Cưới Chạy - Chương 02

Tác giả: Uyển Nguyệt

Một thời gian ngắn sau đó, đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Cả hai bên gia đình đều có quyền thế và giàu có nức tiếng ở Sài Gòn thế nhưng đám cưới lại không được tổ chức linh đình như người ta nghĩ. Bởi lẽ cả hai bên gia đình đều có lí do riêng, vậy nên đám cưới được diễn ra rất kín đáo và đơn giản.
Suốt buổi tiệc, sắc mặt của Thiên Ý lạnh tanh, đôi môi không có lấy một nụ cười. Hoàng Kiên, người chồng đứng bên cạnh cô tỏ ra vô cùng bất mãn về thái độ của cô, anh ta bấm móng tay xuống đùi cô rồi nói nhỏ vào tai:
- Cố mà cười lên, đừng làm tôi mất mặt.
Thiên Ý nhếch mép cười khinh bỉ, cô chế nhạo:
- Tôi không giống anh, không thể cười giả tạo được.
Hoàng Kiên nghiến răng ken két, anh gằn lên:
- Giờ cô đã là người của tôi, vậy nên đừng có giở cái thói tiểu thư ra ở đây, ngoan ngoãn, biết nghe lời thì sẽ được chiều chuộng, bằng không cuộc sống sau này của cô sẽ không được tốt đẹp đâu.
- Ngay từ đầu đã không tốt đẹp nên tôi cũng chẳng hy vọng gì cho cuộc sống sau này cả, muốn ra sao thì ra, tôi không quan tâm.
- Được lắm. Một con đàn bà bất cần ư??? Rồi xem....
Nghe cách nói chuyện của Hoàng Kiên, Thiên Ý đã phần nào đoán ra được con người của anh ta. Người chồng này chắc chắn không phải người đơn giản, cũng đúng thôi, con trai chủ thương cảng Sài Gòn cơ mà, nếu tầm thường thì sao có thể cai quản được một nơi đầy rẫy những nguy hiểm rình rập và phức tạp như bến cảng. Nhưng lời đe doạ của anh ta cũng chẳng thể làm cô sợ hãi, vì cô cũng không hề dễ bắt nạt.
Màn đêm dần buông xuống, bữa tiệc cũng đã tàn, Thiên Ý được một người làm dẫn về phòng, căn phòng tân hôn của cô ở tận tầng bốn, tầng cao nhất của toà biệt thự này, trên tầng bốn này chỉ có hai căn phòng nhỏ và một phòng thờ rất lớn, vừa đi đứa người làm vừa nói:
- Tuy ở tầng bốn này đi lại có chút vất vả nhưng được cái yên tĩnh cô ạ, không sợ bị ai quấy rầy hay làm phiền.
Thiên Ý có chút khó hiểu, cô thắc mắc:
- Ở tầng nào cũng có phòng riêng mà, ai ở phòng người nấy, sao lại sợ bị quấy rầy.
- À thì tại ở tầng dưới đông người rồi nhiều thế hệ nữa nên không thể yên tĩnh bằng trên đây được. Thôi cô vào nghỉ đi, em xuống đây ạ.
Thiên Ý gật đầu rồi mở cánh cửa bước vào bên trong, căn phòng u ám và có mùi hương vô cùng khó chịu, mùi này rất giống mùi nhang, nó khiến cô liên tưởng tới những gia đình có đám tang. Chẳng biết căn phòng này anh ta chứa cái thứ gì mà hơi đến thế, nó khiến cô bức bối đến phát điên. Nếu căn phòng này mà ở nhà cô thì có lẽ bây giờ cô đã đập tan cái phòng này ra rồi.
Cô bật điện rồi mở toang tất cả những cánh cửa sổ ở trong phòng ra cho thoáng. Lúc này cô mới nhìn rõ căn phòng, tất cả các vật dụng trong phòng đều là một màu đen, thật nào ngay khi bước chân vào phòng cô lại thấy tối và u ám như vậy. Một căn phòng không chút màu sắc và thẩm mỹ khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt. Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó, điều khiến cô thấy ngạc nhiên nhất là bức ảnh cưới của anh ta và vợ cũ vẫn được treo trên tường. Cô không biết vì lí do gì mà anh ta với vợ cũ lại ly hôn nhưng đến giờ này mà anh ta vẫn còn giữ bức ảnh đó thì cô cũng phần nào đoán được anh ta vẫn còn tình cảm với vợ cũ rất nhiều. Nhưng cô cũng phải công nhận vợ cũ của anh ta xinh đẹp thật, nhìn cô ấy có một nét đẹp trong veo, nhất là đôi mắt rất thu hút người đối diện. Đẹp thế này nên anh ta vẫn còn lưu luyến là phải rồi.
Thiên Ý chọn một bộ quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm, từng dòng nước ấm chảy xuống thân thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô ngồi trong phòng tắm rất lâu, chỉ đến khi có tiếng gõ cửa cô mới vội mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
Hoàng Kiên dường như đã say, anh ta vừa loạng choạng bước vào trong phòng tắm vừa lèm bèm:
- Cô làm cái khỉ gì trong đó mà lâu thế, đồ chậm chạp.
Nói rồi, anh ta đóng cửa nhà tắm làm cái rầm, đúng là tên điên, vừa điên vừa bẩn ૮ɦếƭ đi được. Căn phòng vừa lúc nãy vẫn còn sạch sẽ, thế mà giờ không khác gì một bãi rác, quần áo rồi những tàn thuốc lá vứt đầy dưới sàn nhà. Thiên Ý thở dài đầy chán nản, đây là phòng ngủ hay là địa ngục không biết. Cô mệt mỏi ngả lưng xuống giường, đôi mắt nhắm hờ lại. Đêm nay là đêm tân hôn của cô, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, vả lại cô còn là bác sĩ, chuyện quan hệ nam nữ cô quá am hiểu nên cô không cảm thấy sợ hãi cho lắm, nhưng trong lòng thì vẫn có chút hồi hộp.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng tắm bật mở, Thiên Ý nghe rõ tiếng bước chân của Hoàng Kiên đang tiến về phía mình nhưng rồi đột nhiên dừng lại, cô tò mò hé đôi mắt ra nhìn, anh ta dường như không hề có ý định gì với cô, nhìn khuôn mặt của anh ta có vẻ gì đó rất thống khổ. Cả đêm đó, anh ta chỉ ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tu hết chai rượu này đến chai rượu khác, thỉnh thoảng còn ngước đôi mắt u sầu lên nhìn tấm ảnh cưới. Đây là một câu chuyện buồn vậy mà Thiên Ý lại thấy vui trong lòng, tình huống này cô không thể ngờ đến, hoá ra đêm tân hôn của cô trải qua thật nhẹ nhàng chứ không đáng sợ như cô từng nghĩ.
Vì cô có thói quen thức đêm nên dù có mệt mỏi thì cô cũng không tài nào nhắm mắt nổi. Cô đứng dậy cất tiếng hỏi:
- Trong ngôi biệt thự này có phòng sách không vậy?
Hoàng Kiên bây giờ mới ngước đôi mắt lên nhìn Thiên Ý, anh ta trả lời:
- Không có. Mà đêm rồi cô còn hỏi phòng sách làm gì???
- Tôi có thói quen đọc sách vào ban đêm.
- Thói quen lạ nhỉ? Phòng đối diện có nhiều sách lắm đấy, sang bên đó mà đọc.
- Ok. Cảm ơn anh. À mà phòng đó có người ở không vậy?
- Không.
Đúng là anh ta không có ý đồ gì với cô thật, có lẽ anh ta vẫn còn nhớ tới người vợ cũ, đối với cô thì đây quả là một chuyện tốt. Cô rời khỏi căn phòng u ám đó để đi đến căn phòng đối diện, vừa bước chân vào bên trong cô đã có một cảm giác rất gần gũi và dễ chịu, căn phòng khá ngăn nắp, sạch sẽ, và đặc biệt còn thoang thoảng mùi sách, giấy, cái mùi mà cô yêu thích nhất, trước khi cầm cuốn sách nào đó lên đọc thì việc đầu tiên là cô đưa lên mũi ngửi, mùi giấy làm cô nhớ về thời thơ ấu, nhớ về người chị gái của mình.
Đúng như lời Hoàng Kiên nói, ở đây có rất nhiều sách, còn nhiều hơn cả phòng của cô nữa. Thứ tự của những cuốn sách được sắp xếp theo bảng chữ cái và được phân chia ra từng loại rõ ràng. Thật đáng kinh ngạc, không biết trước đây căn phòng này là của ai, nhưng chắc hẳn người chủ của căn phòng này là một người rất có nề nếp.
Thiên Ý liếc nhìn các cuốn sách được đặt ngay ngắn trên kệ, ánh mắt cô bất chợt dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào cuốn sách Dán lé maqus “Viet Cong” ( tạm dịch: Trong chiến khu Việt Cộng). Cô không ngờ một cuốn sách quý giá mà cô đã mất công tìm kiếm bao lâu bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt cô. Đêm hôm đó, cô ngồi đọc ngấu nghiến từng trang quên cả ngủ, chỉ đến khi nghe thấy tiếng gọi của cái Uyên, cô mới rời mắt khỏi quyển sách rồi bước ra, cô nói nhỏ:
- Uyên! Chị ở bên phòng này mà, bé miệng thôi để cậu Hoàng Kiên ngủ.
Cái Uyên tròn xoe mắt lên nhìn, nó ngạc nhiên hỏi:
- Ủa? Sao cô với cậu ngủ riêng ạ?
- Ừ. Đêm chị quen đọc sách mà.
- Dù vậy thì đêm qua cũng là đêm tân hôn mà cô, cô kì lạ thật đó, mà cậu Hoàng Kiên cũng chịu ạ.
- Nè. Chị đưa em về đây cùng là để có người bên cạnh chăm sóc cho chị nha chứ không phải để tọc mạch đâu. Dưới nhà mọi người đã đông đủ chưa?
- Dạ. Con cũng như cô, cũng mới về đây ngày hôm qua thì làm sao biết được nhà này có bao nhiêu người, nhưng con thấy ở dưới nhà đông người lắm, tối qua con nghe cái Du, người làm lâu năm của nhà này kể là ông Ba Tàu có tận ba bà vợ cơ cô ạ. Ghê chưa?
Thiên Ý kinh ngạc, thời này rồi mà vẫn còn lấy lắm vợ vậy sao??? Ôi!!! Nhà đông người như thế này chắc phức tạp lắm.
Thấy cô chủ cứ đứng đờ người ra, cái Uyên liền giục:
- Cô vào thay quần áo rồi xuống lẹ đi, dâu mới mà dậy muộn nhất thì ai mà coi được.
- Được rồi. Em cứ xuống trước đi, chị xuống ngay giờ.
- Dạ.
Thiên Ý vào phòng diện một chiếc váy xoè chấm bi bồng bềnh rồi cùng Hoàng Kiên bước xuống dưới nhà. Lúc này mọi người trong nhà đều đã ngồi sẵn ở bàn ăn, Thiên Ý tiến lại cúi chào mọi người trong gia đình, nhưng ngặt một nỗi cô chưa biết hết được mọi người trong nhà nên nhìn cô lúng túng thấy rõ. Biết cô đang bị bối rối, Hoàng Kiên liền ghé vào tai cô nói vừa đủ nghe:
- Cô nhìn theo thứ tự ghế ngồi, từ trái qua phải, người ngồi đầu tiên là ba tôi, sau đó đến má lớn, má nhỏ rồi đến dì ba. Còn phía đối diện bên này là Thuỳ Linh con dì ba, nó bị khờ từ nhỏ. Còn tôi là con bà nào chắc cô biết rồi chứ?
Lễ cưới ngày hôm qua, Thiên Ý đã được chào hỏi má chồng nên cô biết rõ, cô cứ tưởng má nhỏ là người vợ duy nhất của ông Ba Tàu ai ngờ ông lại có đến những ba bà vợ, bà nào cũng đẹp và sắc sảo cả. Nhưng cô thấy có chút gì đó không đúng, cô đẩy nhẹ tay Hoàng Kiên hỏi:
- Sao không gọi là má ba mà lại gọi là dì ba, như vậy có hơi quá.........
Thiên Ý còn chưa nói xong thì Hoàng Kiên đã nhảy dựng lên nói:
- Chẳng có gì là quá cả, dì ta làm gì có danh phận gì ở cái nhà này, được gọi “ dì ba” là diễm phúc lớn nhất của bà ta rồi.
Dù Thiên Ý không hiểu lời nói của Hoàng Kiên cho lắm nhưng đang là giờ ăn sáng, có đông đủ mọi người ở đây nên cô không thể tò mò thêm được nữa. Lúc này, đột nhiên cái Linh kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nó, nó vui vẻ nói:
- Chị Ý ngồi đây với Linh, Linh gắp thức ăn cho Ý.
Cái Linh rất xinh, da trắng trẻo, thân hình đầy đặn, nếu chỉ nhìn thôi thì chẳng ai biết là nó bị khờ cả. Con bé tốt bụng lắm, nó vô tư gắp đầy bát thức ăn cho Thiên Ý làm cô thấy vô cùng khó xử, cô rất kén đồ ăn, cô không ăn được hành tỏi và những món ăn có nhiều dầu mỡ, không những vậy cô còn bị dị ứng thịt bò nữa, nhìn cả bàn ăn thịnh soạn thế này mà cô chỉ ăn được mỗi món salad bơ. Ngày đầu về nhà chồng được em chồng gắp thức ăn cho chả lẽ lại từ chối, như vậy không phải phép cho lắm nhưng nếu cứ cố tình đưa đồ ăn lên miệng thì thật nào cô cũng bị mắc ói. Suy nghĩ một chút, Thiên Ý liền thẳng thắn nói:
- Cảm ơn Linh, đồ ăn ngon lắm nhưng chị xin lỗi, chị không ăn được, cơ địa của chị rất dễ bị dị ứng với đồ ăn. Em cứ để chị tự nhiên nha.
Hoàng Kiên nghe Thiên Ý nói vậy, cứ nghĩ cô chê bai đồ ăn nhà mình liền sa sầm mặt mày, anh ta đứng bật dậy giận dữ quát:
- Cô nghĩ mình là tiểu thư nên được phép chê bai nhà chồng à??? Cô có biết cả bàn ăn này toàn là sơn hào hải vị không? Cô nghĩ ba cô là ông Hội đồng mà là to chắc, không nhờ ba tôi thì cái ghế Hội đồng đó giờ là của người khác rồi nên biết thân biết phận chút đi.
Ông Ba Tàu cau mày tỏ vẻ không hài lòng trước câu nói của con trai, ông quát:
- Ngồi xuống. Ăn đi.
Ở nhà này không ai là không sợ ông Ba Tàu, ông ít nói nhưng lời nói của ông cực kì có trọng lượng, ai cũng phải nghe theo lời ông răm rắp và Hoàng Kiên cũng không ngoại lệ. Bị ba quát, mặt anh ta biến sắc hẳn, anh ngoan ngoãn ngồi xuống không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhìn mặt Hoàng Kiên lúc này Thiên Ý được phen đắc ý lắm, cô cười thầm trong lòng, tưởng trịnh thượng, cao ngạo thế nào, hoá ra chỉ là một thanh niên sợ ba.
Bây giờ, Thiên Ý mới nhìn lên mọi người trong nhà, cô điềm tĩnh lên tiếng:
- Ba! Má! Câu nói lúc vừa nãy của con có từ ngữ nào chê bai đồ ăn nhà mình không ạ? Con chỉ nói là cơ địa của con rất dễ bị dị ứng thôi và con không hề có ý gì khác. Dường như anh Kiên đang hiểu lầm con thì phải?
Má nhỏ bỗng cười lớn, má bảo:
- Vợ chồng mới lấy nhau, có chút hiểu lầm là chuyện bình thường thôi mà, ở lâu rồi khắc sẽ hiểu nhau. Thôi ăn sáng đi con.
- Dạ.
Ăn sáng xong, ông Ba Tàu và Hoàng Kiên cùng ra bến cảng, còn Thiên Ý ở nhà uống trà với má chồng. Thiên Ý cũng ra trường được nửa năm rồi nhưng cô không đi làm ở bệnh viện mà cô tham gia vào hội bác sĩ tình nguyện, cô chuyên đi đến những vùng có hoàn cảnh khó khăn để khám và chữa bệnh miễn phí cho người dân nghèo. Hồi trước, khi còn ở với ba thì cô được thoải mái thời gian nên cô có thể đi theo đoàn thiện nguyện cả tuần có khi là cả tháng, nhưng bây giờ, cô đã là người có gia đình, không thể đi thiện nguyện nhiều ngày như vậy được. Ba cô khuyên cô vào trong bệnh viện làm nhưng cô vẫn còn đang lưỡng lự, cô cần thời gian suy nghĩ để lên kế hoạch cho cuộc đời của mình.
Ba bà vợ của ông Ba Tàu có cuộc sống an nhàn, tự tại thật đấy. Các bà ăn sáng xong rồi cùng nhau nhâm nhi ly trà, cô quan sát thấy má lớn có phong thái lãnh đạm nhất, má chỉ ngồi đọc sách và không mấy khi quan tâm đến những thứ xunh quanh, cô có chút thắc mắc là sao má lớn không có con, có khi nào má cũng bị vô sinh như cô không nhỉ? Dù tò mò nhưng cô đâu có dám hỏi vì đây là chuyện hết sức tế nhị.
Thiên Ý đang mơ màng với những suy nghĩ thì bỗng có một cậu nhóc tầm ba tuổi chạy từ bên ngoài vào, chiếc miệng nhỏ nhắn gọi “bà..... bà”, sau đó cậu bé nhảy luôn vào lòng dì ba. Thiên Ý khá ngạc nhiên, cô hỏi:
- Cậu bé này là con của ai vậy ạ?
Dì ba buồn buồn trả lời:
- Con của cái Linh đó.
