Trường Sao Mai chỉ khác một chữ so với trường Anh Minh nơi thím Ba dạy, nhưng thành tích học tập cách xa nhau mấy trăm mét. Vì thế, hai trường này hơn kém nhau không chỉ một điểm, hai điểm.
(Sao Mai là 启明 còn Anh Minh là 英明)
Anh Minh là trường trung học cơ sở trọng điểm của cả thị trấn, quy mô lớn nhất, chất lượng dạy học tốt nhất. Trường Sao Mai thì kém hơn, chỉ là một trường trung học bình thường của thị trấn thôi. Đương nhiên, nó đã hơn hẳn trường Hưng Vượng ở nông thôn.
Vì sao Chu Tiểu Vân chỉ nhắc tới trường Sao Mai? Tất có nguyên nhân của nó.
Hồi đó, trường Sao Mai ở phía đông thị trấn, từ nhà đi xe đạp đến chỉ mất nửa tiếng đồng hồ. Sau này nếu Đại Bảo đỗ cũng không phải đi quá xa nhà. Thứ hai, trong lòng cô đang tính sau khi tốt nghiệp sẽ thi vào trường Anh Minh, sau này ở gần Đại Bảo dễ chăm sóc lẫn nhau.
Thứ ba là trường Sao Mai nổi tiếng về sở trường bồi dưỡng học sinh văn thể mỹ, như Đại Bảo tố chất thể thao tốt như vậy, nếu được học ở đây chưa biết chừng có thể khai quật được tiềm năng cũng nên.
Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng nhất: trường Sao Mai dù chỉ là trường hạng ba trên thị trấn nhưng tốt hơn các trường ở nông thôn nhiều, so với các trường hot lại không bằng nên điểm trúng tuyển không cao lắm. Với sức học của Đại Bảo miễn cưỡng có thể thi đỗ.
Đại Bảo không nghĩ nhiều, sảng khoái nói: “Được, vậy hai ngày nữa anh sẽ điền trường sao Mai ở nguyện vọng một. Dù sao thi không đỗ vẫn có giấy trúng tuyển của trường Hưng Vượng gửi đến.”
Thảo nào đồng ý nhanh thế, hoá ra có sẵn đường lui rồi.
Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “Anh ơi, đây không phải là việc nhỏ, anh phải nói với ba mẹ một tiếng đấy.”
Đại Bảo vô tâm nói: “Biết rồi, tối nay anh sẽ nói với ba mẹ, ba mẹ chắc chắn sẽ đồng ý.”
Hi vọng là thế! Chu Tiểu Vân cầu mong ba mẹ ngàn vạn đừng luyến tiếc mỗi học kỳ phải bỏ ra hơn một trăm nguyên tiền học phí.
Tối hôm đó, cả nhà quây quần quanh mâm cơm. Thịt nướng rau củ ăn kèm củ cải muối mằn mặn và bánh ngô, Đại Bảo ăn ngon lành.
Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh trai mà anh ấy cứ cắm đầu cắm cổ ăn nên không chú ý, cô đành đá chân anh ấy dưới gầm bàn. Đại Bảo kêu “ối” một tiếng, đang muốn hỏi sao em đá anh thì thấy Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện quan trọng đó.
“Ừm… Ba mẹ, con muốn bàn với ba mẹ một chuyện.” Đại Bảo hiếm khi nghiêm túc đến thế: “Hai ngày nữa phải điền nguyện vọng vào hồ sơ, con muốn đề nguyện vọng một là trường Sao Mai. Ba mẹ nghĩ sao?”
Triệu Ngọc Trân kinh ngạc: “Đang yên lành sao lại nghĩ đến chuyện lên thị trấn học trung học? Nghe nói học phí ở đó tốn kém lắm, đắt hơn hẳn ở nông thôn.”
Biết ngay tính cách một người không thể thay đổi trong một, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm. Cô nghĩ rằng từ khi kinh tế gia đình khá giả hơn, mẹ không còn qua chi li chuyện tiền nong nữa, hoá ra trong khung vẫn thế.
Không ngờ vấn đề đầu tiên nghĩ đến là tiền học phí. Haizz! Đúng là mẹ mà! Vĩnh viễn tính toán chi li như thế.
Đại Bảo gãi đầu, không giải thích rõ được nguyên nhân. Đúng rồi, đang yên lành sao cậu lại phải chạy đi xa thế để học trung học nhỉ? Học ở trường Hưng Vượng chỉ mất năm, mười phút đạp xe, tiện hơn nhiều!
Chu Tiểu Vân giúp đỡ anh: “Mẹ, hôm nay trên đường đi học anh đã nói với con chuyện này. Con cảm thấy suy nghĩ này của anh ấy rất tốt, nên ủng hộ. Mẹ nghĩ xem, trường cấp hai Hưng Vượng chỉ dạy trẻ con ở nông thôn, không nghiêm túc học tập. Anh ấy vốn ham chơi học ở đó như cá gặp nước, sẽ bỏ bê việc học mất! Con thấy, anh ấy nên chọn một trường cấp hai tốt hơn. Yếu tố hoàn cảnh sẽ hỗ trợ phần nào cho tương lai của anh ấy. Về phần học phí, con tin mẹ sẽ không tiếc ít tiền đó đâu!”
Lấy lý do tốt cho con cái chụp mũ xuống, Triệu Ngọc Trân không thể nói mãi vấn đề này được.
Bà nghĩ thầm: đúng vậy, chỉ cần Đại Bảo có thể học khá hơn, hoàn cảnh học tập tốt hơn một chút, tốn nhiều học phí một tí cũng không sao cả.
Chu Quốc Cường ngồi nghe rồi thầm so sánh lợi hại trong đó, sau đó mở miệng nói: “Vậy cứ điền nguyện vọng như thế đi, thi đỗ thì đi học, không đỗ thì học ở trường cấp hai Hưng Vượng, dù sao không tổn thất gì.”
Chu Tiểu Vân vui mừng nói: “Cám ơn ba!”
Kỳ quái! Sao Đại Nha còn vui mừng hơn cả mình, Đại Bảo thấy lạ: “Đại Nha, hình như người nói cám ơn hẳn là anh mới đúng!”
Chu Tiểu Vân tâm trạng thoải mái, liên tục tung đạn bọc đường cho Đại Bảo: “Anh à, anh có thể học ở một trường tốt đương nhiên em vui chứ. Có người anh có chí khí như thế em đi đâu cũng có thể nở mày nở mặt. Anh là tấm gương sáng cho em đó.”
Đại Bảo cười sung sướng, mắt híp thành đường chỉ.
Hì hì! Cô khác gì đâu? Chu Tiểu Vân cười tươi roi rói chẳng khác gì anh trai.
Được rồi, nhân cơ hội này khai thông tư tưởng luôn cho ba mẹ: “Ba mẹ, sang năm con lên lớp năm, con cũng muốn giống anh ghi danh ở trường trên thị trấn.”
Chu Quốc Cường với Triệu Ngọc Trân còn nói được gì nữa, đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi!
Đại Bảo vỗ иgự¢ bảo đảm: “Anh đến học ở Sao Mai trước, sang năm em đến, anh nhất định che chở cho em, không để ai bắt nạt em gái anh!” Cậu vẫn nghĩ em cũng thi vào trường Sao Mai.
Chu Tiểu Vân cười không nói gì, cứ để cả cha mẹ cũng nghĩ thế đi! Đến lúc đó bọn họ sẽ biết, mục tiêu của cô không phải trường Sao Mai mà là trường cấp hai trọng điểm – Anh Minh cơ!
Tiểu Bảo bị ảnh hưởng lập tức tỏ thái độ: “Chị, mấy năm nữa em cũng muốn lên thị trấn học trung học.”
Chu Tiểu Vân thương yêu sờ đầu Tiểu Bảo, nghĩ thầm em trai chăm học sau này nhất định sẽ thi đỗ đại học. Cô không tiếc hi sinh tất cả để giúp em đạt được mục tiêu.
Nhị Nha không chịu thua kém giơ lên cánh tay nhỏ bé: “Em cũng muốn đi học ở thị trấn.”
Chu Tiểu Vân cười mắng: “Con nhóc này, đợi sang năm em vào lớp một rồi hãy nói!”
Nhìn cảnh mấy anh em hoà thuận vui vẻ, trong lòng hai vợ chồng thoải mái không nói nên lời.
Ông nghĩ: chỉ cần các con muốn lên trấn học, dù tốn nhiều tiền và vất vả đi chăng nữa, ông cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của các con.
Giây phút ấy, người luôn vô tâm vô phế như Đại Bảo bỗng nhiên trào dâng niềm kích động, cậu thi đậu trường sao Mai.
Không thể khiến cha mẹ tha thiết chờ đợi phải thất vọng, không thể để ánh mắt sùng bái của Chu Tiểu Vân trở nên chán nản, không thể để Tiểu Bảo cười nhạo cậu có lòng mà không có lực, không thể để Nhị Nha mất niềm tin yêu vào anh trai (Đại Bảo tự nghĩ thế)…