Lúc này tại Thẩm gia, chuyện Thẩm Nhất Đang bỏ nhà ra đi và không đến trường cũng được truyền đến tai của Thẩm Hứa, ông bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cô cho người đi tìm cô khắp nơi nhưng không tìm thấy, chuyện Thẩm Nhất Đang bị loại khỏi cuộc thi sau nhiều ngày không đến trường đã khiến Lục Diễm và Lục Kỳ thêm mừng rỡ, thiếu vắng đi một kẻ thù lấp ló trong trường càng làm cho Lục Kỳ vui mừng khôn xiết đến nổi mở một bữa tiệc hoành tráng để ăn mừng.
Hôm đó trong lòng Lục Kỳ có chút bất an vì lo sợ một ngày nào đó Thẩm Nhất Đang sẽ quay trở lại nên đêm nào cô ta cũng nằm mơ thấy giấc mơ mình bị đè bẹp và làm nhục trước mặt mọi người, nỗi day dứt đó cứ đeo bám mãi khiến cô không tài nào ngủ ngon được.
“Mẹ, con muốn giải quyết nó.”
Lục Kỳ chịu hết nổi nên quyết định suy nghĩ ra kế sách nhằm triệt để mối hiểm họa trước mắt, Lục Diễm liền hiểu ngay ý cô.
“Được thôi, dù gì nó ở bên ngoài sẽ càng khiến chúng ta dễ ra tay hơn.”
“Hành động càng sớm càng tốt.”
Kế hoạch nhằm loại trừ Thẩm Nhất Đang cũng nhanh chóng được tiến hành, cho người lục tung cả thành phố để tìm cô nhưng mất một khoảng thời gian dài để tìm thấy được nơi cô đang làm việc.
Tối hôm đó, Thẩm Nhất Đang vẫn làm việc một cách chăm chỉ cô đang loay hoay nướng thịt thì thấy khách quý bước vào, một người đàn ông ăn mặc cũng rất sang trọng bên ngoài là chiếc xe ô tô sang trọng nhìn thôi cũng biết là người giàu có, cô nhanh chóng chạy ra chuẩn bị giấy để ghi thực đơn.
“Quý khách muốn ăn tại đây hay mang về ạ?”
“Mang về.”
Thẩm Nhất Đang gật gù rồi đáp.
“Xin hãy gọi món ạ, đây là menu ạ.”
Người đàn ông chọn món rồi đưa cho Thẩm Nhất Đang, cô nhanh chóng nhận lấy nhưng lúc định rời đi thì vô tình vấp phải vật gì đó suýt chút nữa là ngã nhưng cũng may là có người đàn ông đó đưa tay ra đỡ kịp lấy eo của cô, tiếp xúc gần khiến cho người phụ nữ trên xe bắt đầu sôi máu lên và hiểu lầm là ông ta đang tư tình với Thẩm Nhất Đang.
Bà ta nhanh chóng bước xuống xe rồi lao tới nhanh như cơn gió, đưa tay nắm lấy tóc của Thẩm Nhất Đang rồi quát lớn.
“Ông và con này đang làm cái trò gì? Có tôi ở đây mà dám động tay động chân hả?”
Người đàn ông đó và Thẩm Nhất Đang muốn giải thích nhưng chưa kịp nói gì đã bị bà ta túm lấy tóc giật mạnh về phía sau, Thẩm Nhất Đang vốn có thể tự vệ được nhưng không nghĩ bà ta lại ghen đến mức độ như vậy mà làm càng nên cô không phòng bị.
“Mình à đừng có làm vậy, chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Người đàn ông ra sức ngăn cản lại nhưng người đàn bà đó vẫn tiếp tục đánh và tát vào mặt của Thẩm Nhất Đang, cô đau đớn cắn chặt răng không kêu lên và cũng không khóc, cô dùng hết sức của mình đẩy bà ta ra.
“Tôi trong sạch, bà hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm ư? Tôi hiểu ông quá mà, ông hết dây dưa với con bé kia bây giờ lại sang con nhóc này, ông muốn khiến tôi điên lên ૮ɦếƭ đúng không?”
Lúc này bác chủ quán nghe được tiếng la hét bên ngoài thì chạy ra, lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Nhất Đang đứng gần đó hai tay ôm lấy mặt mình, mặc cho bị những lời mắng chửi lăng mạ ấy cô vẫn không dám trả lời, ngay lúc này cô rất sợ có lẽ cô không thể chịu đựng được cái tủi nhục của cuộc đời sóng gió này.
