Tại biệt thự Thẩm gia, người phụ nữ với mái tóc đen dài óng ả, gương mặt sắc sảo với đôi mắt phượng xếch lên, cách trang điểm thì quá đậm với đôi môi màu đỏ rượu, người phụ nữ này chính là Lục Diễm người mẹ kế thâm độc mà Thẩm Nhất Đang dè chừng ghét bỏ, kể từ khi bà ta bước chân vào căn nhà này thì Thẩm Nhất Đang dường như không còn tiếng nói trong gia đình này nữa.
Lục Diễm khoanh tay đi qua đi lại dường như đang chờ đợi một điều gì đó, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, vẻ hối hả của Lục Diễm chờ đợi nãy giờ có lẽ là đang đợi cuộc gọi này.
“Sao? tìm được rồi à?”
Đôi môi của Lục Diễm cong lên nở một nụ cười đầy nham hiểm, không ngờ ngày hôm đó cô đùng đùng bỏ đi cứ ngỡ là sẽ sớm quay trở lại, sau khi chuốc thuốc cô xong định cho cô gặp mặt Lịch Bắc Dạ để cho hai người diễn ra những chuyện kia để sớm đẩy cuộc hôn nhân đi nhanh hơn với tính tình của Thẩm Nhất Đang lại ngông cuồng như vậy cứ thế mà bỏ đi làm cho kế hoạch của Lục Diễm bị thất bại.
“Tốt lắm, mang nó về đây càng sớm càng tốt.”
Lúc này một giọng nói đầy vẻ thích thú vang lên.
“Tìm được con nhỏ đó rồi sao mẹ?”
“Đúng vậy, nên con không cần phải lo chuyện bị gả đi đâu.”
Lục Kỳ đưa đôi bàn tay lên ngắm nhìn rồi tiếp tục sơn móng tay với vẻ mặt vô cùng thảnh thơi, tâm trạng tươi phơi phới sau khi hay tin tìm được Thẩm Nhất Đang, gương mặt đầy vẻ nham hiểm không khác gì Lục Diễm, đôi môi nhẹ thổi vài cái vào mấy ngón tay vừa mới được sơn của mình, Lục Kỳ đưa tay kê lên bàn rồi liếc nhìn mẹ mình một cái.
Đưa tay che miệng cười thỏa mãn một cái, Lục Diễm ngồi xuống vuốt ve mái tóc của Lục Kỳ, đúng là mẹ nào con nấy đều có nét ti tiện như nhau, Lục Kỳ tuy không phải con gái ruột của Thẩm Hứa nhưng từ lúc cùng với Lục Diễm về căn nhà này vị trí tiểu thư của Thẩm gia đã thuộc về Lục Kỳ rồi, còn Thẩm Nhất Đang chẳng khác gì một đứa con nuôi của Thẩm Hứa cả.
“Con nhỏ đó gả cho tên Lịch Bắc Dạ đó coi bộ hợp đấy mẹ ạ, một đứa ngông cuồng ngạo mạng như nó không được lựa chọn đâu, còn tên kia thì vừa già tính dục lại có vấn đề nữa, xem ra trời sinh một cặp rồi.”
Lục Kỳ cười hả hê, Lục Diễm lúc đầu định gả Lục Kỳ đi nhưng nghe qua thông tin của Lịch Bắc Dạ thì chạy tám trăm cây số không dám quay đầu lại, chẳng khác nào giam lỏng thanh xuân vào tên đàn ông không cùng thế giới với mình dù gia sản của anh ta có nhiều đến mấy.
Ngay lúc này tiếng la oai oái của Thẩm Nhất Đang vang lên, hai mẹ con họ liền nhìn nhau một cái rồi nhướng mày tỏ ra có chuyện vui sắp được xem một màn kịch hay rồi, nhanh chóng chạy xuống nhà xem thử.
Thẩm Nhất Đang bị tên vệ sĩ lôi vào trong nhà một cách тһô Ьạᴏ rồi quăng mạnh cô xuống sofa, Thẩm Hứa từ trong phòng đi ra với gương mặt vô cùng tức giận, đôi lông mày nhíu lại đi tới chỗ Thẩm Nhất Đang.
“Thả ra coi, mấy người dám động tay động chân với bổn tiểu thư?”
