Thiên Ý đứng im bất động, cô hết nhìn má lớn rồi lại nhìn sang Hoàng Kiên, sắc mặt anh ta lúc này cực kì khó coi, đôi mắt anh ta trợn ngược lên đầy dữ tợn. Chẳng còn phải giữ kẽ, chẳng còn cố giả tạo lễ phép như mọi hôm, anh ta đẩy vai má lớn rồi hét vào mặt bà:
- Bà nói cái quái gì vậy? Thiên Ý là vợ tôi và mãi mãi là như vậy, bà với thằng con trai bà nên biết điều dừng lại đi, đừng lôi kéo vợ tôi vào những trò bẩn thỉu của hai người.
Má lớn nhếch mép cười nhạt, bà nhìn thẳng vào mắt Hoàng Kiên cương nghị nói:
- Con vẫn còn nhớ ra Thiên Ý là vợ của con à, vậy mà trước giờ nhìn cách con đối xử với nó ta lại cứ tưởng con đang đối xử với kẻ hầu người hạ trong nhà. Sinh ra là thằng đàn ông thì hãy sống sao cho đáng mặt một tí, chồng mà đi trấn lột tiền của vợ thì ai coi cho được. Thật chứ sao ta thấy cái tính này của con giống y với một người, chỉ thích lợi dụng tài sản của vợ và biến tài sản đó thành của mình. Nhưng mà con vẫn còn thua xa ông ta về trình độ nịnh nọt, nên học hỏi lại đi nhé.
Hoàng Kiên cũng không vừa, anh ta nghiến răng đáp trả:
- Một người phụ nữ tham lam như bà lấy tư cách gì mà nói tôi. Bà luôn nghĩ nhờ tiền của bà nên bây giờ mới có cơ ngơi thế này á, nếu không nhờ vào sự tài tình của ba thì bây giờ số tiền đó liệu có gây dựng được cơ ngơi như ngày hôm nay không?
- Vậy để ta nói ngược lại cho con biết nhé, nếu ngày đó không có số tài sản ấy của ta thì liệu ông Ba Tàu có làm được lên cơ đồ như ngày hôm nay không. Một lũ ăn cháo đá bát còn nghênh ngang lên giọng sao?
Bà nói đến đây chợt bà dừng lại một chút, bà chỉ sang Thiên Ý rồi nói tiếp:
- Ta rất thích Thiên Ý, con bé vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Nếu ta có cô con dâu như vậy thì nhất định ta sẽ đối xử thật tốt, ba con đã khôn khéo chọn người vợ tốt cho con mà con không biết giữ gìn và coi trọng, thật uổng phí. Ta cũng ngỏ ý muốn Thiên Ý làm con dâu ta mà con bé nhất quyết không chịu đấy, nó một lòng một dạ với con vậy mà con không biết cố gắng giữ bên mình.
Nói rồi, má lớn khẽ mỉm cười, bà thong thả bước xuống cầu thang để mặc Hoàng Kiên đang đứng ngơ ngác. Anh ta quay sang nhìn cô, ánh mắt không còn giận dữ như lúc vừa nãy nữa mà thay vào đó là ánh mắt có phần dịu hơn. Anh ta gật gù bảo cô:
- Biết nghe lời đấy, tôi biết ngay nhược điểm lớn nhất của cô là gia đình mà. Cứ ngoan thế này thì yên tâm ba cô sẽ được bình an.
Hoàng Kiên đưa bàn tay của mình lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, đắm đuối nhìn cô thêm vài giây nữa rồi anh ta bỏ đi và không hề đòi của hồi môn của cô nữa. Cô phải công nhận má lớn cao tay, má nắm bắt được tâm lí của Hoàng Kiên nên chỉ vài lời nói đã khiến anh ta thay đổi suy nghĩ lúc ban đầu của mình. Cô không biết má lớn làm như vậy liệu còn ý đồ gì sâu xa nữa không hay chỉ đơn giản là giúp cô thoát khỏi trận ђàภђ ђạ của Hoàng Kiên.
Cô mệt mỏi bước vào trong phòng, căn phòng lúc này không khác gì một bãi rác, quần áo, mỹ phẩm, đồ đạc vứt bừa bộn ở dưới sàn, cô cau mày bước vào phòng lấy điện thoại gọi xuống tầng 1 kêu đám người làm lên dọn phòng, sau đó cô bước vào phòng tắm, vặn vòi cho nước chảy thật lớn xuống cơ thể để xua đi mệt mỏi. Ngày nào còn ở ngôi nhà này thì ngày đó cô đừng mơ đến hai chữ bình yên.
Tắm xong cô bước ra ngoài thì thấy Thanh Trúc đang dọn phòng, nhìn thấy cô nó liền hỏi:
- Cậu Hoàng Kiên lại đánh cô à?
- Không phải đâu.
- Cô còn cố giấu làm gì, nhà này ai chả biết, cô đúng là hồng nhan bạc phận.
- Em dọn đi, chị sang phòng đối diện nghỉ đây.
Dứt lời, Thiên Ý xoay người bước đi, nhưng vừa đi đến cửa cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại hỏi Thanh Trúc:
- Em là thế nào với Hoàng Trọng?
Bị hỏi đột ngột như vậy Thanh Trúc có chút ngạc nhiên, nhưng nó cũng nhanh miệng trả lời
- Ủa sao tự nhiên cô lại hỏi em như vậy? Em với cậu Hoàng Trọng là chủ tớ thôi.
- Chị nhìn em lanh lợi vậy mà chịu về đây làm giúp việc à?
- Em đâu có nhà, may được cậu Trọng đưa về đây ở chứ không bây giờ chắc em đang ngủ ở gầm cầu rồi.
- Vậy à.
Thiên Ý bước sang phòng sách nghỉ ngơi, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về Thanh Trúc, Thanh Trúc chắc chỉ kém cô độ 1-2 tuổi thôi, nhìn dáng người mảnh khảnh, tay chân trắng muốt thế kia cô không nghĩ nó là người phải sống khổ sở. Cô bị mất niềm tin ở ngôi nhà này nên đối với ai cô cũng nên thận trọng. Chắc người cô tin tưởng nhất chỉ có cái Uyên và cái Linh thôi.
Cô thở dài gạt mọi suy nghĩ qua một bên để dỗ mình vào trong giấc ngủ. Chắc do mệt mỏi cộng thêm với suy nghĩ nhiều nên cô ngủ rất say, lâu lắm rồi cô không được ngủ một giấc thật đã như vậy. Lúc cô ngủ dậy trời cũng đã tối đen, cô ngồi lên vươn vai một cái, nhưng bỗng nhiên cô giật mình co rúm người lại khi ánh mắt cô chạm vào hình bóng đen sì nơi góc nhà, cô sợ hãi hét lên:
- Ai đấy, giả ma giả quỷ gì ở đây?
Cô vừa nói dứt lời thì đèn điện trong phòng được bật sáng, cô thở phào nhẹ nhõm khi bóng đen đó chính là cái Uyên, cô chau mày hỏi:
- Sao em lại đứng ở đó, làm chị hết hồn à. Em bây giờ thấy trong người thế nào?
Cái Uyên mặt không biến sắc, nó lạnh lùng bảo:
- Mời cô xuống ăn cơm.
Thấy thái độ của Uyên khác hẳn với mọi hôm Thiên Ý lo lắng hỏi:
- Em làm sao vậy Uyên, em còn đau ở đâu không?
Uyên không đáp lại, nó lừ lừ bước xuống cầu thang để mặc Thiên Ý ngồi đó đầy khó hiểu. Chắc con bé bị hoảng sợ lắm nên tâm lý của nó bị bất ổn, nếu vào cô chắc cô cũng vậy thôi, phải trải qua một chuyện kinh khủng như vậy sao không sốc cho được.
Cô đứng dậy đi theo sau cái Uyên, cô nhỏ nhẹ:
- Em còn mệt thì cứ nghỉ đi, để tí chị xuống chị xin phép má lớn cho.
- Không cần đâu ạ.
- Em còn thấy khó chịu trong người không.
Lại một lần nữa cái Uyên im lặng không đáp lại câu hỏi của cô. Cô biết ý nên không hỏi thêm nữa, nó không trả lời là nó không muốn nói và cũng không muốn bàn tán về chuyện đó thêm nữa, chắc nó ngại vì vậy cô cũng không muốn làm khó nó.
Bước xuống dưới nhà cô chỉ thấy có mỗi hai mẹ con dì ba đang ăn cơm, cô ngạc nhiên hỏi:
- Mọi người đi đâu hết rồi hả dì ba?
Dì ba gượng cười trả lời:
- Cả nhà đi ăn tiệc khánh thành công ty hết rồi. Má lớn cũng định gọi con đi nhưng thấy con ngủ ngon quá nên chị ấy không gọi nữa.
- Ủa? Thế sao dì không đi.
- Ta không được đi.
- Sao kì vậy, mà công ty gì vậy ạ, ông Ba Tàu lại lập thêm công ty mới ạ.
- Không. Hoàng Trọng mở công ty vận tải đường thuỷ quốc tế.
- Anh Trọng mới về nước mà đã tự mình đứng lên lập công ty rồi á dì?
- Ừ. Hoàng Trọng có tài lắm con nhưng cũng nhiều tật.
- Dạ. Nhưng mà anh Trọng đang bị thương nằm trong viện, nhân vật chính mà không có mặt thì cũng kì.
- Lỡ chọn ngày đẹp rồi thì phải chịu thôi. Mà Thiên Ý này, dì thấy con khổ quá, dì thương cho con nhưng gì chẳng thể làm gì được.
