của chàng trai kia ôm ấp quấn quýt nhau, anh ta cũng không thể kiềm chế được trước nhan sắc và sức hút của cô, đưa tay nâng cằm cô lên định hôn thì tiếng đạp cửa xông vào làm cho mọi người ở đây giật bắn cả mình, hai mắt anh tia đến vị trí của Thẩm Nhất Đang nhanh như gió chạy tới kéo tay cô về phía mình rồi để lại ánh mắt như muốn gϊếŧ người dành cho chàng trai tội nghiệp kia.
Nhìn thấy anh xuất hiện ngay lập tức bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến lạ thường, hai mắt của anh ánh lên một ngọn lửa bừng cháy như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ, đôi tay bấu chặt vào vai của Thẩm Nhất Đang như muốn bẻ gãy khớp xương của cô, nhưng cô vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đứng không vững, mùi rượu nồng nặc toát ra từ người của cô làm Lịch Bắc Dạ khó chịu.
“Uống đi, uống tiếp đi!”
“Thẩm Nhất Đang.”
Tiếng gọi như cất lên từ địa ngục làm cô nửa tỉnh nửa mê và nhận ra anh, cô mỉm cười tươi rồi bay thẳng lên người anh ôm chặt lấy anh không buông ra, Lịch Bắc Dạ đưa tay vuốt ve mái tóc của cô rồi bế cô rời khỏi nơi đó trong khi mọi người chỉ biết ngơ ngác rồi sau đó tiếp tục cuộc vui của mình, riêng chàng trai vừa rồi thì bị sang trấn tâm lý tạm thời bởi cái ánh mắt hình viên đạn ấy, thật sự quá ám ảnh.
Anh đưa cô rời khỏi đó nhưng đi được một đoạn thì trời bắt đầu đổ mưa, anh bế cô đi trú mưa ở trạm xe buýt, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế, cởi chiếc áo khoác cửa mình ra khoác lên người cô, nhìn cách ăn mặc của cô càng khiến anh nóng giận hơn.
“Còn ăn mặc như vậy nữa chứ.”
Ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng kéo đầu của cô tựa lên vai mình, khung cảnh trời mưa ngày càng lớn, dòng người qua lại cũng thưa thớt hẳn, trên đường đầy ắp những chiếc dù to lớn cùng các cặp đôi qua lại, trông họ thật hạnh phúc, khi nhìn lại cô gái nhỏ đang ngủ gật trên vai của mình anh bất chợt mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, một lúc lâu sau anh cũng cất tiếng.
“Nhất Đang, tỉnh lại đi!”
Thẩm Nhất Đang bị tiếng gọi của anh làm tỉnh giấc, cô mở mắt ra nhìn anh với ánh mắt ngây ngô long lanh mọng nước, cô ngủ được khá lâu rồi vai của anh cũng ê ẩm nhưng cơn mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng.
“Gia Long, thì ra tôi không phải nằm mơ, anh đi tìm tôi đấy sao?”
“Đúng vậy, tôi đây thưa tiểu thư vì không thấy cô nên tôi lo lắng đi tìm cô.”
Cô nhìn chiếc áo khoác trên người mình rồi nhìn sang anh đang lạnh cóng thì có chút lo lắng, cô nhẹ kéo áo qua cho anh cùng nhau trùm, cô nhít sát vào lòng của anh để cả người nằm gọn trong vòng tay của anh.
“Cùng choàng đi sẽ ấm hơn.”