Ánh nắng ban mai đón chào ngày mới khẽ gọi vào khung cửa sổ, người đàn ông nằm bất động trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, căn phòng còn lại chút vết thích mà hai người đã dây dưa vào hôm qua, chiếc chăn dày đang phủ một phần thân thể của anh ta.
Cảm giác mát mẻ truyền đến, ngọn gió luồn từ bên ngoài cửa vào phòng kèm theo tiếng động của khung cửa sổ va vào nhau, người đàn ông này nhíu khuông mày anh tuấn của mình lại do cái ánh nắng làm chói mắt của anh.
Khẽ trở mình một cái, cảm giác thân thể có gì đó không đúng so với bình thường, Lịch Bắc Dạ liền mở to đôi mắt của mình nhìn lên trần nhà, cái khung cảnh xa lạ đập vào mắt của anh. Bản thân vẫn còn đang mơ hồ không biết bản thân đang ở trong tình thế gì, mọi chuyện đêm qua như một cuốn phim cũ khỏi gợi lại trong ký ức của anh.
Lịch Bắc Dạ nhớ bản thân đang bị thương và bị tên sát nhân truy lùng, lúc đó anh đã quá yếu thế sợ bản thân không thể chống cự lại được nên đã vớ được một cô gái, mọi chuyện sau khi diễn một vở tuồng với cô ta thì anh không còn nhớ gì nữa, thân thể trần như nhộng của mình tiếp theo đó là quần áo vương vãi khắp nơi, anh cứ vậy mà bị lột sạch sao?
“Là ai chứ?”
Cuối cùng anh cũng nhớ ra giấc mơ bản thân âи áι với một cô gái là sự thật, không hiểu sao cảm xúc lúc đó lại dâng trào đến như vậy từ đầu đến cuối anh nằm trong thế bị động và đờ người ra như một khúc gỗ, cô gái đó ăn sạch sẽ anh như vậy rồi rời đi.
Ga giường bị làm loạn cả lên, có thể nói đêm qua xảy ra cũng rất mãnh liệt. Lịch Bắc Dạ đưa tay ôm lấy đầu rồi xoa xoa hai bên thái dương để bản thân tỉnh táo lại, anh đứng bật dậy nhìn bản thân trong gương với vết thương lớn nằm ngay иgự¢, máu cũng đã được lau sạch rồi, vết thương đó đúng là một vết chí mạng đối với Lịch Bắc Dạ suýt chút nữa đã thực sự lấy mạng của anh.
Anh liền bị mảnh giấy nhỏ và số tiền 300 đô trên bàn thu hút, đôi lông mày nhíu lại cau có khó chịu, anh đưa tay cầm mảnh giấy lên bên trong là vài dòng chữ được viết rất ngay ngắn, nét chữ mềm mại nhưng cái nội dung khiến đầu anh phải bốc khói.
“Anh trai gì đó ơi cám ơn vì đêm qua nhé, đây là 300 đô giữ để mà bồi bổ sức khỏe, anh yếu quá lại còn đơ như khúc gỗ nữa, bà đây không ưng ý chút nào cố gắng rèn luyện kỹ thuật thêm nhé.”
Cô gái này muốn chọc điên anh sao, không những ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ người khác còn chê kỹ thuật người khác kém, đôi tay của anh siết chặt lấy mảnh giấy ánh mắt như muốn đốt cháy mảnh giấy cùng với người con gái đó, ngay lập tức một tiếng “xoẹt” vang lên, mảnh giấy liền tan nát cùng với tờ tiền 300 đô đó.
Lịch Bắc Dạ không thể kiềm chế được cơn giận của mình anh mạnh mẽ đấm mạnh vào chiếc gương treo tường ngay lập tức chiếc gương liền vỡ nát ngay trước mặt anh, cũng may là Thẩm Nhất Đang cao chạy xa bay sớm nếu không đã ૮ɦếƭ dưới tay người đàn ông này rồi.
“Con nhỏ này to gan thật, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi xong còn chơi trò ăn bánh trả tiền không những vậy còn làm nhục tôi nữa, cô được lắm.”
Lịch Bắc Dạ cần phải hạ hỏa ngay lập tức, anh bước vào bồn tắm vặn vòi nước lạnh rồi ngâm mình trong đó, để làn nước mát lạnh dập tắt đi ngọn lửa đang bừng cháy trong lòng anh, cái cảm giác bị một đứa con gái tầm thường lăng mạ thật mất thể diện.
Nhưng nghĩ lại anh vẫn không thể nhớ rõ mặt của cô, do đêm qua ở trong không gian tối tăm ấy lại không mở đèn nên không tài nào nhìn rõ gương mặt của cô, anh chỉ nhớ rõ cái giọng yêu kiều ấy khi cất lên, có vẻ là một cô gái còn rất trẻ tuổi nhưng không phải vì vậy mà anh dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Lịch Bắc Dạ sau khi hạ hỏa xong anh liền đi ra ngoài để chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng bật mở, vừa lúc này người của anh cũng đã đến rồi.
“Lịch lão đại, xin lỗi vì tôi đã đến trễ, anh không sao chứ?”
Người đó bước vào với vẻ mặt lo lắng nhưng nhìn anh vẫn còn nguyên vẹn đứng đó nói chuyện thì cũng hiểu rồi.
“Không sao, tên đó không ngờ lại ra tay bất ngờ như vậy chỉ lơ là chút mà đã suýt bị gϊếŧ ૮ɦếƭ, sau này phải đề cao cảnh giác một chút.”
Lịch Bắc Dạ khoác lên người bộ quần áo mới đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, lúc này anh mới nhớ ra chuyện cô gái nhỏ đó cảm giác nóng ran cả người mong muốn tìm cho bằng được cô.
“Phải rồi, đi hỏi tiếp tân xem chủ nhân của căn phòng này là ai? Hoặc có thể coi trích xuất camera, phải tìm cho bằng được cô gái đó.”
“Nhưng lão đại...cô gái đó...đã làm gì anh?”
Lịch Bắc Dạ chỉ lạnh nhạt trả lời một câu.
“Cô ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, không nói nhiều nữa, rời khỏi đây thôi nhớ phải tìm càng nhanh càng tốt!”
Người kia mắt chữ A mồm chữ O sau khi nghe Lịch Bắc Dạ bật ra câu nói vừa rồi, là ai gan trời dám ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ anh được chứ, đúng là lợi hại nhưng mà có lợi hại đến mấy nếu để bị Lịch Bắc Dạ bắt nhất định sẽ thê thảm lắm đây, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ cảnh tượng đáng sợ đó.