Đến khi cậu cả xong việc, tôi cũng mới biết mình lại khóc, nước mắt ướt đẫm hai bên thái dương. Bên trên có tiếng cậu ba khẽ nói:
– Hằng, ban nãy cậu bực cái chuyện cậu chưa thuộc được bài Triết lại gặp đúng lúc mày làm sai be bét bài nên mới chửi mày như vậy. Thôi được rồi, mai mang bài cho cậu xem.
Cái Hằng cũng không giận cậu ba, nó cười toe toét đáp:
– Con biết cậu thương con mà
– Thôi mày xuống dưới đi, tâm trạng cậu không tốt đừng làm phiền cậu.
– Dạ
Tôi nghe bên ngoài có tiếng khép cửa của cậu cả, trên nhà có tiếng đóng cửa rầm của cậu ba thì giật mình sợ hãi. Khi cậu cả đi khuất, tôi liền vội tắt bóng ngủ rồi nằm nghĩ vẩn vơ. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như cậu ba giận tôi, tự nhủ bản thân thôi ảo tưởng nhưng…suy nghĩ ấy cứ ám ảnh tôi cả đêm. Thực lòng mỗi lần cậu cả xuống tôi đều rất sợ, tôi sợ cậu dày vò tấm thân tôi, sợ mợ cả ghen và hơn cả tôi sợ cậu ba càng khinh rẻ. Nhưng biết sao, tôi lại không thể có lựa chọn khác chỉ biết chấp nhận.
Những ngày tiếp theo bỗng dưng cuộc sống của tôi thay đổi khác hẳn. Mợ cả không còn gay gắt với tôi! Tôi cũng không biết lý do gì, nhưng mợ không còn đánh chửi, thậm chí mợ còn chẳng quan tâm đoái hoài khi tôi lỡ làm vỡ cái bát.
Người ta hay nói trước khi giông bão trời thường bình yên, tôi cũng không biết giông bão của tôi sẽ đến lúc nào nhưng những ngày thế này cuộc sống thật dễ chịu.
Cái việc mợ cả tự dưng hiền lành không chỉ tôi ngạc nhiên, mà đến cái Hằng cũng thấy lạ, một buổi tối ăn cơm xong cái Hằng đi xuống buồng tôi tỉ tê:
– Mợ hai này, sao dạo này mợ cả tự dưng dịu dàng thế nhỉ?
– Tôi cũng không biết.
– Hay mợ ấy có gì vui? Hôm qua con còn thấy mợ ấy hát cơ, líu la líu lo như đang say tình ấy.
Tôi gõ đầu cái Hằng cười đáp:
– Thôi đi ngủ đi, tôi mệt quá.
– Vâng, mà mợ này, từ hồi mợ về đây tính ra cũng ngót hai tháng rồi, mà mợ có gì chưa vậy.
Nó nói tôi lại mới sực nhớ, hai tháng nay kinh nguyệt tôi vẫn đều. Cậu cả thì cả tuần nay lên huyện có việc, tôi lắc đầu:
– Chưa,
– Sao lâu thế nhở? Tầm tuổi như con với mợ là nhạy lắm luôn nha.
– Tôi cũng không biết.
– Vâng, thôi mợ ngủ đi, con về buồng đây.
Đến khi cái Hằng đi khuất tôi mới dám buông tiếng thở dài. Tôi nửa muốn có con nhanh để xin ông bà đi khỏi đây, nửa lại thấy ௱ôЛƓ lung vô cùng.
Trên nhà lại có tiếng sáo trúc cất lên, tôi vểnh tai lên nghe rồi ngủ lúc nào chẳng biết. Đến sáng hôm sau, vừa dậy mặc quần áo bỗng dưng tôi thấy mợ cả đứng bên ngoài rít lên:
– Nụ… giờ này mày vẫn còn ngủ à? Đi ra ao vớt bèo về cho lợn mau lên.
Tôi lật đật dậy mở cửa chạy ra ngoài, cái Hằng vừa nấu xong đồ ăn sáng mang lên. Mợ cả nhìn tôi định chửi, nhưng rồi mợ dừng lại xua xua tay nói:
– Cút cút ra cho khuất mắt tao, nhìn buồn nôn quá.
Tôi cứ ngỡ mợ chửi tôi vậy thôi, ai dè mợ nôn thật, mợ nôn thốc nôn tháo nhưng chỉ toàn nước chẳng có gì. Cái Hằng bê bát cháo cá chép đặt lên sập rồi nói:
– Mợ cả, cháo cá chép mợ dặn con nấu xong rồi đấy, mợ ăn đi cho nóng.
Mợ cả không thèm đáp, ra giếng súc miệng rồi vào sập ngồi ăn, mợ vừa ăn vừa cười hi hí. Bà ở trong nhà nhìn ra bĩu môi:
– Chị Quỳnh dạo này có gì vui mà cười suốt thế?
– Dạ, không có gì đâu mẹ, mà có gì…con sẽ nói với mẹ sau.
– Gớm nữa, mà tự dưng ăn cháo cá chép làm gì, sang quá cơ.
Mợ cả nhìn bà, lại cười tít cả mắt lại, không hiểu sao tôi cứ thấy là lạ. Đang đứng thì cái Hằng khẽ huých tay tôi rồi nói:
– Mợ đi lấy bèo sớm đi, tý về còn băm cho lợn, hôm nay cả cậu cả với cậu hai đều về nên phải gϊếŧ gà cho các cậu ăn nữa, con sợ tý muộn mất á mợ.
