Thế là, tôi đem câu chuyện đi quán rượu tìm tình một đêm, kết quả tìm được Hàn Lỗi, sau đó cùng anh lăn lộn trên giường rồi kết hôn, cả chuyện cạy mở khóa phòng anh vân vân vân vân, tất cả đều nói hết với đàn chị kính mến.
“Ha ha ha ha! Hóa ra là em dùng chiêu bẻ khóa của chị lẻn vào phòng anh ta tìm sách A! Em gái ơi là em gái, làm khá lắm!” Đàn chị cười lớn “Khen ngợi” tôi. “Nhưng mà, em cũng thật lớn mật nha, dám đến quầy rượu tìm đàn ông!”
“Phải cần chứ…” Tôi vẻ mặt thối hoắc nói: “Phụ nữ đôi khi chính là cần điên cuồng một phen như vậy”
“Chị có chút hâm mộ em rồi!” Đàn chị đột nhiên có chút cảm tính nói.
“Bên cạnh chị cũng có một người đàn ông mà!”
“Em là nói Hàn Vũ sao?” Đàn chị hồ nghi nhìn tôi , sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, “Hóa ra em là do anh ta phái tới à?”
Ách, rõ ràng đến như vậy sao, như thế có phải cũng chứng tỏ rằng tôi là một kẻ nằm vùng thất bại hay không?
“Vậy chị cảm thấy thế nào?”
“Thật ra thì…” Cô suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra một nụ cười đùa dai nói, “Em về nói với anh ta, theo đuổi chị cũng có thể, chỉ cần làm cho chị cảm động, tất cả đều có thể!”
Nhìn đàn chị kính mến toàn thân tỏa ra ánh sáng của trò đùa dai, dưới đáy lòng tôi âm thầm len lén giúp Hàn Vũ quăng mấy cân mồ hôi lạnh, làm chị ấy cảm động? Chị sợ đến lúc băng cũng bị làm cho hòa toan, đàn chị nhà chúng tôi vẫn cứ thờ ơ mất thôi!
Buổi tối sau khi về đến nhà, bất chấp Hàn Lỗi đang ở hiện trường, cũng không cần biết có phải gạt anh hay không, tôi thông suốt nghiêm túc gọi điện thoại đem Hàn Vũ triệu hồi đến nhà mình.
Nghe giọng điệu nghiêm túc của tôi, Hàn Vũ cũng bất chấp nguy hiểm sẽ bị Hàn Lỗi cười nhạo, hấp tấp chạy tới.
Ngồi trên ghế sa lon ở nhà mình, tôi đem lời của đàn chị thuật lại từ đầu đến đuôi, không sót một chữ, xác thực, xác xác thực thực, hoàn toàn không hề qua gia công nghệ thuật truyền lại toàn bộ cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ ngu ngốc hoàn toàn không những không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề mà ngược lại càng thêm ái mộ nữ vương của mình, vẻ mặt mê man cảm khái nói: “Không hổ là Hân Hân của tôi, cá tính cỡ nào a!”
Hàn Lỗi lẳng lặng ngồi ở một bên, bằng vào trí thông minh của mình lập tức nghe ra hậu quả trước sau, anh cười nhạo khẽ hừ một tiếng, lý trí hé ra vấn đề nhất châm kiến huyết*. “Anh định làm sao để cô ấy cảm động?”
(*nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, một câu nói trúng trọng tâm của chuyện.)
Cái vấn đề này đem Hàn Vũ kéo lại hiện thực tàn khốc, vẻ mặt anh ta khóc lóc cùng phiền não nói: “Đúng vậy, tôi làm như thế nào để khiến cô ấy cảm động bây giờ?”
“Nếu không thì tặng quà, phụ nữ các em thích nhất cái gì nhỉ, hoa sao?” Hàn Vũ hỏi.
“Người khác thì em không biết, dù sao em không hề thích mấy thứ ấy, so sánh với hoa và mấy món đồ không thực dụng khác, em thà rằng người ta trực tiếp đưa mình phong bì đựng tiền còn hơn.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Thì ra là vậy à?” Hàn Lỗi bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt thành thật nói với tôi, “Vậy sao này em nhớ nhắc anh, muốn tặng quà cho em thì nên trực tiếp đưa phong tiền.”
Hàn Vũ méo miệng nhướn mày kháng nghị: “Các người thật tình bắt lính theo danh sách sao?”
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!” Hàn Lỗi lành lạnh đưa ra một chủ ý thiu thối.
“…”
“Nếu không…Chúng ta thử dùng khổ nhục kế một chút?” Tôi có vẻ cũng đã nghĩ ra một chủ ý thiu thối không kém rồi.
Hai mắt Hàn Vũ sáng ngời, gật đầu tỏ vẻ cho tôi tiếp tục nói.
“Ừm, gần đây không phải trời rất lạnh sao? Anh chỉ cần suốt đêm chắn giữ dưới lầu của ký túc xá, cứ như vậy, chị ấy hẳn là sẽ bị thành ý của anh làm cho cảm động a…” Tôi càng nói càng nhỏ giọng.
Thật ra thì tôi chỉ là nói đùa, bởi vì ngay cả tôi cũng sẽ không cảm thấy cảm động nữa là, chỉ cảm thấy kẻ đó rất ngu, rất là ngu ngốc.
Nhưng vấn đề chính là có loại người ngu ngốc như thế tồn tại.
Chỉ thấy cái kẻ ngu ngốc kia vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng kiên định gật đầu tỏ vẻ đồng ý xài chiêu này.
Tiễn đưa kẻ phiền phức Hàn Vũ đi, Hàn Lỗi không xác định hỏi: “Em chắc chắn rằng mình không có giúp đàn chị đùa bỡn anh ta đấy chứ?”
“Không chắc chắn…”
“…”
Hai ngày sau, từ nhà lớn của Hàn gia truyền đến tin tức Hàn Vũ bởi vì chịu gió rét mà cảm mạo nặng.
=.=|||