Mợ cả cầm chiếc roi thừng vừa quất vào người tôi nghiến răng rít lên:
– Tại sao mày lại làm thế với tao? Hôm nay dù cho trời có sập, dù cho tao có đi tù mọt gông tao cũng phải đánh ૮ɦếƭ mày.
Sợi roi thừng cứ từng đợt từng đợt chạm vào da thịt tôi đau buốt, hai bên hai gia đinh đang giữ chặt tôi, mợ đánh được hơn ba chục cái thì cả miệng, cả tay chân tôi đều rỉ máu. Mợ thấy thế thì dừng lại, ném sợi roi thừng xuống đất một tay cầm tóc tôi nắm mạnh, một tay vả bôm bốp vào mặt tôi. Vừa vả mợ vừa gào lên:
– Mày có biết tao khó khăn lắm mới có được đứa bé này không? Sao mày lại độc ác đến thế hả Nụ? Đứa bé có tội tình gì, mày hận tao thì mày đợi tao đẻ xong mày thích gϊếŧ thích chém tao cũng đâu có muộn. Sao mày nỡ ra tay với một bào thai? Tại sao vậy Nụ?
Tôi nhắm nghiền mắt, lắc đầu đáp:
– Mợ cả, con không hề làm như vậy, con chưa bao giờ hại mợ cả.
– Đến giờ phút này mày vẫn cãi sao? Mày tưởng tao ngu hay sao? Ngay từ đầu mày về cái nhà này tao đã thấy mày đầy tham vọng, mày không có chửa mà mày dám nói mày có. Nếu như không phải vì con Hằng nói liệu rằng đến giờ này mày còn định giấu cả nhà tới bao giờ. Rồi đêm nào mày cũng khóc lóc cầu xin cậu cả xuống với mày để rồi mày không có chửa mày cay cú, mày hại tao, mày sợ mày bị đuổi ra khỏi cái nhà này nên mày mới cho thuốc vào bát thịt của tao. Mày tưởng tao không biết hôm nay mày trốn về là vì muốn đổ lỗi cho cái Hằng sao? Mày nghĩ cái nhà này ngu hết sao hả Nụ?
Mau mũi máu miệng tôi lúc này đã tuôn ra ồng ộc. Tôi nhìn cái Hằng, muốn thanh minh cũng chẳng thể nào mở miệng ra nổi. Mợ cả tát chán chê lại cầm một thanh gỗ gần đấy phang thẳng vào người tôi. Lúc này toàn thân tôi nhũn ra, những cái roi, cái tát ban nãy đã đủ khiến cơ thể không chịu được, lại thêm thanh gỗ phang vào người, xương cốt tôi như gãy vụn. Đau, rát, máu me be bét cả người, máu thấm đẫm cả chiếc áo nâu tôi mặc. Tiếng thanh gỗ bị một lực mạnh đập vào người tạo lên những âm thanh hết sức kỳ dị, tôi cắn chặt răng bỗng dưng nước mắt tuôn ra. Tất cả mọi người xung quanh đều không một ai nói giúp tôi một lời, những ánh mắt chỉ giương lên nhìn tôi bị mợ cả đánh đập. Hai tay tôi lúc này không thể để bấu được lên nền đất, từng ngón tay cũng đã túa máu chỉ buông thõng. Mợ cả vẫn không dừng lại, mợ vừa đánh vừa chửi rủa tôi. Mợ chửi tôi là thứ nghiệt súc, mợ chửi tôi là thứ ác ôn, mợ chửi tôi là thứ đĩ điếm quyến rũ chồng mợ, mợ chửi tôi là con mồ côi vô học, mợ chửi tôi là thứ nhà quê tham vọng, mợ chửi tôi…chửi cả gia phả tổ tiên họ hàng nhà tôi. Mặt mũi tôi lúc này đã xây xẩm cả lại, vậy mà mợ cả vẫn chưa chịu dừng. Tôi không còn chút sức lực nào, nhìn lên bầu trời đêm đen mịt khẽ mỉm cười. Có lẽ mợ đánh ૮ɦếƭ tôi đi cũng được, để tôi được gặp lại thầy mẹ tôi. Nhưng…còn ngoại tôi nếu tôi ૮ɦếƭ ngoại tôi phải sống thế nào? Nghĩ đến ngoại nước mắt tôi lại lăn dài trên gò má, từng giọt nước mặn chát trượt lên những vết thương rỉ máu đau xót vô cùng.
Tôi cố mở mắt, tôi không thể ૮ɦếƭ được, nhưng…nhưng tôi không còn chịu đựng được thêm nữa, chỉ thấy một màu đen xung quanh hai mắt cũng từ từ khép lại rồi lịm đi không còn biết gì nữa. Bỗng dưng toàn thân tôi lạnh buốt, tôi giật mình mở mắt cảm nhận từng giọt nước đang chảy tong tong từ trên đầu xuống. Mợ cả cầm chậu nhôm ném xuống sân rồi rít lên tiếp:
– Mày tưởng mày giả ngất thì tao tha cho mày sao?
