Cưới Người Đã Có Vợ - Chương 06

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Khi tôi tỉnh dậy đi ra ngoài đánh răng cũng thấy cậu ba tưới cây ngay góc vườn. Tôi vừa đánh răng vừa nhìn cậu, đột nhiên từ đâu một cái tát như trời giáng giáng thẳng xuống mặt tôi, vết thương hôm qua chưa lành, lại ăn ngay cái tát này mũi tôi cứ thế ồng ộc máu. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã có tiếng mợ cả cất lên:
– Mày to gan thật!
Tôi ngơ ngác nhìn mợ hỏi lại:
– Mợ ơi, con làm gì sai hả mợ? Sao mợ đánh con.
Từ bên ngoài vườn cậu ba cũng đang chạy tới, trên nhà ông bà thấy ầm ĩ cũng chạy xuống, rồi còn cậu cả, cái Hằng cũng có mặt đầy đủ.
Mợ cả nhìn mọi người rồi chống nạnh nói:
– Mọi người xem, nó mới về đã giở thói ăn trộm ăn cắp, quần áo của con treo trong tủ nó ăn trộm để mặc.
Bà nghe xong thì chau mày hỏi:
– Nụ, mày ăn cắp quần áo của mợ cả à?
– Dạ…con không hề…
Mợ cả nghe xong liền kéo áo tôi rồi nói:
– Vậy cái áo này mày lấy đâu ra? Một đống quần áo thầy tao may cho tao giờ không thấy, nếu mày bảo mày không ăn cắp thì sao tự dưng mày mặc áo này của tao? Giờ đi xuống buồng mày tao lục soát nếu thấy quần áo của tao thì mày ૮ɦếƭ với tao.
Nghe xong, tôi như ૮ɦếƭ sững nhìn sang cái Hằng, cái Hằng cũng bàng hoàng, hai tay bấu vạt áo. Bà nghe vậy thì thở dài nói:
– Nụ, con nói đi, có phải con ăn cắp quần áo của mợ không?
Cái Hằng lúc này mắt đã đỏ hoe nhìn tôi lắc đầu, tôi không còn cách nào khác đành gật đầu đáp:
– Vâng!
Khi tôi nói xong câu đó, mợ cả liền rít lên:
– Tao biết ngay mà, ngay từ đầu nhìn cái mặt mày tao đã không ưa nổi rồi, cái loại con gái quê mùa tham lam như mày mà cũng xứng bước chân vào đây sao? Chắc mày còn muốn thay tao lên làm mợ cả nữa chứ gì? Phải không? Thầy mẹ ơi, con không cấm gì cậu Quyền lấy thêm lẽ, nhưng con không thể chấp nhận một đứa mới về đã mắt ngang mắt dọc thó đồ trong nhà thế này. Nhà mình nề nếp, gia phong như vậy sao có thể chấp nhận loại mất nết như vậy chứ?
Ông bà nhìn tôi im lặng, phải rồi, ở hoàn cảnh này là tôi sai, ông bà có muốn bênh cũng chẳng bênh nổi. Mợ cả giờ nói gì cũng đều đúng hết, tôi thở dài nói:
– Nếu mợ không ưa con như vậy, thì sao ngay từ đầu còn chấp nhận cho con về đây? Nếu vậy mợ bảo cậu lấy người khác đi, con xin được ở đợ như cái Hằng, suốt đời sống kiếp người ở để trả nợ cho ông bà.
Không hiểu sao, tôi có thể can đảm nói ra được điều ấy, nhưng vừa nói ông đã quắc mắt quát lên:
– Ở nhà này không cần thêm người ở đợ, ông bà lấy chị về để chị sinh con cho thằng Quyền. Ông cấm chị có cái tư tưởng đấy, chị biết chị nợ nhà ông bao nhiêu tiền không? Cả mấy đời nhà chị ở đợ cũng không trả hết nữa là, thế nên giờ chị chấp nhận sống như vợ lẽ của thằng Quyền và tuyệt đối nghe lời ông. Nếu chị dám trái ý ông, ông sẽ không để chị yên đâu. Hình như chị thấy ông bà dễ tính rồi định làm càn hả? Chị có thấy mấy gia đinh đứng ở cổng kia không? Chị mà có ý nghĩ gì khác thì chị không còn xác toàn thây đâu. Còn chuyện chị ăn cắp, ông sẽ xử theo đúng gia pháp trong nhà, thằng ba đâu mang roi thừng ra cho thầy.
Ông nói đến đâu mặt đỏ au đến đấy, ban nãy tôi còn mạnh miệng, nhưng nghe ông nói xong toàn thân run rẩy. Cậu ba nhìn ông rồi nói:
– Thầy, không phải cô Nụ lấy trộm quần áo của chị dâu cả đâu, là con đấy.
Tất cả mọi người kể cả tôi đều quay sang kinh ngạc nhìn cậu. Cậu lại từ tốn nói tiếp:
– Con thấy quần áo của cô Nụ không có, mà chị cả thì chật cả tủ rồi còn đóng thành thùng vứt đấy bao nhiêu ngày cứ ngỡ chị ấy không mặc nữa nên mới mang qua đưa cho Nụ. Ai ngờ…
– Chú ba, chú không cần nhận tội thay cho nó, chị biết chú có tấm lòng thương người…Nhưng cái phường trộm cắp không thể tha được, làm mất hết danh dự nhà mình.
– Không, là em làm, em không nhận tội thay ai hết. Xưa nay mọi người cũng biết em chưa bao giờ nói dối, thấy quần áo chị không mặc đến muốn làm phúc cho cô Nụ ai dè lại thành ra làm chị hiểu lầm.
– Vậy sao nó nhận tội?
– Chị hỏi dồn dập thế đến em cũng còn sợ chứ đừng nói một người lạ mới về đây. Cô ấy mới về, biết gì đâu mà ăn với chả cắp chứ, ăn cắp rồi chẳng bị phát hiện ra chắc?
Ông bà nghe vậy thì xua xua tay nói:
– Thôi được rồi, không phải con Nụ lấy thì thôi bỏ qua đi. Thằng ba nó đã nhận hết rồi thì cũng không cần truy xét. Xưa này thằng ba có biết nói dối là gì đâu, mà quần áo ấy của chị Quỳnh không mặc đến cho chị Nụ cũng được chứ tiếc gì dăm ba mớ vải.
Mợ cả dù vẫn còn cay cú nhưng không còn cách nào đành đùng đùng bỏ đi. Ông cũng nói mấy câu dạy bảo tôi sau đó kéo bà lên nhà, cậu Quyền thì sợ vợ nên chạy theo nịnh nọt. Tôi vừa ức vừa tủi mợ cả, nhưng lại cảm động với cậu ba định nói đôi lời cảm ơn cậu đã phủi đít đi mất đành trở về buồng.
Vừa ngồi xuống giường cái Hằng cũng lẽo đẽo bám theo sau rồi khóc lóc nói:
– Mợ hai, con bị mợ cả gài.
– Rốt cuộc chuyện là làm sao?
– Đống quần áo hôm qua, rõ ràng mợ cả bảo con mang cho mợ. Con cũng chỉ biết nghe theo, không ngờ mợ cả thâm độc như vậy. Cũng may lúc ấy cậu ba đứng ra nhận tội…nếu không con không biết thế nào nữa. Mợ cả hận mợ vì mợ dám về đây nên mới cố ý bày ra trò này để đổ oan cho mợ, nếu lúc đó con mà nói ra cũng chẳng ai tin con rồi mợ cả còn kiếm cớ đánh luôn cả con nên con chỉ biết im lặng. Con xin lỗi mợ, con thực sự không nghĩ mợ cả lại ác ôn như vậy.
Tôi thở dài đứng dậy nhặt hết quần áo hôm qua cái Hằng treo vào tủ đưa cho nó rồi nói:
– Hằng mang lên giả mợ cả giúp tôi.
Cái Hằng gật đầu, ôm đống quần áo vừa đi vừa sụt sịt, khi nó lên nhà tôi nghe được tiếng mợ cả chửi nó, hình như mợ còn ném cả đống quần áo ra sân hại Hằng phải nhặt lại từng cái mang đi giặt.
Tôi ngồi bên giường thở dài thườn thượt, mợ cả ngay từ khi tôi về đã ác cảm với tôi. Cũng chẳng biết tôi làm gì khiến mợ phật ý đến vậy, cứ ngỡ mợ chỉ ghét tôi vì mợ không ưng cậu cả lấy thêm vợ không ngờ mợ lại có thể làm ra những chuyện thâm độc như vậy. Mới chỉ ba ngày về đây mà sao tôi đã thấy cuộc đời mình tăm tối chẳng khác gì địa ngục. Ở một nơi xa lạ, gia đình bề thế tôi lại càng cảm thấy mình chẳng khác gì miếng giẻ lau cho người ta chà đạp. Cứ ngồi nghĩ vẩn vơ không hiểu sao tôi lại nghĩ đến việc trốn khỏi đây…nhưng…rồi tôi nhớ lời ban nãy ông nói, không hiểu sao bất giác rùng mình sợ hãi.
Đừng nói đến việc nếu tôi trốn ngoại sẽ ra sao, chỉ cần biết bước chân ra khỏi cánh cổng có mấy gia đinh đang đứng sẵn kia đã khó khăn đến nhường nào, e thân xác này tan nát trước khi tôi mò được ra ngoài.
Tôi cứ ngồi bần thần mãi như vậy, cho đến khi cái Hằng giặt xong đống quần áo của mợ cả thì bà gọi tôi lên nhà nói:
– Nụ, ngồi xuống bà biểu.
– Dạ.
– Là thế này, mấy hôm nay đón con về nhưng nhà bận quá nên bà chưa có thời gian tâm tình với con. Con về con biết đấy, ông bà không ghét bỏ gì con, nhưng con sống ở đây con phải biết an phận. Bà biết con còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng con phải nhớ một điều, trên thực tế con là lẽ của cậu Quyền, chỉ cần con mau chóng sinh cho cậu một mụn con, nếu như đó là con trai, bà nhất định không bạc đãi con. Ông cũng nói rồi đấy, lời ông nói phải nhớ cho kỹ biết chưa? Tý chiều ông bà đi ăn cỗ xa mai mới về, ở nhà thì bảo ban nhau trông nhà cửa nhé. Bà cũng dặn mợ cả rồi đấy, có gì không nên không phải bỏ qua cho nhau. Còn bà cũng nghe bà Nghị nói rồi, con không phải phường ăn trộm bất lương, nên bà tin vào mắt nhìn người của bà. Cái này chỉ là hiểu lầm, mợ cả nóng nảy nên không tìm hiểu, con cũng đừng nghĩ ngợi làm gì. Hiểu chưa?
– Dạ, con hiểu rồi thưa bà.
– Bà mua cho mấy cái bánh rán để ở trên bàn, ăn đi rồi xuống mà nấu cơm với cái Hằng, giờ ông bà phải đi rồi.
– Dạ, con cảm ơn bà.
Bà gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng không đáp nữa mà vào buồng thu dọn quần áo, tôi xuống bếp cùng cái Hằng nấu cơm.
Đến khi nấu cơm xong dọn lên cho cụ cố thì tôi giục cái Hằng vào gọi cậu mợ cả còn tôi thì gọi cậu ba.
Vừa ngồi xuống mâm mợ cả đã nhìn tôi khinh khỉnh nói:
– Xéo sang kia ngồi với con Hằng, rặt một lũ nhà quê mùa bẩn thỉu.
Tôi gật đầu ngồi lùi lại mép tường kéo luôn nồi cơm xới lên, công nhận mợ cả đẹp thật, vừa trắng vừa đẹp lại thơm nức mũi, ngồi gần cũng thấy mùi thơm từ mợ toả ra. Bảo sao dù mợ có đành hanh cậu cả vẫn yêu say đắm như vậy. Nghe cái Hằng kể ngoài việc không đẻ được với tính cách đanh đá ra thì mợ cả cái gì cũng có. Nhà mợ cả giàu lắm, còn giàu hơn cả nhà cậu Quyền rất nhiều, mợ cả cũng được ăn học đàng hoàng, lẽ ra mợ đi làm giáo viên đấy nhưng vì bệnh tật nên mợ cả bỏ nghề ở nhà cậu cả nuôi. Cậu cả thì thay ông quản lý vườn tược với xưởng gỗ nên của ăn của để chẳng đâu cho hết thành ra mợ cả càng nhàn, mà càng nhàn mợ càng đẹp. Chỉ có duy nhất một điều là mợ không đẻ được, đó cũng là nỗi khổ tâm duy nhất của mợ.
Ăn cơm xong tôi lại bê mâm bát đi rửa, cái Hằng thì chạy ra ngoài lấy đồ thầy mẹ nó gửi từ làng bên lên cho. Tôi nhìn theo dáng nó, tự dưng nhớ ngoại kinh khủng khϊếp, chẳng biết ngoại giờ này ở nhà thế nào, nghĩ đến việc ngoại già rồi còn lủi thủi một mình trong căn bếp nước mắt tự nhiên cứ trào ra.
– Mày khóc lóc cái gì? Ai làm gì mày mà mày khóc lóc?