Thẩm Nhất Đang làm gì còn uy quyền trong cái nhà này nữa, mặc cho cô vùng vẫy la hét thì tên vệ sĩ vẫn giữ chặt lấy cô đè ép xuống khống chế cô lại, lúc này Thẩm Hứa đứng trước mặt cô, hai mắt ông ta đỏ ngầu lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô con gái này.
“Ba, bọn người này không còn phép tắt gì cả!”
Bốp.
Một cái tát mạnh vào mặt của Thẩm Nhất Đang khiến cô trợn tròn mắt không tin mọi chuyện đang diễn ra, Thẩm Hứa từ đó đến giờ chưa từng đánh cô, Thẩm Nhất Đang không khóc cô nhìn sâu vào đôi mắt của Thẩm Hứa với vẻ uất hận, cái tát đau đớn này không đau bằng trái tim của cô đang bị chặt lại, đôi tay siết chặt cố kiềm chế cảm xúc của mình.
“Đồ không biết hiểu chuyện, mẹ mày chỉ khuyên mày gả đến Lịch gia mà chưa gì đã bỏ trốn để cho Lịch gia leo cây như vậy, mày có biết làm tổn hại thanh danh của tao không, làm cho Lịch gia tức giận hậu quả sẽ khó lường có biết không hả?”
Thẩm Hứa chỉ tay vào mặt cô quát lớn, Thẩm Nhất Đang đưa tay vuốt nhẹ chỗ vừa bị tát, cô liếʍ môi một cái rồi nhếch môi cười khinh bỉ.
“Ba chưa từng đánh con dù chỉ một cái, bây giờ chỉ vì chuyện đó mà đánh con? Vì con mụ đàn bà đó thì đúng hơn chứ vì thanh danh của ba cái gì?”
Thẩm Nhất Đang trừng mắt quát lại, không khí u ám đầy sát khí của hai người bao trùm lấy căn nhà. Thẩm Hứa định đưa tay lên tát cô thêm một cái nữa thì đột nhiên dừng lại đôi tay run rẩy nhìn vào ánh mắt oán hận của Thẩm Nhất Đang.
“Mày, đúng là làm cho tao tức điên lên, mày ăn nói với mẹ như vậy đó hả?”
Thẩm Nhất Đang liền quát đến nổi cả gân cổ.
“Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi ૮ɦếƭ lâu rồi ông quên rồi hả lão già?”
Thẩm Hứa lần này nổi giận đã đạt đến đỉnh điểm đưa tay lên định tát cô thì Lục Diễm chạy tới chụp lấy tay ông cản lại, bà ta trước mặt cha con Thẩm Nhất Đang thì lúc nào cũng lời ngon tiếng ngọt nhưng bên trong toàn là gai nhọn mưu mô thâm độc muốn loại trừ Thẩm Nhất Đang.
“Mình à, con nó còn nhỏ không biết gì đừng đánh con như thế.”
Thẩm Nhất Đang lườm bà ta và ba của mình rồi ngoảnh mặt đi hướng khác, cô không cần cái lòng tốt giả trân của bà ta, cố tỏ vẻ ra người tốt gì chứ? Càng làm càng khiến cô ghét bỏ hơn thôi.
Thẩm Hứa thấy quát nạt mắng chửi cũng không phải là cách, ông ta thở dài một hơi rồi đưa tay vuốt má của Thẩm Nhất Đang trầm giọng nhẹ nhàng.
“Nhất Đang, ba xin lỗi, ba... mong con có thể vì gia đình này mà gả cho Lịch gia được không?”
Lịch gia là gia tộc hùng mạnh hơn Thẩm gia rất nhiều, nếu họ biết được chuyện này nhất định sẽ nổi giận mà trút mọi trừng phạt lên Thẩm gia mất, chuyện hôn ước này cũng là do ông ngoại của Thẩm Nhất Đang lúc còn sống đã bàn tính với Lịch gia, cái gia sản của Thẩm gia cũng là do một phần của ông ngoại để lại sau khi qua đời một cách thương tâm trong chuyến bay năm đó.
Càng nghĩ lại càng thấy sao đời cô lại bất hạnh đến như thế chứ, mất đi những người thật sự yêu thương cô, mà khoan đã! Lịch gia? Sao giống với họ của người đàn ông đó như vậy, không thể nào trùng hợp đến như thế.