VÔ GIAN ĐẠO.
Hàn Vũ nịnh hót nói: Hạ Anh, chúng ta chơi một trò chơi đi, tên là…
Trải qua sự tác hợp tỉ mỉ của đám người chúng tôi, Tần Hạo cuối cùng cũng cùng Tô Tầm lăn trên giường thành công, dĩ nhiên, không phải là chúng tôi dùng cốc giấy nghe lén, mà là tôi ở cửa nhìn, đến!
Đó là sáng ngày thứ hai sau chuyện xảy ra, đêm trước tôi còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm hôm ấy, ngay cả năm đó thi tốt nghiệp trung học tôi cũng không nỡ dậy sớm như vậy đâu nha, khó có được lúc đồng hồ vừa vang lên một giây tôi đã tự động, can tâm tình nguyện lập tức tung mình rời giường, rửa mặt qua loa sau đó chạy ra khỏi nhà, tính toán chắn giữ trước cửa chính nhà Tô Tầm, tuyệt không buông tha cơ hội trêu chọc Tần Hạo, mà lúc vừa chạy ra đến nơi đã thấy có mấy người sớm ngồi chồm hổm ở đó, không ai khác chính là Lưu Tuấn, Giang Mặc Mặc và Lưu Tĩnh, tôi nhanh chóng tiêu sái đến bên họ ngồi xuống nhập bọn, sau đó cười gian tà xấu xa ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Nhìn xem, tổ viên tiểu đội nghe lén của chúng tôi ăn ý cỡ nào a!
Cũng kể từ sau chuyện này, tôi khẳng định một sự thật, đó chính là mấy người chúng tôi mấy thật sự rất nhàm chán, rất ngưu tầm ngưu, mã tầm mã *.
(*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: vật họp theo loài đó bà con =_=|||)
Cũng may mắn là nhân vật chính không có cô phụ sự đợi chờ và nỗ lực hy sinh giấc ngủ của chúng tôi, cửa lớn nhà Tô Tầm cuối cùng sau một lúc cũng mở ra đón sáng sớm, Tần Hạo vẻ mặt hồng hào thỏa mãn nắm tay Tô Tầm vẻ mặt ngại ngùng đi ra ngoài thấy chúng tôi, mà sau đó, Tần Hạo liền cháy nhà hôi của, ách, thừa dịp trống rỗng mà vào, ách, tận dụng mọi thứ, ách, dù sao cũng chính là quang minh chánh đại chuyển vào sống trong nhà Tô Tầm, danh chính ngôn thuận trở thành người đàn ông, người chủ của căn nhà đó.
Cho nên, vì cảm tạ mấy người chúng tôi đã rút dao tương trợ, đồng chí Tần Hạo dũng cảm đón nhận sự đùa giỡn và trêu chọc không chút nào nể tình của chúng tôi, mà để tỏ lòng vui mừng cùng thành ý của cả tổ, chúng tôi còn cố ý phái “hoàng đế”(ông tổ chuyên mặc áo vàng) Lưu Tuấn xuất chinh, chọc cho Tần Hạo cả đem thiếu dưỡng khí và tụt huyết áp, Hàn Lỗi và Hà Dịch mặc dù không tham dự tiểu đội của chúng tôi nhưng vẫn gia nhập vào hàng ngũ đùa giỡn Tần Hạo, lão thần Hàn Lỗi khắp nơi lúc nào cũng ôm lấy tôi, cười cười nói với Tần Hạo, vẻ mặt cố ý vui mừng: “Làm tốt lắm, hôm nào đến hiện trường thực tế bắt sóng đi, nhất định sẽ đắt khách”. Lập tức, mặt Tần Hạo “chín mọng”. Thật là khá quá, quá khá!
Nhưng mà, mặc dù trêu chọc thì trêu, hơn nữa còn trêu rất vui vẻ, nhưng chúng tôi vẫn thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Mấy ngày sau đó, tôi phát hiện Tần Hạo càng khác thường hơn, vốn trước là trạng thái thôi miên, bây giờ còn lại là đột nhiên cười khúc khích giữa chừng, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, căn bản là một bộ dáng si ngốc đần độn, làm cho tôi có chút buồn cười.
“Tiểu Hạo Hạo a, cậu cuối cùng là bao nhiêu tuổi vậy?”
Thừa dịp nghỉ trưa, tôi đem Tần Hạo bắt vào trong phòng làm việc của Hàn Lỗi nói chuyện phiếm, tôi nhớ anh ta nói mình là em trai lâu năm của Tô Tầm, mà Tô Tầm lại cùng tuổi với Hàn Lỗi, vậy anh ta chẳng phải…
“Tôi nhỏ hơn Tiểu Tầm hai tuổi, cô cứ nói đi?” Tâm tình Tần Hạo đang tốt không có cách nào hình dung nên không hề phản kháng nickname “Tiểu Hạo Hạo” mà tôi chuyên dùng cho anh ta nữa.
“Vậy là anh thật sự chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi sao?” Tôi kinh hô.
“Làm sao? Không giống sao?” Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Giống chứ…Cực kỳ giống…Ngài đương nhiên là từng đó tuổi rồi, ngài tuổi trẻ như thế, thoạt nhìn so với tuổi thực còn trẻ gấp trăm lần, a không, hẳn là nghìn lần mới đúng…”
“…”
Kể từ khi Tần Hạo vào ở trong tầng 15 của chúng tôi, cả tầng này phải nói là một mảnh phấn hồng, hết sức hài hòa, hết sức rộn rã.
Bên này, người người chúng tôi tình cảm thân thuộc, song bên kia, có một người lại vướng vào vấn đề tình cảm cần tôi trợ giúp.
Hừm! Tôi không phải là bà mối chuyện nghiệp, hiểu chứ? Tìm tôi hỗ trợ giúp đỡ là rất đắt tiền, hiểu chứ? Tôi muốn lấy tiền a, lấy tiền a!
Tối hôm đó, khó có được cơ hội chơi 乃úa kéo bao mà thắng Hàn Lỗi, tôi rất khoái trí đắc ý như đại gia ngồi trên ghế salon đưa mắt nhìn Hàn Lỗi, ý bảo anh biết điều một chút đem rác ra cửa bỏ đi, đột nhiên, điện thoại di động bên người lại vang lên, theo tiếng chuông mà phán đoán thì đây là tin nhắn.
Chẳng lẽ sự vui sướng cùng đắc ý của tôi rõ ràng như vậy sao, chẳng lẽ đã có người gửi tin nhắn tới chúc mừng tôi có thể thoát khỏi vận mệnh “vạn năm đi vứt rác” rồi sao?!(=_=|||)
Tâm tình rất tốt, tôi nở nụ cười rực rỡ mở tin nhắn ra, nhưng mà nội dung bên trong dĩ nhiên không phải lời chúc mừng, bởi vì không thể có chuyện đó được a, đó là tin nhắn thỉnh cầu đến từ anh hai của Hàn Lỗi – Hàn Vũ gửi tới.
“Em dâu Hạ Anh mỹ lệ, ôn nhu, hào phóng, tâm địa thiện lương ơi, anh hai của Hàn Lỗi là Hàn Vũ có một chuyện muốn nhờ em, chúng ta ngày mai có thể gặp mặt không? Địa chỉ: XXXX, thời gian: XX: XX. Nhất định phải giấu tên tiểu tử Hàn Lỗi kia. Anh tin người tốt bụng như em sẽ không cự tuyệt anh đâu mà!”
Nhìn nội dung tin nhắn, tôi không khỏi khẽ cau mày, mặc dù nghi ngờ, nhưng mà vì sự ca ngợi và thành thật của anh ta khi nói về tôi trong đó, tôi quyết định thỏa mãn yêu cầu của anh ta, gạt Hàn Lỗi đi gặp anh một hôm.
Cho nên hôm sau, tôi không tiếc trốn việc chạy tới chỗ hẹn với Hàn Vũ – quán trà sữa đối diện một trường học.
Hàn Vũ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vừa nhìn thấy tôi vào quán đã khẩn cấp đứng lên vẫy vẫy gọi tôi, rất khoa trương.
Trong quán trà sữa rất ấm áp, cho nên tôi vừa ngồi xuống không nhịn được phát ra thanh âm ՐêՈ Րỉ thoải mái, Hàn Vũ lại càng chủ động quan tâm giúp tôi gọi một chén trà sữa nóng, sau đó dùng vẻ mặt kích động nóng bỏng nhìn tôi.
Uống một hớp trà sữa nóng mỹ vị, tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có chuyện gì?”
Nghe câu hỏi của tôi, Hàn Vũ thậm chí có chút ít nhăn nhó, mang theo một tia ngượng ngùng nói: “Em biết Đường Hân không?”
Đường Hân? Cái tên này nghe sao quen tai thế nhỉ.
Tôi cau mày suy tư, không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng bay tới cái tên của trường học trước mặt.
Hả! Đây không phải là trường đại học trước đây của tôi hay sao! Khó trách một đường chạy tới chỗ này cứ cảm thấy đường quen thuộc thế! Từ đó suy ra, Đường Hân trong miệng của Hàn Vũ sẽ không phải là cái người mà tôi quen biết kia chứ?!
“Đường Hân mà anh nói là cái người em quen sao?” Tôi không nhịn được quay đầu cẩn trọng hướng anh ta chứng thực.
“Phải!” Hàn Vũ ý không tốt gật đầu.
Hả! Cái thế giới này còn có thể nhỏ đi chút nào nữa hay không a!