Vừa lúc đó một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy tay của Thẩm Nhất Đang kéo cô vào lòng, hơi ấm đó và mùi hương quen thuộc đó làm cô nhận ra chính là Gia Long, cô ngẩng đầu lên nhìn anh với hai hàng nước mắt rưng rưng ướt đẫm hai bên má, nhìn hai má cô đỏ lên vì sau những cái tát trời gián ấy, đầu tóc thì bị rối bù, cô yêu tóc hơn cả mạng sống mình vậy mà bây giờ lại để cho người ta giật tóc lăng mạ sỉ nhục như thế, toàn bộ mọi chuyện diễn ra không nằm trong kế hoạch của anh, nên anh vô cùng đau lòng khi chứng kiến cô bị cảnh người ta ức hϊếp như vậy.
“Gia Long, tôi không có làm gì cả.”
Giọng nói nấc nghẹn vì ấm ức, cả người mềm nhũn ra chân tay dường như không còn trụ vững nữa.
“Vợ tôi cô ấy không làm gì sai cả, mong quý bà và quý ông đừng động đến cô ấy, đặc biệt là quý bà ghen bóng ghen gió nên tự kiềm chế bản thân lại đi chưa rõ chuyện gì đã xông vào đánh người tôi có thể kiện quý bà đây đấy.”
Người đàn bà kia không nói gì liền nắm tay người đàn ông mạnh bạo lôi đi, Lịch Bắc Dạ bế cô lên rồi đi vào trong xin phép bác chủ quán cho cô về sớm, suốt chặng đường đi về anh không nói gì, tay vẫn giữ chặt cô trong lòng, Thẩm Nhất Đang thấy không khí ngột ngạt nên liền lên tiếng hỏi.
“Sao anh lại ở đây? mà...sao lại nói tôi là vợ anh chứ?”
“Là do đi làm về sớm nên định ghé đợi tiểu thư về cùng, còn nói cô là vợ tôi chỉ là...muốn bảo vệ cô.”
Thẩm Nhất Đang bất chợt cảm thấy trái tim mình đập thổn thức, tay giữ trên иgự¢ anh nhẹ mỉm cười, hơi ấm của anh lan tỏa khiến cô cảm thấy dễ chịu, giây phút anh xuất hiện và bảo vệ cho cô làm cô tưởng chừng mình đã được cứu vớt khỏi màn đêm tối tăm đó.
“Sao lúc đó cô không phản kháng mà để bà ta làm vậy?”
Thẩm Nhất Đang im lặng một chút rồi trả lời.
“Vì lúc tôi nghe bà ấy nói ông ta vừa qua lại với một người nào đó rồi chuyển sang hiểu lầm tôi với ông ta, có lẽ vì bản tính của người đàn ông đó như thế nào thì người vợ mới trở nên ghen tuông như vậy, hình ảnh đó làm tôi nhớ tới ba mẹ tôi trước đây cũng từng như vậy, nên tôi không trách người phụ nữ đó.”
Lời nói của cô nghẹn ngào ở cổ, Thẩm Nhất Đang cũng có những lúc như vậy thật hiếm thấy, Lịch Bắc Dạ cũng dần hiểu được tính tình con người của cô hơn bản thân cô cũng vừa đáng thương vừa đáng trách nhưng phải nói là đáng thương hơn là đáng trách, một người chịu nhiều tổn thương như vậy mà vẫn kiên cường mạnh mẽ nhiều lúc anh cũng cảm thấy khâm phục cô hơn.
“Nhưng ít ra cô cũng nên giải thích chứ?”
“Vì...lúc đó tôi rất sợ, tôi không thể mạnh mẽ được nữa, ở nhà được cưng chiều kẻ nhường kẻ nhịn bây giờ ra đời mới biết được xã hội này đáng sợ đến nhường nào.”
Nói dứt lời, Lịch Bắc Dạ liền đặt cô ngồi xuống ghế, anh nhẹ nhàng khụy gối xuống đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, giây phút này cô muốn khóc cho thật lớn nhưng không còn nước mắt để khóc nữa, cô bất chợt ôm chầm lấy anh cả người tựa vào anh, giây phút cô yếu đuối nhất cần người bên cạnh nhất lúc trước chẳng có ai cả mà chỉ là một không gian lặng lẽ tối tăm, bây giờ thì không còn cô đơn nữa vì cô có anh ở đây rồi.
“Gia Long, cám ơn vì đã ở bên cạnh tôi.”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô dỗ dành, ngay lúc này đây cô mới sống thật với tính cách nhút nhát yếu đuối của mình càng khiến anh muốn bảo vệ cô nhiều hơn nữa, càng muốn sớm kết thúc cái trò chơi này mang cô về nhà ngay lập tức.
“Tôi sẽ mãi bên cạnh tiểu thư.”