- Dạ. Con của Linh sao? Thế ba thằng bé đâu ạ?
- Không ai biết cả, Linh....... nó bị hãm Hi*p.
Trời đất!! Cái Linh sao lại đáng thương đến vậy chứ, kẻ nào lại nhẫn tâm và mất nhân tính thế là cùng, một đứa khờ khạo cũng không tha. Cô thương Linh và thấy thương cả dì ba, ánh mắt dì lúc nào cũng đượm buồn, rất ít khi cô thấy dì nở nụ cười, nếu có thì chỉ là những nụ cười gượng gạo, dì còn rất gầy gò, ở nhà ông Ba Tàu đâu thiếu thứ gì cớ sao dì lại gầy đến thế?
Má nhỏ dường như không muốn Thiên Ý nhắc thêm về nỗi đau của dì ba nữa, má nắm lấy tay Thiên Ý cười cười bảo:
- Con mới về đây nên còn nhiều điều bỡ ngỡ lắm phải không? Nhưng con hãy yên tâm nhà chúng ta không quá khắt khe đâu, con là người có giáo dục và tri thức cao nên chắc hẳn đã được học rất nhiều về lễ nghĩa, phép tắc rồi, cái này má không nói nữa. Chỉ là gia đình nào thì cũng sẽ có những quy tắc riêng, mà những quy tắc này ai cũng phải tuân theo,tuyệt đối không được phạm phải.
Nói đến đây má nhỏ bỗng nhiên dừng lại, bà nhẹ nhàng đứng dậy rồi nói tiếp:
- Con đi dạo với má một vòng nhé.
- Dạ.
Má nhỏ dẫn Thiên Ý đi dạo một vòng ngôi biệt thự, vừa đi má vừa chỉ dạy những quy tắc riêng của gia đình cho Thiên Ý nghe. Thiên Ý phải công nhận má chồng cô là một người rất dịu dàng, giọng bà nhẹ mà ngọt ngào lắm, bà tạo cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi.
Vì ngôi biệt thự này rất rộng nên đi một vòng Thiên Ý đã thấy thấm mệt, cô xin phép má chồng lên phòng nghỉ ngơi. Cô muốn chợp mắt một lúc vì hôm qua cô đã thức cả đêm để đọc sách.
Cuộc sống của Thiên Ý ở nhà chồng cũng khá thoải mái, tuy nhà nhiều phụ nữ nhưng cô thấy không có ai quá để ý để tứ nhau, việc ai người nấy làm. Còn Hoàng Kiên thì đêm nào cũng về nhà rất muộn, mà cứ về đến phòng anh ta lại tìm đến rượu để bầu bạn, vì vậy mà cô chuyển sang phòng đối diện để đọc sách và ngủ lại ở đó luôn.
Đêm nay cũng như mọi hôm, Thiên Ý đang chăm chú đọc một cuốn sách thì bất ngờ có một bóng lớn đẩy cửa bước vào. Hai ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau, lúc này trong lòng Thiên Ý đang rất hoảng sợ, cô nắm chặt bàn tay đang run run của mình để lấy lại bình tĩnh, ánh mắt cô nhìn người đàn ông trước mặt nghiêm nghị hỏi:
- Cậu là ai??? Sao lại tự tiện vào đây?
Người đàn ông đó không trả lời, cậu ta đẩy Thiên Ý qua một bên rồi chạy lại kệ sách tìm kiếm thứ gì đó. Sự im lặng của anh ta làm Thiên Ý càng thêm nghi ngờ, cô với tay lấy chiếc 乃út ở trên bàn rồi dứt khoát nói:
- Kẻ đột nhập kia, biết điều thì biến ra khỏi đây ngay lập tức bằng không tôi sẽ đâm đấy....
Người đàn ông đó bỗng quay lại nhếch mép cười một cách chế nhạo, cậu ta nhanh tay giật luôn chiếc 乃út trên tay Thiên Ý rồi bẻ làm đôi, không những vậy cậu ta còn giở giọng đe doạ:
- Nếu cô dám hé miệng kể chuyện xảy ra đêm nay cho một người nào trong nhà nghe thì đêm mai cô sẽ ૮ɦếƭ.
Nói rồi, cậu ta nhảy qua cánh cửa sổ rồi biến mất. Thiên Ý hoảng hốt chạy lại cửa sổ nhìn xuống nhưng cô không thể nhìn thấy gì cả vì phía dưới toàn là một màu đen kịt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là cửa sổ tầng bốn mà, làm sao người đàn ông đó lại biến mất một cách nhẹ nhàng và không có chút dấu vết nào. Có khi nào người đàn ông đó là ma............
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc