Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu - Chương 52

Tác giả: Tử Ngưng Yêu

Tính toán lẫn nhau
Một người đàn bà trúng phải xuân dược sẽ như thế nào?
Đáp rằng: Sẽ nhịn không được, ngã vào bất cứ … giống đực nào bên cạnh mình lúc đó.
Nhưng người đàn bà này hiện tại đang ở nơi công cộng thì làm sao bây giờ?
Đáp rằng: Nàng sẽ liều mạng nhịn xuống.
Cho nên, thái hậu lúc này chính là sắc mặt ửng đỏ, thở hổn hển, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm đôi tay Yến Vương đang vươn ra gắp thức ăn. Theo sau, tay bà cũng chậm rãi vươn ra sau đó lại mãnh liệt rụt về.
Ửm? Nghị lực cũng không tệ.
“Thái hậu, tiểu nữ lại kính người một chén.” Ta nhấc chén rượu trên bàn, hướng về thái hậu cung kính nói.
“Được, được.” Thái hậu đã có chút mê ly, tay thoáng run run cầm lên chén rượu của mình, nhưng ngay lúc vừa định uống lại bị trượt tay, cả chén rượu tràn đầy liền đổ ào trên người bà. Có lẽ bởi rượu cồn dính vào da thịt mang lại cho bà cảm giác mát rượi, ánh mắt thái hậu lúc này đúng thực là say mê.
“Thái hậu!” cung nữ đứng phía sau bà kinh hô, vội vàng tiến lên giúp bà xử lý.
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại!” Lão phù thủy thái hậu khoát khoát tay, giũ giũ y phục, một tàng lớn da thịt lập tức lộ ra. Tức thì tất cả mọi người bị một phen nóng mắt.
“Thái hậu? Ngài không sao chứ?” Ta giả bộ hỏi.
“Không việc gì, không việc gì. Ai gia đi thay y phục rồi trở lại.” Thái hậu muốn đứng dậy lại đứng không vững, đảo một cái ngã thẳng xuống người Yến Vương đang ngồi bên cạnh. Yến Vương vốn muốn tránh né nhưng lại sợ không tiếp đỡ đương kim thái hậu là không được, đành phải vươn một tay ra đón lấy, không ngờ cánh tay thái hậu vẫn quẹt qua, đánh nghiêng toàn bộ rượu trên bàn Yến Vương. Vì vậy, y phục của Yến Vương cũng bất hạnh bị hưởng sái.
Tấm tắc tấm tắc ~ trời cũng giúp ta. Ta hăng hái nhìn ngắm một loạt hành động khôi hài của thái hậu.
“Giờ …phải làm thế nào cho đúng đây. Hay là Yến Vương điện hạ, ngươi và Ai gia cùng nhau đi thay xiêm y, thế nào?” Ánh mắt thái hậu tham lam nhìn Yến Vương.
Yến Vương nhìn xuống một mảng quần áo ướt dính nhớp nháp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Kết quả là …Gió hắt hui hương rượu lạnh ghê, Yến vương một đi không trở về ~
Thái hậu đi khỏi không lâu, ta liền mượn danh nghĩa đi nhà xí mà lặng lẽ chạy tới, vận ‘Mạc kế’ bay đến nóc tẩm cung thái hậu nhìn trộm. Vừa tới nóc phòng chợt nghe thấy tiếng đối thoại mơ hồ. Ta xem xét nơi phát ra âm thanh rồi nhẹ nhàng nhấc lên một tấm ngói. Một luồng ánh sáng chiếu hắt lên mặt ta, âm thanh trong phòng cũng bắt đầu rõ ràng hơn.
“Ngươi đang nhiên, dám…bỏ thuốc ta!” Đây là do Yến Vương nói = =!
“Ở với Ai gia có cái gì không tốt, ngươi không phải một mực muốn huyện Đông Phương và thành Khải Hề nhập vào phong địa của ngươi sao, Ai gia nói hoàng thượng cho ngươi…” Thái hậu vừa nói vừa leo lên ngồi vào lòng Yến Vương. (*phong địa: đất được phong tặng cho người trong hoàng thất)
Nghe đến đó, ta không chút do dự lập tức lấy ra dtdd, nhấn nút ghi âm. Nhưng lục ᴆục một hồi cũng chỉ ghi được tiếng hừ hừ cần cù của thái hậu. Yến Vương mặc nhiên còn chưa phản kháng.
Vì vậy, ta thay đổi phương pháp, nén xuống cơn buồn nôn đang ђàภђ ђạ, room hình. Chỉ thấy trên màn hình, thái hậu ngồi trong lòng Yến Vương vui sướng giãy dụa, còn Yến Vương tâm không cam tình không muốn – phối hợp cùng thái hậu, trong mắt…còn rơi xuống một giọt nước mắt khuất nhục. Ách…Yến Vương, tuyệt nhiên không động lòng với ngươi ~
“Ngươi nhanh lên một chút!” Thái hậu bất mãn thúc giục Yến Vương.
Yến Vương cắn răng: “Nhớ kỹ những gì ngươi nói đó!” Trở mình một cái áp chế thái hậu xuống dưới…
Ta thấy nhiêu đó cũng đủ liền thu hồi dtdd, nhẹ nhàng lắp lại mái ngói, quay về yến hội. Cũng không thấy bóng dáng Tiểu Si đâu nữa.
“Sao? Tiểu Si…À không, Tam hoàng tử đâu?” Ta thắc mắc nhìn hoàng thượng hỏi.
“Hoàng huynh vừa nãy say rượu, gục tại bàn tiệc, ta đã sai ngươi đưa hoàng huynh trở về rồi.”
Không chịu nổi lực rượu sao? Không phải là rượu thái hậu ban có vấn đề gì chứ. Nhưng ta cũng có uống, đến bây giờ hình như cũng không có chuyện gì. Có khả năng Tiểu Si thật sự chỉ là trẻ con say rượu mà thôi.
“Lý công công có đi theo chứ.” ta hơi lo lắng.
“Thánh Nữ hình như rất quan tâm đến hoàng huynh ta.” Hoàng thượng thắc mắc.
“Ừm, trước đây, cũng là cơ duyên xảo hợp, Tam hoàng tử vừa lúc đã cứu được ta. Nhưng lúc ấy ta còn không biết hắn chính là đương kim Tam hoàng tử. Ha ha luôn quen gọi hắn là Tiểu Si. Hắn không những là ân nhân cứu mạng ta, còn là bằng hữu của ta nữa!” Ta gật đầu trả lời.
“Hoàng huynh…Trước kia thật ra cũng không có ngốc! Ngược lại, còn là người xuất sắc nhất trong các hoàng nhi của phụ hoàng.” Hoàng thượng nghe xong lời ta, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, trong mắt hiện lên sự sùng kính pha lẫn vài tia áy náy.
“Ừm, ta có nghe Lý công công nói, là bởi vì lúc nhỏ trải qua một phen bạo bệnh.” Ta tiếc hận.
“Ai.” Hoàng thượng thở dài một hơi rất nhẹ, thần sắc có chút u buồn.
Nếu Tiểu Si cũng đã trở về, những việc muốn làm ta cũng đã làm được rồi, ta cũng không còn tâm tư ở lại dự yến hội nữa,
“Hoàng thượng, trời đã không còn sớm nữa, tiểu nữ cũng hơi chếch choáng say, muốn được cáo lui trước.”
“Ừm.” Hoàng thượng gật đầu, lại nhìn về chỗ ngồi. Hàng ghế trên vốn không nhiều người ngồi lắm, ta vừa đi liền chỉ còn lại mình hắn. Vì vậy dứt khoát tuyên bố kết thúc buổi dạ yến.
Trở về phòng, ta cảm thấy thân thể dường như không còn sức lực, bèn sai người đi đun nước nóng.
“Minh Nguyệt, ta tắm xong rồi ngủ, ngươi theo ta cả ngày cũng mệt rồi, đi nghỉ đi” Ta phân phó.
“Dạ.”
Minh Nguyệt đi rồi, ta cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, ngâm mình trong bồn tắm thư giãn. Ngâm một hồi lại cảm thấy mí mắt nặng nề sụp xuống, không đúng, sao lại bỗng nhiên…buồn ngủ như vậy…buồn ngủ…như vậy…hô…
……..Ta là đường phân cách…………..
“Sao….Sao lại là ngươi!”
Ta bị một tiếng kinh hô đánh thức-.
Bất mãn giãy dụa mới phát hiện…không thể động đậy! Ta mở mắt, Nhổ vào! Lão nương sao lại bị bọc lại như thế này? !
“Trẫm rõ ràng đã chọn thẻ bài của Tiếu phi, như thế nào lại đem ngươi tới đây?” Trong giọng nói của hoàng thượng đã bớt đi chút kinh ngạc, thay vào đó là vài phần nghiền ngẫm. Ánh mắt cũng mập mờ nhìn ta.
“Ta làm sao biết, ta đang tắm, tắm tắm một hồi lại đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ…!” Chẳng lẽ: “Rượu kia có vấn đề! ! ! ! !” Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Rượu?” Hoàng thượng nghi vấn.
“Chính là rượu do mẫu thân ngươi ban cho! Tiểu Si giúp ta uống, hắn cũng bị hôn mê!”
“Chính ngươi lúc ấy cũng không có phản ứng, chẳng lẽ là…muốn lấy cớ ấy để bò lên long giường?” Hoàng thượng càng lúc càng hăng hái nhìn về phía ta.
“Có thể là thể chất của mỗi người khác nhau, hoặc là…” A, ta đột nhiên nhớ lạị trước kia sư phụ đã nói với ta. Dùng mê cổ để luyện thành thuốc cứu mạng chính là chế ra được một loại thuốc có một không hai. Ngoài việc có thể cải tử hồi sinh, sau khi ăn vào còn có thể tạo nên kháng thể rất mạnh, nếu trúng độc có thể làm yếu đi đại đa số dược tính, trì hoãn thời gian độc tính phát tác. Nhưng lúc ấy ta cảm giác chỉ là giảm bớt, chứ không phải là bách độc bất xâm, cũng không biết sẽ dùng vào việc gì được, huống hồ cũng không phải là có công hiệu với tất cả các loại độc nên liền không để ở trong lòng.
“Lúc ta ở Linh Sơn, quốc sư từng bào chế cho ta một loại thuốc, sau khi ăn vào có thể giảm bớt độc tính và tốc độ phát tác của đa số các loại độc, cho nên, so với Tiểu Si ta bị hôn mê muộn hơn!” Nhớ ra việc này ta vội vàng giải thích.
“Nhưng vấn đề bây giờ là, ngươi hiện tại đang ở trên giường của trẫm.” Hoàng thượng khiêu khích.
“Cho nên a, ngươi mau mau giúp ta tháo ra, sau đó đưa ta trở về. Chuyện này tất cả đều do lão phù…ách….là quỷ kế của mẫu thân ngươi!”
“Trẫm, tại sao phải đưa ngươi trở về?” hoàng thượng đột nhiên đè thấp thân thể, nói bên tai ta.
“Như thế nào, ngươi không muốn trẫm cưng chiều ngươi. Chẳng lẽ trẫm còn không hợp nhãn Thánh Nữ sao?” Dứt lời, còn đưa cái mặt đến trước mắt ta đu đưa a đu đưa a, đu đưa đến nỗi ta ngẩn ra mê muội.
Thật lòng mà nói, kỳ thật, tên…hoàng thượng này dáng vẻ quả thực rất khá, hơn nữa ta cứ mơ hồ cảm thấy hắn hao hao giống với một người nào đó, nhưng lại không nghĩ ra được là giống ai. Nếu hắn không phải là hoàng thượng, ta khẳng định sẽ không chút do dự mà ra tay. Vấn đề là, thằng nhóc này chính là hoàng thượng!
Hoàng thượng là ai?
Là người có hơn ba nghìn hậu cung giai lệ, còn thỉnh thoảng lại muốn thu hoạch nơi này nơi khác đưa tới vài cô công chúa hay quận chúa.
Hoàng thượng là ai?
Là người mà ngươi một khi đã ăn hắn rồi, nếu còn muốn ăn ai khác nữa thì chẳng khác nào đang tìm vào đường ૮ɦếƭ!
Hoàng thượng là ai?
Là người tùy thời đều có thể vì chính trị mà hy sinh người thân- kể cả chí thân.
Hoàng thượng là ai?
Tóm lại, hắn là người mà một nữ xuyên không tuyệt đối kiên quyết không thể ᴆụng vào!
Cho nên ta kiên quyết không thể để cho quỷ kế của lão phù thủy thực hiện được.
“Ngươi không phải cũng không….có chút cảm kích nào sao? Ngươi liền cam tâm để mặc cho mẫu thân ngươi sắp xếp sao?” Quân chủ…chính là uy nghiêm nhất – không thể khiêu khích, những lời như vậy thông thường đều …rất hữu hiệu.
Thật vậy, hoàng thượng thoáng sửng sốt vài giây, sau đó lập tức thẳng người đứng dậy.
“Ngươi sai cung nữ mau tới thay y phục cho ta, bên trong ta … cái gì cũng không mặc.” Ta yếu ớt thỉnh cầu.
Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, sau đó vỗ nhẹ tay, thét lên: “Người đâu.”
Ta thấy hoàng thượng đã bị ta thuyết phục liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, đợi chừng một phút đồng hồ mà trong tẩm cung vẫn im lặng, cũng không có cung nữ hay thái giám nào lên tiếng đi lại.
Hoàng thượng cau mày, lại lần nữa hô lớn: “Người đâu!”
Năm phút sau, vẫn không có ai đến.
“…” Ta yên lặng cùng hoàng thượng bốn mắt nhìn nhau.
“Hình như, mẫu thân ngươi chuẩn bị cũng rất chu đáo nha.” Ta trâm chọc, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh đến buồn bực.
“Ngươi chờ một chút!” Hoàng thượng nói với ta, có chút tức giận. Bất đắc dĩ khởi hành đi ra ngoài phòng.
Qua một lúc lâu, hoàng thượng mới trở về, tháo mở nút thắt vải bọc quanh thân thể ta, sau đó ném trên người ta một bộ y phục kiểu nam. “Đây là thường phục của ta, trong tẩm cung của ta không có nữ sam, ngươi…cứ mặc tạm trước vậy.” Sau đó xoay người đi ra phòng ngoài.
Ta thay nam trang, ách…có chút không vừa, rộng thùng rộng thình bám víu trên người. Ta cuốn ống ta áo lên, đi ra gian ngoài. Hoàng thượng đang nhàn hạ ngồi trước bàn văn án.
“Cái kia…Ta đi trước đây!”
Hoàng thượng không nói gì, chỉ cười lạnh.
Ta khó hiểu – xoay người, đi tới trước cửa, sau đó mới biết vì sao hoàng thượng lại cười = =
Cửa này căn bản là mở mãi không ra! ! ! Thái hậu a thái hậu, ngươi điên rồi! Ngươi điên mất rồi! Ta xoay người đi tính mở cửa sổ, lại nghe giọng nói của hoàng thượng truyền đến: “Không cần đẩy nữa, trẫm vừa nãy đã thử qua rồi.”
“Mẫu thân ngươi! Chuẩn bị đích thực chu đáo quá đi!” Ta nộ – hít một hơi thật sau, sau đó gằn từng tiếng mà nói. Lại đột nhiên phát giác có một luồng hơi nóng từ đan điền bắt đầu bốc lên, toàn thân bắt đầu nóng dần nóng dần, sau đó cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa.
(*Đan điền là nơi tập trung của khí lực trong cơ thể, mọi tinh khí đều được truyền về đan điền, rồi từ đan điền vận khí ra nơi cần đến, đan điền là vị trí nằm dưới rốn một khoảng nhỏ. Huyệt đan điền nằm ở dưới rún chừng 3cm, còn được gọi là huyệt khí hải, “biển khí”.)
Chuyện gì vậy? Bên trong rượu kia chẳng lẽ đã được hạ xuân dược? ! Ta cắn răng, cuốn lui – ngồi chồm hổm trên mặt đất, cực lực – bắt đầu ngăn chặn cơn Dụς ∀ọηg đang bừng bừng lan tỏa khắp toàn thân.
“Ngươi làm sao vậy?” Hoàng thượng thấy ta có chút kỳ lạ bèn đi tới gần hỏi.
“Không được đến đây!” Ta vội vàng la lên.
“Hừ! Như thế nào? Thực sự sợ trẫm sẽ ăn ngươi?”
“Không phải, ta sợ ta… sẽ nhịn không được mà khinh bạc ngươi.” Cảm giác ngứa ngáy tê dại lại bắt đầu như lửa đốt không ngừng tàn phá ý chí. Ta ngẩng đầu, nói như hụt hơi.
“Chẳng lẽ ngươi…” Hoàng thượng sững sờ. Sau đó hỏi: “Lúc ngươi đến tẩm cung của mẫu hậu, có phải đã ngửi thấy được mùi thơm lạ lùng?”
“Mùi…lạ? Phải, đó là hương hoa cỏ rất…ngọt…” Ta rất khó chịu, ta, ta rất muốn…
Hoàng thượng dường như đã hiểu, đi tới bên cạnh ta ngồi xổm xuống. Nâng cằm ta lên, nói: “Hay để ta giúp ngươi đi, mùi hương đó…Ngươi ngăn không nổi đâu.”
Ta hoảng hốt nhìn gương mặt trước mắt, trong ௱ôЛƓ lung chỉ càng cảm thấy tuấn mỹ, càng nhìn càng quen mắt. Ửm? Lục…Lục sư huynh? Hoàng thượng, thì ra khuôn mặt người trông rất giống Lục sư huynh nha…Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu ta đã bị cơn Dụς ∀ọηg mãnh liệt nuốt chửng.
Hoàng thượng vẫn đang nâng cằm ta. Ta nuốt nước miếng, cuối cùng đã không thể nào nhịn được nữa.
“Ta…Ta nói rõ trước nha, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu-!” Nói xong ta liền nhào đến hoàng thượng….
Tiếp theo thế nào, ta hoàn toàn mất đi ý thức, mãi đến lúc một tiếng hét giận dữ – mãnh liệt kéo ta thoát khỏi vực sâu Dụς ∀ọηg.
“Nhị Nữu! ! !” Một tiếng hét giận dữ điên cuồng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc