Trong lòng Từ Nhan có dòng khí muốn nổ tung, cô nhíu mày một cái, thở ra một hơi: "Vân Vân?"
"Là tôi." Người phụ nữ bên kia cười lên.
Vân Vân, vốn tên là Hứa Ngạn Vân, coi như là bạn học thời đại học của cô, nhưng thật ra không cùng ban. Lúc đó Hứa Ngạn Vân và Từ Nhan cũng không quá quen, nhớ cô ta là bởi vì tên cô ta đọc na ná Từ Nhan, sau đó nhớ cô ta, là vì cô ta là vợ của Tưởng Tần.
Tưởng Tần, là nỗi đau cả đời của Từ Nhan.
Người đàn ông có nụ cười xán lạn đó đã từng là người cô thích nhất.
Nhưng năm năm trước, tất cả đều mất hết, còn dư lại chỉ có nỗi phiền muộn không tiêu tan được.
Sự rời đi của anh ta hoàn toàn thay đổi cô, cũng thay đổi số mạng sau này của cô.
Sự rời đi của anh ta năm đó trở thành một bí mật, mà cô vẫn cho là cha mẹ của cô ép anh ta đi.
"Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?" Hứa Ngạn Vân tỏ ý mời cô.
"Có chuyện gì cô cứ nói qua điện thoại đi." Từ Nhan cảm thấy cùng cô không có lời nào để nói với cô ta, cho nên phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
"Trong điện thoại thật không nói rõ ràng được, là chuyện liên quan đến Tưởng Tần. . . . . Chớ cúp, tôi biết rõ bây giờ cô rất ghét nghe những gì liên quan tới anh ấy, nhưng. . . . . Có một số việc tôi muốn cho cô biết. Từ tiểu thư, chúng ta gặp nha ở quán cà phê A Man được không?" trong âm thanh của Hứa Ngạn Vân tựa hồ chứa sự cầu khẩn.
Từ Nhan suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp mặt cô ta.
Hứa Ngạn Vân, trước kia không có bất kỳ tiếp xúc với cô, có lẽ vì chuyện sau này càng không qua lại gì. d1en d4n l6 q u y d0n
Trong lòng như có bóng ma, Từ Nhan biết cô là bị quỷ thần xui khiến, bởi vì cô không cách nào không nghĩ đến chuyện có liên quan Tưởng Tần nữa, dù là không có tình yêu.
Quán cà phê A Man cách đơn vị của cô không xa, ngồi xe buýt là có thể tới.
Khi Từ Nhan chạy tới, Hứa Ngạn Vân đã ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ như là đang suy nghĩ gì, hoa khôi của trường chấn động một thời ở quá khứ, hôm nay lại trở nên thật tiều tụy.
"Hứa Ngạn Vân." Từ Nhan gọi cô.
Hứa Ngạn Vân đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Nhan có chút thẩn thờ, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể giày vò người phụ nữ vốn lóa mắt sặc sỡ thành bộ dáng này, đây là điều khiến Từ Nhan tò mò.
"Chào cô." Hứa Ngạn Vân đưa tay bắt tay cô, lại hỏi, "Muốn uống gì?"
"Tùy tiện, ly cà phê đen là được." Từ Nhan không mấy thích cà phê.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Từ Nhan khuấy khuấy, lại hỏi: "Lần này cô tìm tôi có chuyện gì?"
Có biết Hứa Ngạn Vân chỉ giới hạn ở việc cô ta là vợ Tưởng Tần, không hơn.
Hứa Ngạn Vân trầm mặc thật lâu, nói: "Chuyện của tôi và Tưởng Tần, cô biết chứ?"
Từ Nhan cho rằng cô ta hỏi về quan hệ của cô ta và Tưởng Tần, liền gật đầu nói: "Tôi biết rõ, hai người đã kết hôn."
Mặc dù lúc ấy biết chuyện bọn họ kết hôn, Từ Nhan ít nhiều có chút lo lắng không thoải mái, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, cô sớm không để ý nữa, quan trọng hơn là, bây giờ cô đã có Lưu Vũ rồi.
"Không, cô không biết." Hứa Ngạn Vân lại đột nhiên lắc đầu, nước mắt chảy ra như nước suối.
Từ Nhan rút mấy tờ khăn giấy cho cô ta, mặc dù trầm mặc không nói, nhưng có thể cảm thấy Hứa Ngạn Vân đang rất đau khổ.
"Năm thứ hai đại học, tôi quen Tưởng Tần trong một cuộc giao lưu, anh ấy là hội trưởng hội học sinh, cho nên khá có tiếng nói trong cuộc giao lưu đó. d[đ]l[q]đ Bởi vì quan hệ hợp tác, cho nên tôi khá hiểu về anh ấy. . . ." trước mắt Hứa Ngạn Vân giống như xuất hiện tình cảnh năm đó.
Từ Nhan lẳng lặng nghe, lần giao lưu đó cô cũng biết, nhưng cô không ngờ lần đó lại là mồi dẫn lửa ςướק anh ta khỏi tay cô.
"Tôi vừa gặp Tưởng Tần đã yêu, tôi trăm phương ngàn kế gia nhập hội học sinh chỉ vì có thể đến gần anh ấy. Anh ấy vĩnh viễn luôn dịu dàng tỉ mỉ, tươi cười rạng rỡ, tôi cho là anh ấy có tình với tôi, nhưng khi tôi hào hứng thổ lộ với anh ấy thì anh ấy rất vô tình cự tuyệt tôi, anh ấy nói trong lòng anh ấy đã có người. . . ." Nói tới chỗ này, Hứa Ngạn Vân liền bắt đầu nức nở.
Từ Nhan không cắt đứt lời của cô, thật ra thì cô cũng thật tò mò người trong lòng Tưởng Tần lúc ấy là ai, bởi vì cô và Tưởng Tần quen và yêu nhau vào năm thứ ba đại học.
"Sau đó tôi không cam lòng, cho nên tôi điều tra anh ấy. . . . Cô cũng biết, thực lực của nhà tôi hoàn toàn có thể điều tra những việc này. . . . Khi tôi biết người anh ấy yêu là cô thì tôi rất ghen tỵ. Từ tiểu thư, xin cô tha thứ cho tôi, lúc ấy tôi còn điều tra cô, khi tôi biết thân phận và bối cảnh nhà của cô thì tôi biết rõ tôi không giành lại cô, cho nên tôi liền cầu xin cha tôi..." sau khi Hứa Ngạn Vân nói đến đây, vẻ mặt bởi vì giọng nói mà trở nên kích động.
Từ Nhan đứng lên, không dám tin nhìn cô, hỏi cô: "Cô làm gì Tưởng Tần hả?"
Cô có một loại dự cảm, linh cảm đáng sợ, cô và Tưởng Tần chia tay là bởi vì Hứa Ngạn Vân. . . . . .
"Cha mẹ của Tưởng Tần là nhân viên trong công ty cha tôi. . . ." lời kế tiếp của Hứa Ngạn Vân, như xác nhận suy đoán trong lòng Từ Nhan.
Quả nhiên! Từ Nhan nhớ lại lúc ấy Tưởng Tần tới chia tay với cô đã nói: "Anh chỉ là một người bình thường, gia đình của anh chỉ là một gia đình không thể bình thường hơn, mẹ anh nghỉ việc rồi, anh không thể khiến cha anh cũng bị vậy... Coi như là chúng ta không có duyên phận đi, đừng trách anh.”
Chuyện này lại có liên quan với Hứa Ngạn Vân, cô vẫn cho rằng chuyện này là bởi vì cha mẹ cô, điều này làm cho cô quá khi*p sợ rồi.
Nói như vậy, nhiều năm qua, cô vẫn luôn trách lầm cha mẹ của mình?
Lúc ấy cô vẫn cho là cha mẹ của mình lợi dụng chức vụ bức bách Tưởng Tần chia tay với cô, cho là cha mẹ xem thường anh ta, cho là...
Thì ra thế giới này thật mỉa mai, thì ra chân tướng lại tàn nhẫn thế!
Từ Nhan không rõ được cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy cả người đều đang phát run, từ trong tới ngoài, vẫn luôn lạnh.
Cô không biết mình về đơn vị thế nào, cũng không biết mình chia tay Hứa Ngạn Vân thế nào.
Trong đầu của cô chỉ có ý nghĩ: nhiều năm qua cô luôn hận sai người, đầu sỏ gây nên lại là người phụ nữ kia.
Âm thanh của Hứa Ngạn Vân vẫn luôn vọng về bên tai của cô: “Từ tiểu thư, thật xin lỗi, cô đừng hận tôi, chỉ vì tôi yêu Tưởng Tần, bởi vì yêu, chỉ là bởi vì yêu......” Cô ta vẫn luôn lặp lại những lời này.
“Bởi vì yêu, cô có thể hại Tưởng Tần, hại chúng tôi? Chúng tôi năm đó yêu nhau cỡ nào, chúng tôi đã nói tốt nghiệp xong liền kết hôn, nhưng cô....” Cô đột nhiên hận Hứa Ngạn Vân, “Cô lại dùng cha mẹ anh ấy để uy Hi*p anh ấy, cô lại....”
Sự xuất sắc của Tưởng Tần ở trường học ai cũng thấy được, nhưng anh ta là người khiêm tốn, cũng không dựa vào sự ưu tú mà kiêu ngạo. Tuy là hội trưởng hội học sinh, nhưng luôn quan tâm các bạn học, anh là thần tượng trong lòng tất cả nữ sinh, rất nhiều người thầm mến, lúc cô và anh trở thành người yêu, đã khiến nhiều thiếu nữ tan nát cõi lòng, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy.
“Năm đó, ba tôi không cưỡng được sự kiên trì của tôi, cho nên cùng tôi thiết kế tất cả, dùng chén cơm của cha mẹ anh ấy để uy Hi*p, nhưng Tưởng Tần lại không đồng ý. Tôi không biết sao lúc đó mình độc ác thế, tôi cố chấp bảo cha tôi khai trừ mẹ anh ấy, tiếp nữa dùng việc cho ba anh ấy nghỉ để uy Hi*p. Nhưng anh ấy vẫn không đồng ý....” Hứa Ngạn Vân nói đến đó đã khóc không ra tiếng.
“Không đồng ý, anh ấy không đồng ý, vậy tại sao anh ấy...” Tại sao chia tay với tôi. Câu nói sau cùng, Từ Nhan không hỏi ra miệng, chỉ lẩm bẩm trong lòng.
Từ Nhan khổ sở vùi đầu ở trong tay, trước mắt lại xuất hiện lời nói của Hứa Ngạn Vân lúc đó: “Tim của anh ấy thật ác độc, anh ấy đã quyết định bỏ mặc cha mẹ của mình, mà tôi lại không thể thật sự bức cha anh ấy vào đường ૮ɦếƭ, tôi còn muốn có được anh ấy, tôi muốn trái tim của anh ấy. Sau đó tôi nói với anh ấy, tôi không ép anh ấy nữa, chỉ hy vọng anh ấy xem tôi là bạn, chỉ là bạn bè, tôi hi vọng có thể dần giảm đi sự phòng bị của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn luôn đề phòng tôi, hiểu lầm tôi sâu hơn. Tôi vừa yêu vừa hận, nhưng không còn cách nào với anh ấy, cho nên chỉ muốn dùng lòng thành của mình cảm hóa anh ấy, rốt cuộc...”
Không trách được lúc đó anh ấy luôn có tâm sự nặng nề, hỏi anh ấy lại không nói, hóa ra là như vậy, thì ra cô còn chưa đủ săn sóc, không đủ quan tâm anh ấy. Lúc này trái tim của Từ Nhan đã bị lời nói của Hứa Ngạn Vân đánh trúng bể ra.
Âm thanh của Hứa Ngạn Vân nhẹ nhàng truyền đến. thật giống như rất xa, lại cũng rất gần, giống như có cây chùy gõ vào tim của cô: “Lúc sắp tốt nghiệp, tôi rốt cuộc bắt được cơ hội, ngày đó bởi vì tốt nghiệp nên mở tiệc tối, ngày đó tôi đã nghĩ biện pháp chuốc say anh ấy, ngày đó, chúng tôi nằm trên giường... Từ tiểu thư, tôi biết rõ cô sẽ xem thường tôi, nhưng mà tôi lại không có cách nào, tôi quá yêu anh ấy, tôi không thể mất đi anh ấy... Ngày hôm sau anh ấy kinh hoàng luống cuống thoát đi từ giường của tôi. Tôi đã nói với anh ấy, nếu như anh ấy không muốn để cô biết anh ấy và tôi đã lên giường, như vậy anh ấy phải đồng ý với tôi, nếu không tôi liền kiện anh ấy cưỡng gian...”