- Con cảm ơn dì đã lo cho con, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết được.
Cô cảm thấy dì ba mới là người đáng thương, cùng là vợ ông Ba Tàu nhưng bà lại bị phân biệt đối xử thấy rõ, bà sống như một cái bóng bên cạnh má nhỏ, không một ai để ý và nhớ đến sự tồn tại của bà. Bữa cơm, chìm vào trong im lặng, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Ăn cơm xong cô ngồi chơi với Thuỳ Linh và bé Bon một lúc rồi mới lên phòng đọc sách, đến khuya cô nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Kiên trở về nhưng anh ta không hề ép buộc cô về phòng ngủ như mọi hôm. Chắc hôm nay anh ta được má lớn khai sáng đầu óc nên không còn quậy như mọi khi nữa, chẳng biết được mấy ngày.
Sáng hôm sau, cô đến bệnh viện làm việc, khi đi qua phòng trưởng khoa, cô thấy Thế Trung không ngồi nghiêm túc như thường ngày mà ngồi gục hẳn đầu xuống bàn, mái tóc thì hơi rối, cô tò mò bước vào trong phòng rồi gõ tay xuống bàn, cô cất tiếng:
- Anh Trung hôm nay làm sao mà lại có vẻ mệt mỏi thế này, nhìn tệ thật đấy.
Thế Trung ngẩng khuôn mặt đỏ rực lên, anh mắt nhắm mắt mở lèm bèm trả lời cô:
- Tại thằng Trọng nó dụ dỗ anh uống rượu.
- Trời ạ! Anh để cho bệnh nhân uống rượu sao? Rồi còn uống cùng người ta nữa chứ, thường ngày anh nghiêm khắc lắm mà.
- Anh chẳng biết nữa..... anh không thể từ chối nó.
- Thật là..... anh lên giường nghỉ đi, để em đi coi xem Hoàng Trọng sao rồi.
- Nó vẫn ổn, vẫn ổn.
Hoàng Trọng, anh ta đi đến đâu là quậy đến đó, càng ngày cô càng không thể kiềm chế được, cô bực tức đến thằng phòng của anh ta, cô khó chịu nói:
- Anh có thích nằm xuống sáu tấm không? Vết thương vẫn còn chưa khô mà anh đã dám uống rượu rồi.
Sắc mặt Hoàng Trọng rửng rưng, anh nhàn nhạt nói:
- Cô đang quan tâm tôi đấy à.
- Anh đừng có mà hiểu lầm, anh đang là bệnh nhân của tôi, nếu anh bị làm sao thì tôi là người phải chịu trách nhiệm nên làm ơn hãy nghe theo lời dặn dò của bác sĩ.
- Hoá ra là cô đang lo cho cô thôi à, tôi sắp làm chồng cô rồi đấy, cứ lo cho cả tôi đi không thừa đâu.
Rồi Hoàng Trọng chỉ lên bàn bên cạnh, anh nói tiếp:
- Giấy 乃út đã sẵn sàng, kí đi.
Cô không chút ngập ngừng mà nhanh chóng cầm 乃út lên kí làm cái rẹt, Hoàng Trọng rất hài lòng về hành động dứt khoát của cô, anh nhếch mép cười rồi cẩn thận cất giấy 乃út vào trong ngăn bàn. Anh bảo cô:
- Muốn hỏi gì hỏi đi, tôi là người uy tín mà, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.
- Tôi muốn biết cuộc sống của chị gái tôi bên Mỹ.
- Chị cô là Thiên Kim đúng không?
- Phải?
- Cuộc sống của chị cô bên Mỹ không hề dễ dàng chút nào, phải vất vả mưu sinh và thường xuyên bị chồng đánh đập.
Nghe đến đây, hai đôi mắt cô đỏ sọng lên, bình thường gọi điện trong nước đã khó, gọi ra nước ngoài còn khó hơn, mười năm nay cô được nói chuyện với chị có mấy lần, lần nào chị cũng nói cuộc sống của chị bên đó rất tốt vậy nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì, ai ngờ được là chị nói dối cô, chị không muốn cô phải lo lắng.
Cô không thể nén lại cảm xúc, từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm hai bên má của cô, Hoàng Trọng đưa cho cô một tờ giấy, anh gắt nhẹ:
- Muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, tôi không muốn nhìn thấy con gái khóc đâu.
Thiên Ý hít sâu vào bên trong để cố ngăn nước mắt rơi xuống, cô sụt sùi:
- Tôi cũng đâu muốn người khác nhìn thấy tôi khóc thế này đâu.
- Thế thì nín đi. Mà tôi có cái này trả cho cô , tuy bây giờ nó không còn giá trị gì nhưng tôi nghĩ vẫn nên trả lại cho chủ nhân của nó.
- Cái gì vậy?
- Cuốn hộ chiếu cô đã làm rơi ở sân bay cách đây bảy năm trước.