Không khí ngột ngạt trong bệnh viện không hề thoải mái một chút nào, Thẩm Nhất Đang đúng là có vận hạn ở chân hay sao mà lần nào cũng bị thương ở chân thế này, Lịch lão gia vì không được khỏe lại còn bị ghét mùi bệnh viện nên cô đã khuyên ông quay về vì Lịch Bắc Dạ lát sẽ đến thôi, ông kiên quyết không đi nhưng thấy cô khuyên một hồi ông cũng đành quay về, Thẩm Nhất Đang phải chắc chắn với ông rằng mình sẽ ngủ ngay sau khi ông đi nên ông mới yên tâm.
“Đúng là chán ૮ɦếƭ đi được.”
Cô nằm xuống rồi lại ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn qua chiếc nạn nằm bên cạnh, chân của cô không thể di chuyển như bình thường được nên đành phải dùng nạng để hỗ trợ thôi, chân vẫn còn rất đau nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy và đi ra khỏi phòng, nhất chân chậm từng bước từng bước một, cô định sẽ sang phòng của Triều Kim Nghiên để xem tình hình sức khỏe của cô ấy thế nào rồi.
Lúc này cánh cửa bật mở, Lịch Bắc Dạ mặt mày vô cùng khó coi anh đẩy cửa vào va phải cô, Thẩm Nhất Đang liền ngã xuống đất, Lịch Bắc Dạ nhìn cô đăm chiêu rồi để đồ ăn lên bàn, cứ như là làm cho có lệ quay lại nhìn cô không kêu ca không nhờ trợ giúp, Lịch Bắc Dạ liền đi tới ngồi xuống đối diện cô.
“Có cần giúp không?”
Thẩm Nhất Đang vì sĩ diện nên cô liền từ chối thẳng thừng.
“Không cần, mua đồ ăn tới là được rồi mau về đi!”
Thẩm Nhất Đang cố gượng đứng dậy nhưng bị mất thế, sắc mặt cô không được tốt cho lắm.
“Nhìn cô kìa, thật thảm hại làm sao.”
Cố ý châm chọc cô một câu, Thẩm Nhất Đang mím chặt môi rồi gượng người đứng bật dậy mà không cần ai trợ giúp, đợi đến khi cô đứng dậy bằng sức mình thì anh liền đưa tay bế cô lên và mang trở về giường, cô lườm anh một cái rồi quát.
“Anh làm gì vậy hả? Tôi muốn ra ngoài.”
Anh không để ý cô muốn làm loạn thế nào anh chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi, lấy chiếc giấy ăn choàng qua cổ của cô rồi để lót một miếng giấy ăn xuống đùi của cô tránh để thức ăn rơi xuống quần áo của cô. Đột nhiên chu đáo quá mức như vậy không biết lại đang muốn giở trò gì đây nữa.
“Này, nói gì nghe không? tôi không muốn ăn tôi muốn ra ngoài.”
Lịch Bắc Dạ liền ngăn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô lại bằng một cái thìa cháo, đầu của cô như bốc hỏa ngay lập tức phun ra, có ai đời chăm sóc bệnh nhân mà để đồ ăn nóng như vậy đưa vào miệng người ta không chứ?
“Nóng quá, anh định gϊếŧ tôi hả?”
Lịch Bắc Dạ nhúng vai tỏ vẻ ngây ngô không biết gì.
“Nóng sao?”
Anh nhẹ thổi thìa cháo tiếp theo rồi đưa lên miệng ăn thử rồi quay sang ngây ngô nói.
“Làm gì nóng chứ, rất vừa ăn mà cô ăn đi!”
Đến thìa tiếp theo thì anh không thổi mà định đút cô ăn, Thẩm Nhất Đang hất tay anh mạnh một cái làm thìa cháo đổ xuống đất, anh hết nói nổi với cô nên liền đặt bát cháo nóng đó xuống bàn, ngay sau đó liền Ϧóþ lấy miệng của cô rồi lấy tiếp mấy món tiếp theo đút vào miệng của cô một cách тһô Ьạᴏ.