Cái Hằng vừa nói thì mợ cả nhìn tôi rít lên:
– Mày còn đứng đực ra đấy làm gì, cút đi lấy bèo mau lên, dạo này tao dễ tính quá mày bắt đầu lên nước đúng không?
– Dạ…dạ con đi ngay bây giờ.
Bà ở trong nhà ném cho tôi cái bánh rán rồi nói:
– Này, cầm lấy mà ăn đi
– Dạ con cảm ơn bà.
Nói rồi tôi liền quảy mấy cái thúng đi ra ao, bèo nhiều lắm luôn, hoa cũng nở rộ tím cả một góc trời. Khi tôi vớt được một thúng đột nhiên bên cạnh có tiếng cậu ba cất lên:
– Này, vớt thế bao giờ mới đầy?
Tôi nghe cậu nói giật bắn mình suýt rơi xuống ao, cậu lừ mắt nhìn tôi giật lấy cây vợt rồi tự đưa xuống vớt đám bèo nổi trên mặt nước.
Nhìn cậu tôi mới nhớ ra, dạo này tôi với cậu chẳng nói chuyện, ngày hai bữa cậu ăn cơm xong là đóng chặt cửa phòng. Hình như hôm nay tôi mới thấy cậu ra ngoài. Thấy tôi nhìn chằm chằm cậu nhếch mép nói:
– Quyến rũ anh tôi chưa đủ à mà còn định quyến rũ tôi.
Cậu ba hình như cũng mắc chứng ảo tưởng hơi nặng, tôi nhún vai đáp:
– Tôi chả thèm.
– Phải rồi, cô chỉ thèm tiền thôi, mà tôi nghèo rớt mùng tơi làm gì lọt được vào mắt cô.
– Tôi có nói gì đâu, cậu tự liên thiên gì vậy?
Cậu ba mặt tự dưng đỏ lên, ném cây vợt xuống dưới chân gắt lên:
– Tự đi mà vớt đi, đừng có nhờ tôi giúp nữa.
– Từ nãy tôi nào đã nhờ cậu được gì? Toàn cậu tự làm mà.
– Cô! Muốn ૮ɦếƭ hay sao mà cứ cãi xoen xoét này thế?
Nhìn cậu hằm hằm tôi hơi sợ lắc đầu đáp:
– Dạ không ạ.
Cậu ba xoay người bước vào gốc cây đa, tôi lại nhặt cây vợt lên vớt đám bèo dưới nước. Đến khi đầy năm thúng tôi mới đưa đòn gánh quảy hai thúng về trước. Lúc đi qua gốc đa cậu ba liền gọi tôi rồi nói:
– Có cần tôi quảy giúp số còn lại không?
– Nếu được vậy thì tốt quá.
– Nhưng…với một điều kiện.
– Cậu nói đi,
– Ngày mai đi theo tôi lên Hà Nội.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc hỏi lại:
– Lên Hà Nội? Tôi làm sao đi được?
– Yên tâm đi, tôi không bắt cóc cô đâu, tôi đang có một số tài liệu để quên trên ấy, mai lên lấy về, nhưng đang không có ai đi cùng.
– Nhưng mà…liệu ông bà và mợ cả có cho tôi đi không?
– Tôi xin thử xem.
Nghĩ đến việc được đi ra thủ đô tôi cũng thinh thích, chỉ sợ ông bà không đồng ý. Cậu ba hình như cũng nhìn thấy được thái độ của tôi liền nói:
– Được rồi, quảy về trước đi, tôi quảy sau. Yên tâm đi, đi với tôi chắc thầy mẹ sẽ cho, tôi kiếm cớ là đưa cô đi cắt thuốc là được.
– Dạ, cảm ơn cậu.
Nói rồi tôi liền quảy hai gánh bèo đi qua đồng, vừa đi vừa hát líu lo. Khi tôi vừa về đến sân đã thấy tiếng nói cười xôn xao. Hình như cậu cả về rồi, tôi đặt gánh bèo xuống rồi đi thẳng xuống bếp. Vừa nhìn thấy tôi cái Hằng đã nói:
– Cậu cả với cậu hai về rồi đấy mợ, mợ giúp con mang ấm trà này lên nhà với ạ. Con đi ra ngoài bắt gà rồi mợ xuống giúp con một tay nhé
Tôi gật đầu nhận lấy ấm trà nóng hổi bước lên nhà, mợ cả với cậu cả ngồi sát ông bà, đối diện là một người đàn ông trông rất giống cậu ba, chỉ có điều có vẻ ngoài chín chắn, chững chạc hơn đôi chút, bên cạnh là một cô gái còn rất trẻ, xinh đẹp và trát đầy phấn son. Tôi đi chầm chậm vào, nhưng chưa kịp đặt ấm trà lên thì đột nhiên chân tay vướng víu ngã vồ xuống mặt đất. Ấm trà còn nguyên nước đang sôi đổ xuống bàn tay lúc này tôi mới biết hoá ra mợ cả vừa đưa chân ngáng chân tôi. Bàn tay tôi đỏ rực, bỏng rát bất chợt có người đỡ tôi lên rồi nói:
– Tay cô bị bỏng rồi, ra ngâm nước lạnh đi.
Tôi khẽ ngước mắt lên, chưa kịp đáp mợ cả đã nhếch mép nói:
– Đi với chả đứng, có mỗi cái việc cũng không xong, mau xéo xuống kia, bảo con Hằng pha ấm trà mới mau lên. Chú hai kệ nó đi.