“Cô thật ác độc!” Ngay lúc đó Từ Nhan vung bàn tay, muốn bổ về phía cô ta, nhưng cuối cùng vẫn buông tay xuống, ôm hận đặt trên bàn cà phê.
Âm thanh của Hứa Ngạn Vân đã không có nhiệt độ, ánh mắt cũng không còn sáng rỡ, trở nên trống rỗng, cô ta cười khổ nói: “Tôi biết rõ cô hận tôi, tôi cũng hận mình, vì tôi đã dùng thủ đoạn ti tiện và ác độc đó để dành được anh ấy. Chúng tôi kết hôn, tôi cố gắng cảm hóa trái tim của anh ấy nhưng nói thật lòng, tôi biết rõ anh ấy hận tôi. Khi đó tôi không chỉ dùng chuyện này đe dọa anh, tôi thậm chí còn nhắc lại chuyện cũ, vẫn dùng chén cơm của cha anh ấy để uy Hi*p, thậm chí đích thân tìm đến cha của anh ấy...... Mấy năm qua, mặc dù anh ấy ngủ cạnh tôi, nhưng trong lòng anh ấy không hề có tôi. Anh ấy đã nói với tôi rất rõ, người anh ấy yêu luôn là cô.”
Từ Nhan đột nhiên cảm thấy thế giới này rất châm chọc, châm chọc là người yêu nhau cuối cùng lại không thể ở bên nhau.
“Thật ra thì hôn nhân của chúng tôi, ngay từ lúc kết hợp đã tồn tại trên danh nghĩa, tôi được đến hôn nhân, nhưng mà tôi từ đầu đến cuối không có được tim của anh ấy. Mấy ngày trước, anh ấy đề nghi ly hôn với tôi, hiệp nghị thư cũng viết xong, chỉ bảo tôi ký tên, tôi rốt cuộc vẫn không có được thứ mình muốn...”
“Tôi chỉ hi vọng cô nói rõ với anh ấy, nếu kết hôn, thì đừng ly hôn nữa, nếu thương anh ấy thì thành tâm giữ lại anh ấy đi.” Từ Nhan bắt đầu là hận, nhưng đến cuối cùng cảm thấy Hứa Ngạn Vân rất đau xót, cũng rất đáng thương.
Nhưng người đáng thương, cũng có chỗ đáng hận!
Sự bi ai của Hứa Ngạn Vân là cô ta đã hao hết ý định vẫn công dã tràng, đáng hận cũng là cô ta dùng nhiều thủ đoạn vô sỉ hèn hạ giành Tưởng Tần khỏi tay mình.
Nhưng nếu như năm đó Hứa Ngạn Vân không giương đao ςướק tình, có lẽ sau đó Từ Nhan cũng không quen Lưu Vũ, hôm nay hồi tưởng chuyện năm đó, Từ Nhan chỉ cảm thấy như mới hôm qua.
Thì ra Tưởng Tần ở trong lòng của cô, đã thành công một phong cảnh, phong cảnh trong quá khứ, chỉ nằm trong trí nhớ, giống như cảnh sắc xem được khi ngồi xe lửa, rốt cuộc vẫn bị bỏ ra sau.
Mà Lưu Vũ, chính là phong cảnh bây giờ của cô, người đời này cô phải quý trọng.
Yêu, thì ra có thể từ phong cảnh này chuyển tới phong cảnh khác, chỉ tùy người ngắm phong cảnh.
Câu nói sau cùng của Hứa Ngạn Vân vẫn luôn gõ vào trong lòng cô: “Tưởng Tần nói anh ấy sẽ tới tìm cô, anh ấy luôn không quên được cô, nhưng anh ấy nào có biết tôi yêu anh ấy hơn cô nhiều.”
Tìm cô? Câu nói của Hứa Ngạn Vân như cây 乃úa tạ, nện mạnh vào trong lòng của cô.
Thấy số, cô đột nhiên cười, nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc lại dịu dàng: “Tiểu Nhan.”