“Nóng thì ăn cái này đi!”
Thẩm Nhất Đang nhận ra đó là tôm thì mặt mày tím tái ra cố gắng chống cự với anh, Lịch Bắc Dạ đúng là biết cách tra tấn người khác mà, anh buông cô ra rồi đứng dậy rời đi để lại một câu.
“Xong nhiệm vụ rồi, nên đừng có nói tôi không chăm sóc cô đấy, liệu hồn ăn nói tốt với ông nội về tôi chút.”
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên, Thẩm Nhất Đang một phát dùng tay quăng tất cả những món trước mặt xuống đất hết, các bác sĩ nghe tiếng động nên liền chạy vào xem thử thì thấy một mớ hỗn độn trên sàn, ai nấy cũng lắc đầu nhưng không dám lên tiếng nhắc nhở cô.
“Tiểu thư... cô cần gì sao?”
“Cô gái phòng bên đã tỉnh chưa?”
“Rồi ạ, vừa mới tỉnh.”
Thẩm Nhất Đang gật gù rồi căn dặn bác sĩ mua đồ ăn ngon đến và mang sang phòng cho Triều Kim Nghiên, cô không muốn ai đυ.ng vào mình nên tự thân đứng dậy đi sang phòng của Triều Kim Nghiên mặc cho các bác sĩ muốn giúp cỡ nào chỉ nhận lại cái ánh mắt đằng đằng sát khí của cô.
Cô đẩy cửa đi vào nhìn thấy Triều Kim Nghiên đang ngồi trên giường ánh mắt trầm ngâm nhìn ra cửa sổ với đôi mắt u buồn, nghe tiếng động liền quay sang và lập tức cô liền đi xuống giường và đỡ lấy Triều Kim Nghiên, thật sự không nghĩ cô sẽ sang đây nên vô cùng bất ngờ.
“Được rồi không cần đỡ, sức khỏe cô sao rồi?”
“Mình...ổn, còn cậu... chắc vẫn còn đau lắm phải không?”
Triều Kim Nghiên hai mắt ngấn lệ khiến Thẩm Nhất Đang có chút khó xử, cô đưa tay ra xua tay trước mặt Triều Kim Nghiên rồi xoa đầu cô nói.
“Tôi ổn.”
Một lúc sau những món ngon cũng được mang đến, Triều Kim Nghiên vô cùng bất ngờ cô trợn tròn mắt nhìn những món ăn ngon trước mặt, Thẩm Nhất Đang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tỏ vẻ thờ ơ như ngày thường mặc dù rất quan tâm Triều Kim Nghiên.
“Mấy món này...mình không thể ăn đâu, Nhất Đang cứ ăn đi!”
“Ăn đi, cô mà bị gì thì tôi sẽ mất một đối thủ thì sao?”
Thẩm Nhất Đang mở từng hộp đồ ăn ra để trước mặt Triều Kim Nghiên rồi lạnh nhạt hỏi một câu.
“Ăn được không? nếu không thì vứt dù sao tôi cũng không ăn mấy món tầm thường này.”
Triều Kim Nghiên gật gù rồi cầm thìa lên lấy từng miếng một đưa lên miệng, hai mắt của cô bắt đầu sáng lên vì nó rất ngon, Thẩm Nhất Đang đột nhiên đưa cho Triều Kim Nghiên một dòng số trên đó.
“Là số điện thoại của tôi, cần gì giúp cứ gọi.”
“Mình...biết rồi.”
Cứ như vậy quan hệ của cả hai dường như tốt lên hẳn, tuy vậy Thẩm Nhất Đang ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ chứ bây giờ ai mà dám đυ.ng đến một sợi tóc của Triều Kim Nghiên thì coi như là xác định tới số với cô ngay, Triều Kim Nghiên thật sự đã thuần phục được con sư tử bảo vệ cho mình vậy mà cô vẫn không biết gì cứ nghĩ là Thẩm Nhất Đang chỉ muốn cảm ơn nên mới vậy thôi.