Mợ nói xong lại cầm chiếc roi thừng quất thẳng lên người tôi, có tiếng bà Quế nói khẽ:
– Quỳnh, đánh nó thế đủ rồi, nó ૮ɦếƭ ra đấy phải tội đấy.
Mợ cả nhìn bà cười sằng sặc:
– Đến giờ phút này mẹ vẫn nói đỡ cho nó, phải rồi, vì tôi không đẻ được nên thầy mẹ lúc nào cũng khinh rẻ tôi. Giờ tôi mất đi đứa con thầy mẹ cũng không muốn tôi ђàภђ ђạ nó dù cho nó là người hại con tôi. Bởi vì thầy mẹ còn đang muốn giữ nó lại để nó thay tôi đẻ con cho cậu Quyền mà.
Ông thấy mợ cả như vậy thì quát lớn:
– Chị ăn nói cái kiểu gì đấy, tâm trí chị đang bất ổn tôi không thèm chấp, đợi chị khoẻ lại tôi tính sau. Đi vào nhà đi,
Thế nhưng mợ cả chẳng những không nghe lời ông, mợ còn cầm chiếc roi quất mạnh tôi hơn. Vừa quất mợ vừa khóc rưng rức nói:
– Hôm nay tôi có bị đuổi ra khỏi nhà tôi cũng phải đánh ૮ɦếƭ con đĩ điếm này. Thầy mẹ nghĩ tôi còn cần sống trong cái nhà này sao? Sống trong sự chì chiết khinh bỉ của thầy mẹ, giờ con tôi cũng mất rồi, tôi không cần gì, đánh ૮ɦếƭ nó tôi sẽ tự động tôi đi. Được chưa? Hài lòng chưa? Tôi để cho cậu được đường đường chính chính rước vợ mới theo ý thầy mẹ.
Tôi bị đánh nhiều quá, đến mức mắt không mở được to nữa, chỉ thấy phía trước nhạt nhoà dần, máu vẫn chảy từ mũi, từ miệng, từ bả vai, từ cánh tay chân ra.
– Dừng lại, dừng lại mau.
Có tiếng quát lớn, tiếng quát này quen thuộc lắm, mà sao tôi chẳng nhận ra tiếng ai, cũng chẳng thể nhìn được rõ ràng, chỉ thấy người đó đẩy mợ cả, đẩy hai người gia đinh ra rồi cúi xuống ôm chặt tôi. Mùi hương này, quen thuộc lắm, có tiếng mợ cả cất lên:
– Chú ba…sao chú về…mà thôi chú tránh ra để chị xử con nghiệt súc này.
– Chị thôi ngay đi, chị đánh người ta thành ra thế này rồi mà còn muốn đánh nữa sao? Hay phải ૮ɦếƭ chị mới hài lòng.
Chú ba? Cậu ba đây sao? Dúng cậu ba đây rồi, mắt cậu đây, mũi cậu đây, cả chiếc áo sơ mi trăng quen thuộc. Có tiếng bà cất lên:
– Quân, sao con lại ở đây, chẳng phải đi thi sao?
– Con không ở đây để nhà xảy ra án mạng à? Mọi người bị làm sao đấy? Sao mọi người không chịu can chị cả, chị ấy mất con đầu óc lú lẫn mọi người cũng lú theo hay sao? Nếu hôm nay không có cái Hằng gọi con về, cô Nụ có chuyện gì, cả nhà mình đền không hết tội đâu. Anh cả dìu chị cả vào đi mau lên,
Cậu nói đến câu đó, tôi cũng lịm hẳn đi, có tiếng mợ cả gào thét, có tiếng ông bà chửi nhau, có tiếng cái Hằng khẽ cất tiếng gọi câu ba. Những âm thanh hỗn độn quyện vào nhau rồi dần tan biến mất, câu nói cuối cùng tôi nghe được là của cậu ba, cậu gọi tên tôi.
Tôi không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng, toàn thân ê ẩm đau buốt. Bỗng dưng tôi thấy trên vách tường có bóng người được ngọn đèn dầu le lói chiếu lên. Nhìn mãi một lúc tôi mới nhận ra đó là cậu ba. Bóng lưng cậu cao to, nhưng sao tôi nhìn thấy cậu cô đơn đến vậy. Lúc này tôi mới nhận ra tay chân tôi đã được băng bó sát trùng, thế nhưng tôi vẫn chẳng tài nào ngồi dậy nổi, chỉ khẽ thì thào:
– Cậu…cậu…
Nghe tiếng tôi gọi cậu ba liền quay lại vội vàng nói:
– Nụ, cô tỉnh rồi sao? Cô…còn còn nhớ được tôi là ai không?
Tôi gật đầu, nhìn cậu không hiểu sao nước mắt tôi cứ chảy thành dòng. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường, lấy bát cháo khẽ múc một thìa rồi nói:
– Ăn chút cháo đi đã cho người ấm. Sáng mai tôi sẽ đưa cô lên bệnh viện trung ương để chụp chiếu, nãy cô yếu quá lại bị đám gia đinh ngăn lại nên tôi chỉ sơ cứu qua được cho cô thôi.
Tôi ngoan ngoãn ăn mấy thìa cháo, ăn xong người cũng tỉnh táo hơn một chút, bên ngoài bỗng có tiếng bà Quế cất lên:
– Quân, con Nụ sao rồi? Tỉnh chưa?
Cậu ba nghe vậy thì nói giọng đầy gay gắt:
– Mẹ muốn biết thì vào mà xem, đứng ngoài đó làm gì? Người ta vẫn chưa tỉnh đâu, tình hình này bị thương rất nặng đấy.
Đoạn cậu cúi xuống thì thầm vào tai tôi:
– Nhắm mắt lại đi.
Tôi cũng chẳng biết lý do gì cậu nói vậy nhưng vẫn nghe theo lời cậu. Cậu đứng dậy đi ra cửa, giọng bà Quế lại cất lên đều đều:
– Ông nội anh bảo ném nó xuống dưới buồng củi.
À, hoá ra bà xuống xem tôi tỉnh chưa chỉ để ném tôi vào buồng củi, bảo sao cậu ba lại bắt tôi nhắm mắt. Cậu ba nghe bà Quế nói thì thở dài đáp:
– Mẹ, chị cả đánh cô Nụ như thế nào mẹ cũng biết, những vết thương này nằm cả tháng cũng chưa chắc đã lành mà còn ném vào buồng củi. Giờ cô ấy mà kiện nhà mình tội hành hung cố ý gây thương tích thì khổ đấy.
– Thì đây là chỉ thị của ông, mẹ sao dám trái ý. ông bảo nó ác như vậy phải nhốt vào buồng củi
– Chuyện này chưa rõ ràng, con nghĩ cô Nụ không phải người như vậy. Mẹ nghĩ xem cô ấy chân ướt chân ráo bước đến đây, đường đi lối lại không biết làm sao biết mua thuốc mà cho vào thức ăn của chị cả.
– Cái Quỳnh bảo đợt nó lên Hà Nội cùng con, nó tranh thủ mua về giấu đi.
– Chị Quỳnh nghe ai nói?
– Cái Hằng nói, cái Hằng thân với cái Nụ như vậy nên nó biết.
– Tất cả cũng chỉ là những lời nói vô căn cứ, không có gì chứng minh mà mọi người cũng tin được sao?
Bà Quế nghe vậy thì thở dài thườn thượt định nói gì đó thì có tiếng gọi của ông. Cậu ba thở dài nói:
– Thôi mẹ đi lên nhà đi, con xem vết thương của cô ấy như thế nào rồi tý con lên sau. Nếu cô ấy không tỉnh lại nữa e rằng…e rằng nhà mình gay to đấy.
Bà Quế nói nhỏ gì đó tôi không nghe được, chỉ đến khi tiếng guốc gỗ của bà khuất dần tôi mới dám mở mắt. Cậu ba bước lại gần tôi nói nhỏ:
– Nụ, cô…cô có đi được không?
Tôi nhìn cậu bất lực lắc đầu, thấy vậy cậu liền ngó ra cửa sau đó đi ra ngoài. Cậu đi một lúc khá lâu tôi thấy trên nhà chợt có tiếng xôn xao, tiếng bước chân đi vội vã trên nền đất. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy cậy ba lao thẳng xuống buồng rồi bế xốc tôi lên chạy thẳng ra phía sau nhà. Cậu vừa chạy vừa nói:
– Cố gắng chịu đựng nhé, tôi sẽ đưa cô lên viện.
Tôi kinh ngạc lắp bắp hỏi:
– Cậu…cậu ba…sao lại đưa tôi…
– Đúng nói gì nữa, tôi vừa phải nhờ thằng bạn hàng xóm gải vờ đóng làm trộm để đám gia đinh và mọi người tập trung lên đó.
Nói rồi cậu dùng chân đạp thẳng hàng rào tre nứa rồi men theo cánh đồng làng đi về hướng ao bèo quen thuộc. Trên trời ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước, chiếu lên cả khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ba, từng giọt mồ hôi khẽ rơi xuống ướt đẫm cả chiếc áo mỏng tanh tôi đang mặc. Khi cậu tôi và cậu đi qua gốc đa thì phía sau chợt có tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập. Cậu ba quay lại rồi khẽ chửi thề:
– Mẹ kiếp!
Không cần nhìn tôi cũng hiểu đám gia đinh đã phát hiện ra tôi và cậu ba bỏ trốn, những ngọn đuốc, những ánh đèn pin le lói phía sau.