Tiếng mợ cả rít lên nho nhỏ, tôi vội đưa tay quệt nước mắt đáp lại:
– Dạ không… không có gì thưa mợ,
Mợ nghe tôi nói vậy thì ngồi hẳn xuống, đột nhiên mợ đập vỡ cái bát sứ rồi đạp thẳng tay tôi xuống đó, chiếc gỗ mộc của mợ vừa nặng vừa to, dưới thì mảnh sành đâm vào đau đớn vô cùng, thế nhưng tôi không dám khóc chỉ cố chịu đựng. Mợ nhìn tôi tức giận tát tôi một cái rồi khinh khỉnh nói:
– Mày lì lợm nhỉ? Thích lì tao cho mày lì
Vừa nói mợ của xoay xoay chiếc gỗ mộc, tay tôi lúc này đã chảy đầy máu, bên trong chợt có tiếng guốc gỗ cộc cộc. Mợ cả liền nhấc chân, múc nước rồi nói lớn:
– Con Hằng đi đâu mà giờ này chưa thèm về, chú ba ra ngõ thử ngó xem nào, còn đống việc trong nhà chưa xong mà đi phát mất hút.
– Nó bảo nó đi đón đồ thầy mẹ nó gửi cho mà, kệ nó đi chị cả. Chị vào nghỉ ngơi đi để em múc nước cho.
Tôi run rẩy nhìn bàn tay rồi nhìn lên cậu ba đang bước ra, mợ cả thấy vậy cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:
– Mày mà nói gì với thằng ba thì tao nhất định sẽ không để mày yên, khôn hồn thì ăn nói cho tử tế.
– Dạ.
Mợ cả đứng dậy cười cợt đi vào trong, cậu ba lúc này đã ra đến ngoài giếng, tôi đưa tay vào chậu nước vớt mấy cái bát, nhưng máu chảy quá nhiều, cả cái chậu từ màu trong suốt chuyển sang vàng khè rồi đỏ lòm.
Tôi nhìn cậu ba, sợ hãi giấu giấu tay lại phía sau lưng, nhưng dường như không qua nổi mắt cậu, cậu kéo tay tôi về phía trước chau mày nói:
– Sao đây?
– Tôi…bất cẩn làm vỡ bát
– Có mấy việc lặt vặt làm cũng không ra hồn, đứng dậy, đi theo tôi vào đây.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, cô muốn ૮ɦếƭ ở đây để cả nhà tôi đi tù mọt gông à? Đứng dậy mau lên.
– Dạ…
– Bát để đấy tý con Hằng về rửa,
Nói rồi cậu ba lôi tôi xềnh xệch vào sập gỗ, rồi chạy vào buồng lấy một túi thuốc ra sau đó chấm từng ít lên vết thương của tôi.
Đời tôi từ tấm bé tới lớn toàn dùng lá cây làm thuốc, có mỗi lần đưa ngoại lên viện huyện thì biết được ít thuốc tây. Còn lại thì đây là lần đầu được người ta sát trùng cho thế này. Cậu ba tuy lạnh lùng một chút, nhưng cậu lau vết thương nhẹ lắm, trên cả mu bàn tay, lẫn lòng bàn tay đều có vết thương, thế mà cậu tỉ mẩn lau từng ít một.
– Được rồi! Đi vào buồng đi, cầm lọ cồn này tối thay băng rồi rửa lại vết thương không nhiễm trùng…
– Dạ, cảm ơn cậu.
Nói rồi tôi nhận lấy lọ cồn cậu ba đưa cho, đột nhiên cậu nhìn tôi nhếch mép nói:
– Cái giá của việc tham tiền cũng không rẻ lắm nhỉ?
– Cậu nói vậy là sao?
– Tôi nghĩ cô phải hiểu hơn tôi chứ nhỉ? Cô còn trẻ, tương lai còn rộng mở vì sao mà lại chấp nhận lao thân vào đây làm kiếp vợ lẽ? Anh tôi thì chả tha thiết gì cô, chị dâu thì càng ghét bỏ…
Cậu nói đến đây là tôi hiểu ý cậu, tôi đứng dậy nhận lấy lọ cồn không đáp lời mà đi thẳng xuống buồng. Lúc này tôi mới được nhìn mình trong chiếc gương màu vàng cũ kỹ ngay mép giường, mặt mũi thì bầm tím, tay chân sứt sát, nhưng cũng chẳng khóc nổi chỉ tự động viên mình cố gắng. Chỉ cần…chỉ cần tôi sinh được một đứa con trai, tôi sẽ xin ông bà cho tôi được đi khỏi nơi này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay