Con trai dọn ra ngoài ở, Hiểu Thư cũng dọn đi, vậy còn cái gì vui để bà chơi? Lần này, ngược lại là bà đau khổ, chủ ý của mình, bây giờ lại làm hại mình.
“Chúng con mỗi tuần đều sẽ về nhà ăn cơm với mọi người.” Quan Hà Châu tỉnh táo nói với mẹ mình.
“Hắc, con trai, con đã sớm muốn dọn ra ngoài phải không?” Nếu không làm sao lại lập tức đem chuyện bà an bài sắp xếp ngay ngắn như vậy, mẹ Quan rất khó để không nghi ngờ con trai đầy bụng mưu kế của mình.
“Không có, con còn muốn cám ơn mẹ, là mẹ chỉ dạy cho con một ý kiến hay.” Khoé miệng Quan Hà Châu khẽ giơ lên, vẻ mặt vui vẻ nói.
Mẹ Quan liếc con trai một cái, đây là con cái gì đây, luôn lấy tâm cơ ra đùa giỡn mẹ mình, thật là không đáng yêu!
Quan Hà Châu khó có dịp ăn cơm với Hiểu Thư, không phải anh hẹp hòi, mà là anh không có thời gian, cô gái đó luôn không rãnh, đợi đến lúc cô rãnh, chính là anh bận rộn, cho nên nhiều năm qua, thời gian bọn họ ở chung thật sự rất ít, mỗi lần đều là Diêu Hiểu Thư chạy tới tìm anh mượn tiền, xong chuyện lại biến mất không thấy bóng dáng.
Cha mẹ hai nhà nghĩ ra biện pháp này, mặc dù không giống với cha mẹ nhà khác, nhưng nói tóm lại, anh rất thích cách làm này.
Chỉ là, anh vui lòng, cũng không có nghĩa cô bé kia sẽ nguyện ý, anh rất hiểu cô, cô nhất định sẽ mắng bọn họ điên rồi.
“Mọi người điên rồi sao?” Biểu hiện của nữ chính bên này thật là giống như Quan Hà Châu dự đoán, trừng to mắt mắng anh, “Em nghe lầm sao?”
“Không có, em không có nghe lầm.” Vẻ mặt Quan Hà Châu bình tĩnh, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Này, tại sao lại như vậy?” Rất may mắn là cơm nước xong anh mới nói chuyện này, bằng không cô sẽ giận đến ăn mất ngon, “Là ý của cha mẹ em với cha mẹ anh phải không?”
“Ừ.” Quan Hà Châu khẽ gật đầu, không nói ra mình cũng đồng ý với ý kiến của bọn họ.
“Điên rồi sao? Ba mẹ em đang nghĩ gì vậy, em không phải là con ruột của họ hả? Lại đem em đưa vào miệng cọp, làm cái gì vậy?” Diêu Hiểu Thư tức giận đến không suy nghĩ, quên rằng con cọp trong miệng mình chính là người đàn ông ngồi đối diện.
Nụ cười của anh trong nháy mắt trở nên thâm trầm, đường cong khoé miệng cũng biến thành lớn hơn, tròng mắt đen cách tròng kính nhìn chằm chằm Diêu Hiểu Thư, đột nhiên bị nhìn chằm chằm, Diêu Hiểu Thư mới phát hiện lời mình vừa nói.
“Ha ha, em chỉ là ví dụ, ví dụ.” Chột dạ cười gượng hai tiếng, tranh thủ thời gian giải thích.
“Không sao cả, nói anh là miệng cọp cũng không sai.” Câu nói của Quan Hà Châu có ý tứ khác, nhưng người thiếu đầu óc như Diêu Hiểu Thư đương nhiên nghe không hiểu.
“Anh có ý gì?” Nói anh là miệng cọp, anh cũng đồng ý là sao?
“Chuyện này, em phải đối cũng vô ích.” Quan Hà Châu đem chủ đề chuyển về đúng đề tài, “Hay là em cho rằng, em có thể thay đổi suy nghĩ của cha mẹ, thuyết phục họ buông tha chuyện này?”
Hai câu nói ngắn ngủi, lập tức làm miệng Diêu Hiểu Thư ngậm lại, nói không ra nửa chữ phản bác.
Quan Hà Châu thấy thế, khẽ mỉm cười, giống như bộ dáng dụ dỗ người khác, rất là mị hoặc.
“Hiểu Thư, dọn ra ngoài có rất nhiều điều tốt, chẳng lẽ em chưa nghĩ đến sao?” Từng chữ từ trong miệng anh nói ta, dụ hoặc mười phần, “Chẳng lẽ em muốn ở nhà, bị cha mẹ quan sát chúng ta sao?”
Lời nói của Quan Hà Châu lập tức nhắc nhở Diêu Hiểu Thư, quan hệ của bọn họ là tạm thời, là giả, nếu như ở nhà, không chừng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó liền xong đời, cô nhất định sẽ bị lột da.
Vừa nghĩ tới tính tình nóng nảy của mẹ mình, Diêu Hiểu Thư không khỏi rùng mình một cái, đưa tay chà xát da gà nổi lên, “Ai nha, Hà Châu, vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Dọn ra ngoài ở.” Quan Hà Châu cười đến cực kì dịu dàng, gương mặt vô hại, “Hay là em sợ ở cùng anh, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không nên xảy ra?”
“Anh. . . ..nói bậy gì đó, em đâu có sợ, đâu có lo lắng?” Diêu Hiểu Thư chột dạ la lớn, nhưng gương mặt lại không tự chủ được đỏ lên.
Quan Hà Châu đáng ghét, thế nhưng nói chuyện lại mập mờ như vậy, làm cho cô tim đập nhanh lại đỏ mặt!
“Nếu như vậy, còn vấn đề gì?” Quan Hà Châu tiếp tục duy trì nụ cười, tuyệt không vì cô rống giận mà dao động.
“Nhưng. . . ..” Diêu Hiểu Thư cảm giác có chỗ là lạ, nhưng không nghĩ ra chỗ nào.
Thấy cô vẫn do dự không quyết đoán, Quan Hà Châu không thể làm gì khác là xuất ra đòn sát thủ.
“Nếu em dọn ra ngoài ở với anh, vậy anh liền xoá bỏ món tiền lần trước em mượn, như thế nào?”
Dụ dỗ, tuyệt đối là dụ dỗ! Diêu Hiểu Thư cũng giữ không vững trận địa nữa, buông νũ кнí đầu hàng.
“Đây là anh nói, đồng ý!” Chỉ sợ anh đổi ý, giọng nói của Diêu Hiểu Thư đặc biệt lớn.
Thật là nghèo còn bị ức Hi*p! Ai kêu cô lỡ sa vào rồi, không có quyền đàm phán, cuộc sống sau này, cô khẳng định còn tìm anh mượn tiền, cho nên có thể thiếu ít chút nào hay chút đó.
Ô ô, mình thật đáng thương, ngày mai nhất định phải nói chuyện với ông chủ đòi tăng lương mới được!
“Thật mừng khi chúng ta có chung ý kiến.” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói, “Chờ anh tìm được phòng sẽ tìm em, em chỉ cần chờ anh thông báo là được rồi.”
“Hừ, biết.” Diêu Hiểu Thư tức giận hướng anh làm bộ mặt quỷ, người này luôn bày ra bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, biết trước, thấy trước, nhìn được tương lai; bộ dáng lo xa, thật làm cho người ta khó chịu.
Quan Hà Châu giống như không nhìn thấy bộ mặt giả quỷ ngây thơ của cô, vươn tay ở trên mái tóc mềm mại của cô khẽ xoa mấy cái, giống như trấn an con chó nhỏ, cất dấu sau tròng kính là cưng chiều cùng thâm tình không muốn ai biết.
Qủa nhiên, kế hoạch của Quan Hà Châu đã hoàn thành, nửa tháng sau liền tìm được phòng ốc thích hợp, nhanh chóng giúp Diêu Hiểu Thư dọn dẹp hành lý, trực tiếp vào nhà ở, căn nhà này có ba phòng đã trang trí xong, đối với bọn họ mà nói là dư dả.
“Hà Châu, động tác của anh chẳng phải là quá nhanh sao?” Diêu Hiểu Thư không khỏi oán trách anh như thế nào nhanh như vậy đã tìm được phòng, bây giờ giá phòng không cao sao, anh không cần suy nghĩ kĩ sao?
Quan Hà Châu mỉm cười, làm sao anh không biết tâm tư của cô, ”Nhanh đem hành lý đi sắp xếp.”
“Tuân lệnh!” Diêu Hiểu Thư bày ra bộ dáng phô trương hành lễ với anh, sau đó kéo rương hành lý của mình đi vào một phòng trống.
Cô nhìn một vòng quanh phòng, cảm giác không tệ, chỉ cần nghĩ đến sau này có thể thoát khỏi người mẹ hung dữ của mình, cô liền không nín cười được.
“Ha, quá tuyệt vời.” Thả mình xuống giường nệm mềm mại, cô hoàn toàn quên mất mấy phút trước mình còn oán trách anh tìm được phòng quá nhanh.
“Diêu Hiểu Thư, nếu không nhanh sắp xếp hành lý, anh sẽ không đợi em, anh sẽ tự đi ra ngoài ăn cơm.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng của Quan Hà Châu, nhắc nhở cô vì là ngày đầu tiên nên phải ra ngoài ăn tối, nếu không cô đói bụng là chắc rồi.
“Thật mất hứng.” Cô nhỏ giọng nỉ non, từ trên giường bò dậy la hét với người bên ngoài, ”Biết rồi, tới ngay.”
Một lát sau, Diêu Hiểu Thư từ trong phòng chạy ra.
“Hừ, chỉ biết thúc giục người khác!”
“Có đi hay không?” Quan Hà Châu đã ăn mặt chỉnh tề đứng trước cửa, bình tĩnh nói.
“Tới rồi tới rồi, chẳng phải là tới rồi sao?” Diêu Hiểu Thư cầm giày vội vàng đi về phía anh, vừa mang giày, vừa ở đó lẩm bẩm, “Quan Hà Châu đáng ghét, luôn đối xử không tốt với người ta.”
Quan Hà Châu mở cửa, cũng không quay đầu lại nói, “Còn không đi?”
“Xong rồi.” Diêu Hiểu Thư không cam lòng trừng mắt nhìn anh một cái, đóng cửa lại, đi theo anh vào thang máy.
“Hà Châu, ăn mừng chúng ta ngày đầu tiên chuyển nhà, chúng ta ăn nhiều một chút được không?” Tròng mắt Diêu Hiểu Thư loé sáng, nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Em trả tiền?” Khoé miệng Quan Hà Châu không lộ ra dấu vết nói.
“Anh là người có tiền, không thể keo kiệt như vậy.” Diêu Hiểu Thư bày ra bộ dáng nghiêm túc, ”Nên chơi liền chơi, nên ăn liền ăn, đến ૮ɦếƭ cũng không thể mang tiền theo, anh kiếm tiền không sài, vậy kiếm làm gì?”
“Đương nhiên có mục đích.” Quan Hà Châu cười nhạt nói. “Anh kiếm tiền cho vợ tương lai của anh, em là ai?”
“Ách. . . .” Diêu Hiểu Thư nhất thời cứng họng, cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có suy nghĩ này, “Hà Châu, ý của anh là về sau tiền anh kiếm được đều cho vợ anh đúng không?”
“Không được sao?”
Chẳng biết tại sao, Diêu Hiểu Thư chỉ cần nghĩ đến sau này có một người phụ nữ có thể quang minh chính đại sài tiền của anh, mà không cần trả, trong lòng lại có chút chua xót.
“Hừ, thiên vị.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi buồn bã nói, “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng được xem là thanh mai trúc mã, sao không thấy anh đối với em hào phóng như vậy.”
Quan Hà Châu nhịn cười, muốn mở đầu cô ra xem một chút, bên trong rốt cuộc đựng những thứ gì, nếu anh đối với cô không phải hào phóng thì chắc cả cuộc đời này không có ai hơn anh, từ nhỏ đến lớn, tiền của anh đều là cô vô tư sử dụng, cô muốn cái gì, anh đều không nói hai lời liền cho cô.
Như thế mà còn không gọi là hào phóng, vậy cái gì gọi là hào phóng?
Thật là thua trên tay cô.
“Vậy được rồi, em muốn ăn cái gì, anh mời khách được chưa?” Quan Hà Châu anh thích cưng chiều cô như vậy.
“Anh nói cái gì?” Diêu Hiểu Thư cười đến tặc tặc, giống như muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Sau một tiếng, Quan Hà Châu nhìn trên bàn đầy các loại thức ăn, trong đó còn thật nhiều đồ ăn không tốt cho sức khoẻ, khoé mắt khẽ co giật.
“Chuyện này. . . . . chính là em nói ăn nhiều một chút?”
“Đúng vậy.” Diêu Hiểu Thư đem tất cả đồ trong túi lấy ra, lấy tay chỉ đống đồ ăn trên bàn, rất hả hê mà nói với anh, “Tất cả đều là đồ nhắm rượu rất ngon, buổi tối mùa hè, uống bia lạnh, cùng với hương thơm ngào ngạt của gà nướng, còn có chân giò hun khói, quả thật là mĩ vị nhân gian!”
Lúc này Quan Hà Châu có thể chắc chắn, công việc của cô bé ngốc ngếch này là như thế nào rồi, những thứ này chắc chắn là cô ấy học được từ thói quen của những tên kỳ quái trong công ti, cứ tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này đi ăn một bữa tiệc bằng món Pháp thật lớn, ai ngờ lại đi siêu thị mua đống đồ này về nhà, còn la hét là bữa tiệc lớn bằng món Pháp chỉ có những kẻ ngu ngốc mới để ý, ăn không đủ no, lại rất đắt!
Bất đắc dĩ, Quan Hà Châu không thể làm gì khác hơn là cùng điên với cô.
“Này, kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta ở chung, cạn ly.” Diêu Hiểu Thư mở ra hai lon bia, đưa một lon cho anh, nhẹ nhàng cùng anh chạm thử.
Quan Hà Châu buồn cười lắc đầu một cái, đáp lễ cô, giơ lên lon bia uống mạnh vài hớp.
Qủa nhiên, rất xuyên tim!
“Cạn ly!” Diêu Hiểu Thư mắt say lờ đờ ௱ôЛƓ lung giơ cao lon bia, giương mặt đỏ sậm, bên cạnh cô đã sớm bừa bộn lon bia rỗng.
Quan Hà Châu nhìn thân thể cô đứng còn không vững, biết cô gái này đã uống say, trong lòng không khỏi thở dài.
Ai, thật là một phút đều không được bình yên! Trời sinh ra cô gái này nhất định là muốn rèn luyện ý chí của anh, bằng không chính là huỷ diệt sự chịu đựng của anh.
“Em uống say rồi, không cần uống nữa.” Quan Hà Châu giành lại lon bia trong tay cô, “Như vậy cũng có thể say?”
Cái cô bé ngốc này tửu lượng đã không tốt, còn học người ta mãnh uống bia, thật là.
“Đừng!” Cặp mắt Diêu Hiểu Thư đầy sương mù, đưa tay muốn đoạt lại lon bia, “Trả lại cho em, em còn muốn uống.”
“Ngoan, đi tắm, ngủ.” Quan Hà Châu thật là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là động thủ đỡ cô vào phòng, không cần giảng đạo lý với một con ma say sỉn.
Diêu Hiểu Thư mơ mơ màng màng, đem toàn sức nặng dựa vào trên người Quan Hà Châu, tay nhỏ bé không ngừng loạn xạ quơ múa trên không trung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Em còn muốn uống. . . ., vui mừng chứ sao. . .”
“Em chẳng phải là không muốn chuyển ra ngoài ở với anh sao, còn vui mừng cái gì?” Quan Hà Châu tức giận thì thầm nói, thật không biết cô tại sao lại còn hưng phấn hơn anh?
“Ai nói?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên lớn tiếng phản bác, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Quan Hà Châu, đưa ngón trỏ ra lắc lắc, “Mới không phải đâu, em. . . .chỉ là không cam lòng cùng người không yêu em ở chung, em thật thua thiệt mà. . .”
“Em biết anh là ai sao?” Cô chẳng lẽ say đến hồ đồ rồi, không còn biết anh là ai chứ?
“Anh là. . . Quan Hà Châu, em làm sao lại không biết đây?” chân mài Diêu Hiểu Thư nhíu chặt, mất hứng khi bị anh hoài nghi.
Quan Hà Châu dở khóc dở cười, thật cảm tạ ông trời, cô bây giờ còn nhớ rõ ai đang đứng trước mặt cô.
“Tốt lắm, chúng ta về phòng.” Quan Hà Châu lần nữa ôm cô đi về phòng.
“Em thật thua thiệt, em muốn nói chuyện yêu đương.” Vùi ở trong иgự¢ anh Diêu Hiểu Thư lầm bầm.
Quan Hà Châu đặt cô nằm xuống giường, thay cô đắp chăn, cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng nỉ non.
“Cần người yêu thương đúng không?” Quan Hà Châu lầm bầm lầu bầu, không ngờ cô gái này sau khi uống say, sẽ nói ra lời thật lòng như vậy.
Diêu Hiểu Thư cố gắng mở ra hai mắt, trong ánh trăng mờ mờ thấy Quan Hà Châu đứng ở bên giường, kìm lòng không được đưa tay nắm lấy anh dùng sức lôi kéo.