Thời gian trôi thật nhanh, sang năm mới mỗi người lại thêm một tuổi .
Chu Tiểu Vân có chút cảm khái, bất tri bất giác đã đi qua bốn năm. Cô năm nay đã mười tuổi. Đứng trước gương to treo trên tường cô tự ngắm mình, hình như cao hơn một chút, khuôn mặt non nớt bắt đầu lộ ra đường nét của thiếu nữ.
Triệu Ngọc Trân bàn với chồng chuyện tổ chức sinh nhật mười tuổi cho con gái. Ở nông thôn, thông thường với con trai, sinh nhật năm sáu tuổi là cột mốc quan trọng nhất. Nguyên nhân cụ thể tại sao thì Chu Tiểu Vân không rõ lắm.
Cô nhớ khi Tiểu Bảo tổ chức ở nhà, làm đến sáu, bảy mâm, thân bằng cố hữu, bà con hàng xóm đều đến dự. Tiểu Bảo từ nhỏ đã nuôi một đoạn tóc trên đỉnh đầu, lớn lên bện thành một sợi nhỏ đằng sau gáy. (nôm na là như tóc đuôi sam của nam thời nhà Thanh chẳng qua nó rất mảnh)
Vào ngày này còn diễn ra một nghi thức quan trọng khác: cạo đầu.
Chu Quốc Cường đặc biệt mời thợ cắt tóc đến nhà. Trong tiếng pháo nổ ầm ĩ, người thợ cầm bím tóc của Tiểu Bảo xoẹt một cái, bím tóc nuôi mấy năm của em trai cô đã bị cắt bỏ. Tóc cắt xuống được cất vào trong phong bao đỏ treo ngược trong phòng, nghe nói làm vậy để thông minh hơn.
Sinh nhật của con trai quan trọng là thế, trong khi đó của con gái đơn giản hơn nhiều. Mười tuổi mời bạn tốt đến nhà ăn một bữa là xong. Chẳng qua Chu Quốc Cường không muốn con gái bị thiệt thòi nên định làm to một chút.
Triệu Ngọc Trân cũng có ý nghĩ tương tự. Hồi trước nhà nghèo nên mới phải để bọn nhỏ tủi thân. Giờ trong nhà khá giả hơn, không cần quá bận tâm số tiền đó. Phải tổ chức thật chu đáo, để sinh nhật năm mười tuổi của con gái thật hoành tráng.
Hai vợ chồng ở trong phòng nghiên cứu cả buổi tối, bước đầu lên danh sách khách mời. Bên nhà Chu Quốc Cường, hai anh em trai, một em gái. Triệu Ngọc Trân bên kia hai chị một em trai, phải mời bằng được, đương nhiên phải mời cả trưởng bối trong nhà đến. Cộng thêm bà con hàng xóm thân thiết thường ngày lui tới cũng phải mời đủ.
Tổ chức tiệc sinh nhật cũng là một môn học thâm sâu, nếu nhỡ sơ sẩy thiếu ai đó, sẽ khiến họ giận. Đây có thể gọi là “thay người tiết kiệm tiền lại bị người trách”, có tiền hay không có tiền cũng phải chú ý đến thể diện, cấp bậc, lễ nghĩa. Dù vay tiền cũng phải đưa đủ lễ, đó là nếp nghĩ ăn sâu trong tiềm thức của những người dân quê.
Những ngày tiếp theo rất bận bịu, đi mời mọi người và thông báo ngày giờ cụ thể. Chu Quốc Cường tranh thủ buổi trưa chạy đi, may thay một số nhà có điện thoại, nên có thể gọi điện mời. Như nhà Chu Quốc Dân ở trên thị trấn, hay nhà Chu Phương ở thôn bên cạnh, một cú điện thoại là xong, tiết kiệm thời gian. Đúng là lắp điện thoại rất hữu ích!
Xa nhất là nhà hai chị gái của Triệu Ngọc Trân. Hai người gả khá xa, trong nhà lại không lắp điện thoại, Triệu Ngọc Trân đành tự thân xuất mã cưỡi xe đạp đến nhà chị mời.
Hai năm qua, vì buôn bán Chu Quốc Cường quen thêm rất nhiều người, tính hết được gần tám mâm. Đây không phải là con số nhỏ, ai chuẩn bị lễ chứng tỏ sẽ đi cùng cả nhà, nên phải chuẩn bị thêm thức ăn dự trữ.
Xong chuyện mời khách là đến việc mua thức ăn, không cần lên chợ lớn trên thị trấn mua, ông tìm ngay trong chợ Hưng Vượng, nhờ một số quầy rau quen biết lấy thêm hàng.
Đương nhiên không thể thiếu thịt. Thịt lợn là nguyên liệu chính trong mọi bữa cỗ. Ông Gi*t hẳn hai con lợn để làm thịt kho tàu, thịt viên rán, chân giò hầm măng, giả cầy… đầy đủ các món. Sau đó ra vườn, Gi*t tám, chín con gà đã được vỗ béo hơn năm, mua thêm tám, chín cân cá. Đúng là rất nhiều việc, hai ba ngày sau mọi chuyện mới tạm đâu ra đấy. khoa trương quá ah @@
Rất may là sinh nhật theo lịch âm của cô đúng vào chủ nhật.
Từ tờ mờ sáng, hai vợ chồng Chu Quốc Cường đã dậy chuẩn bị. Đến các nhà gần đó mượn bàn. Nhà chính hai bàn, trong phòng một, ngoài sân ba, còn hai bàn hết chỗ đành kê tạm sang nhà anh Cả cạnh đó.
Thẩm Hoa Phượng và Chu Quốc Phú cũng qua giúp, Chu Phương cùng chồng dắt theo hai con cũng đến sớm. Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú vội vàng bê bàn, kê ghế, làm những việc nặng, có thêm Ngô Hữu Đức giúp đỡ. Còn phụ nữ thì nhặt rau, rửa rau, luôn tay luôn chân.
Vậy nhân vật chính của chúng ta đang ở đâu nhỉ?
Ha ha, không cần tìm! Đang phụ rửa rau đó!
Cũng may bọn nhỏ đều đã lớn, có thể giúp bố mẹ một tay.
Ngô Mai ngồi rửa rau cùng Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Hà bình thường ở nhà không làm việc, lúc này thấy mọi người ai cũng bận, không thể lười biếng nên cũng giả vờ giả vịt nhặt rau.
Đại Bảo, Chu Chí Hải, Ngô Lỗi, ba cậu nhóc khí lực lớn, thay phiên nhau phụ trách việc xách nước. Nguồn nước dồi dào không ngừng được đưa đến cho mấy cô bé dùng để rửa sau.
Một lúc sau, Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn đến. Người lớn trong nhà đến giờ cơm mới qua, còn các cô không chờ được nên sang sớm.
Vào nhà nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang bận việc, Vương Tinh Tinh vung tay hô to: Chu Tiểu Vân, tớ đến rồi! Có việc gì cần giúp cứ nói, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết không chối từ!
Bị Chu Tiểu Vân cười mắng một câu: “Làm như đi đánh trận ấy, các cậu ngồi chơi đi, ở đây có tớ và Tiểu Mai là đủ rồi.” Tiết ngữ văn cũng không thấy Vương Tinh Tinh sử dụng thành ngữ thành thạo thế đâu.
Ba người muốn qua giúp Chu Tiểu Vân, đâu chịu ngồi không, chạy qua chỗ chậu nhựa đỏ phụ rửa rau.
Tôn Mẫn không chú ý hắt nước vào người Chu Chí Hải. Cậu trợn mắt muốn báo thù, kết quả là các cô gái ngồi gần đó đều gặp hoạ. Vương Tinh Tinh nhảy dựng lên gào thét, đùa giỡn ầm ĩ với Hải. Lại thêm Đại Bảo mồm to và Ngô Lỗi, vừa giúp vừa chơi với Chu Thiến Thiến, không loạn mới lạ!
Chu Tiểu Vân cười suốt, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, nhìn gì cũng thấy vui. Cô nhớ lại thời gian này ở kiếp trước, sáng dậy ăn một bát mỳ trường thọ, buổi trưa, bác Cả, chú Ba, cô Út qua dùng cơm là kết thúc một ngày sinh nhật.
Kiếp này, cha mẹ coi trọng sinh nhật của cô đến vậy khiến Chu Tiểu Vân vừa cảm động lại hài lòng, đó là tấm lòng của cha mẹ!
Trước sinh nhật hai tuần, mẹ dẫn cô đến cửa hàng mậu dịch trên thị trấn mua quần áo mới và một đôi giày da mới. Lần đầu tiên cô không phản đối để mẹ chọn cho mình một cái áo khoác đỏ tươi! Mặc xong ra soi gương, cô mới phát hiện ra mình mặc màu đỏ đẹp phết, hi hi.
Đầu bếp là Thạch Vĩnh Thọ, người cùng thôn, chính là chú hai của Thạch Đầu. Anh thường xuyên đến nấu thuê cho các nhà tổ chức cỗ bàn. Đồ ăn chủ nhà tự chuẩn bị nguyên liệu, cộng thêm ít tiền công trả cho anh là được.
Thạch Vĩnh Niên viết chữ rất đẹp, được Chu Quốc Cường mời đến làm người ghi lễ, còn Ngô Hữu Đức phụ trách phát kẹo, hai người ngồi ở bàn ngay chỗ cửa ra vào, cười nói rôm rả.
Thạch Đầu đi cùng Thạch Vĩnh Niên đến, chạy tót đi tìm Đại Bảo chơi đùa vui vẻ.
Cả nhà Chu Quốc Dân và bà nội tầm mười giờ mới đến nơi.
Tống Minh Lệ xách một túi to, vẻ mặt tươi cười: “Anh Hai, chị Hai, xin lỗi chúng em về muộn quá. Có gì cần em giúp không?”
Triệu Ngọc Trân thấy cô vừa ở xa về, ngại nhờ nên nói: “Bọn chị gần xong rồi, em và Quốc Dân cứ ngồi nghỉ đi, xong ngay ấy mà.”
Tống Minh Lệ vẫy tay bảo Chu Tiểu Vân lại gần: “Đại Nha, thím mua quần áo mới cho cháu, mau vào thử xem có vừa không.”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, rất vui vẻ, không nói lời thừa, vội vào thay đồ. Bọn Vương Tinh Tinh đi theo Chu Tiểu Vân chui vào phòng góp vui.
Chu Chí Viễn hưng phấn chạy qua chỗ Đại Bảo, nơi tụ tập của bọn con trai: “Anh Đại Bảo, anh Hải, anh Tiểu Lỗi!”
Giờ đã nhận ra tầm quan trọng của gia giáo tốt chưa? Nhìn xem, cậu bé gọi tên tất cả mọi người, không sót ai cả. Thảo nào dù Chu Chí Viễn ít khi về, không thường chơi cùng bọn Đại Bảo nhưng vẫn được chào đón nhiệt liệt.
Phùng Thiết Trụ theo Phùng Gia Lĩnh tới sau, đến cạnh Chu Chí Hải, vừa nói mắt vừa láo liên nhìn quanh: “Hải, ông đến lúc nào?”
Chu Chí Hải cười thầm: “Tôi sáng sớm đã qua rồi. Sao ông qua sớm thế? Chưa đến giờ cơm mà.”
Phùng Thiết Trụ có ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận ở nhà giục ba rất nhiều lần để được sang đây sớm, cậu hàm hồ đáp: “Tôi qua sớm để chơi với mọi người thôi!”
Đang nói chuyện, Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới Tống Minh Lệ mua cho được vây quanh bởi các bạn gái đi ra. Phùng Thiết Trụ lập tức bỏ lại Chu Chí Hải, chạy sang nói chuyện với cô. Hải liếc nhìn theo rồi lẩm bẩm “Đồ trọng sắc khinh bạn”.
“Chu Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ.” Phùng Thiết Trụ vội vã đưa thiệp chúc mừng.
Chu Tiểu Vân kinh ngạc nhận lấy, không ngờ cậu nhóc này lắm trò phết.
Vương Tinh Tinh đoạt lấy thiệp, đọc toáng lên: “Chúc Chu Tiểu Vân sinh nhật khoái hoạt*, mỗi ngày vui vẻ!” (khoái hoạt: vui vẻ, vui sướng)
Phùng Thiết Trụ đỏ mặt giật lại thi*p nhét vào tay Chu Tiểu Vân: “Không tặng bà, ai bảo bà xem.”
Vương Tinh Tinh nhanh mồm nhanh miệng không phải chuyện ngày một ngày hai: “A, hoá ra Phùng Thiết Trụ ông cũng biết đỏ mặt cơ đấy? Ngày thường như cái đuôi đi theo sau Chu Tiểu Vân không thấy có ý kiến gì, sao hôm nay lại xấu hổ thế?”
Phùng Thiết Trụ không chịu nổi chạy trối ૮ɦếƭ.
Chu Tiểu Vân trách cứ: “Vương Tinh Tinh, cậu nói chuyện nên chú ý một chút, đừng nói Phùng Thiết Trụ như thế. Đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ, nói như thế không tốt đâu! Nhỡ đâu bạn ấy nổi giận thì sao?”
Vương Tinh Tinh cười hì hì, không để trong lòng: “Không sao đâu, Phùng Thiết Trụ thật thà chưa bao giờ để bụng. Không tin cậu nhìn đi, một lúc nữa lại chạy ra chơi với Chu Chí Hải cho xem.”
Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn nghe thế cười khúc khích. Tâm tư của Phùng Thiết Trụ ai mà không nhìn ra! Đều là lũ nhóc choai choai, ai nấy cũng rất hứng thú với đề tài tình yêu tuổi học trò. Nữ chính trong câu chuyện Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ thở dài, không có cách nào tranh cãi với Vương Tinh Tinh.
Tống Minh Lệ đang nói chuyện với các chị dâu, thấy Chu Tiểu Vân đã thay quần áo vội vàng vẫy tay bảo cô qua đó. Nhân cơ hội này cô thoát khỏi mấy cô bạn thích buôn chuyện này, đi đến chỗ mẹ. Đến khi Chu Tiểu Vân đứng yên trước mặt, trước mắt bọn họ sáng ngời.
Áo khoác dạ màu trắng rất vừa người, mặc quần giẫm gót đen, đi một đôi giày da cũng màu đen. Chu Tiểu Vân mặc như thế vô cùng nổi bật, rất xinh xắn.
Hồi đó, các bé gái rất lưu hành loại quần đó, y như tên, nó có một lỗ để luồn qua mắt cá chân, co giãn tốt, giá cả tuỳ vào chất lượng. Loại tốt mười mấy nguyên, loại rẻ ở chợ bốn, năm giác một cái.
Quần Chu Tiểu Vân mặc do Tống Minh Lệ mua ở cửa hàng, chất lượng quả nhiên hơn hẳn hàng bán ở chợ. Đen bóng một màu, co giãn tốt, mặc vào rất thoải mái.
Triệu Ngọc Trân khen: “Em Ba chọn thật khéo, bộ này rất đẹp. Mấy hôm trước chị cũng mua cho Đại Nha một bộ màu đỏ không đẹp bằng.”
Quan trọng nhất do Đại Nha lớn lên xinh đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, Triệu Ngọc Trân tự hào nghĩ.
Cho con xin, mẹ viết rõ ràng trên mặt quá đấy. Chu Tiểu Vân rất muốn che mắt mình giả vờ không thấy nụ cười đắc ý của mẹ. Mẹ không thấy bác gái Thẩm Hoa Phượng cười rất miễn cưỡng à? Khiêm tốn tí đi mẹ ơi.
Tống Minh Lệ thấy quần áo Chu Tiểu Vân mặc đẹp cũng rất vui vẻ. Không uổng phí hơn nửa ngày cô đứng chọn trong cửa hàng thời trang dành cho trẻ em.
Khách quan mà nói Tống Minh Lệ có mắt nhìn hơn hẳn Triệu Ngọc Trân. Bộ trang phục này thuộc đẳng cấp cao hơn hẳn, kiểu dáng mới mẻ, độc đáo hơn. Chu Tiểu Vân mặc lên mới bộc lộ được hết khí chất!
Chu Tiểu Hà nhìn mà thèm, ghé sát vào người mẹ “thì thầm”: “Mẹ, bộ này của Đại Nha đẹp quá. Con cũng muốn!”
Chu Tiểu Vân liếc qua thì đoán ngay ra chị họ sẽ nói như thế. Chu Tiểu Hà không thích ai hơn mình, luôn thích mình vượt trội hơn tất cả mọi người.
Chẳng qua, lời thì thầm này không nhỏ, ở đây mấy người không ai không nghe thấy.
Thẩm Hoa Phương có lệ trách cứ Chu Tiểu Hà một câu: “Hôm nay sinh nhật mười tuổi của Đại Nha, thím Ba của con mới mua cho con bé, con cái gì chẳng đòi. Quần áo ở nhà chưa đủ nhiều hả? Năm con mười tuổi, không phải thím Ba cũng mua một bộ quần áo mới cho con đó thôi!”
Tống Minh Lệ cười không lên tiếng, lúc này không nên dây vào. Nhỡ nói hố, cô lại phải bỏ tiền lại mua một bộ. Nói thật, ấn tượng của Tống Minh Lệ đối với Chu Tiểu Vân tốt hơn hẳn Chu Tiểu Hà! Chu Tiểu Vân nhà người ta chăm chỉ, ham học, không ngừng toả sáng. So với thích chưng diện, thích trang điểm, lười biếng thành tính như Chu Tiểu Hà căn bản không cùng một đẳng cấp.
Mắt Tống Minh Lệ sáng như gương! (ý là hiểu rõ mọi chuyện)
Đến giờ ăn trưa, có thêm không ít trẻ con, lại có một số khách không mời mà đến. Chủ yếu là một số chủ tiệm cơm vẫn đặt mua thịt lợn của Chu Quốc Cường hay bác bán than. Đã chuẩn bị tám mâm mà vẫn chưa đủ, cuối cùng phải kê thêm hai bàn sát nhau trong sân nhà Chu Quốc Phú.
Lúc đó, phải chạy đi mượn bàn tròn, ghế khiến Chu Quốc Cường tất bật như con thoi.
Vẻ mặt ông luôn cười tươi roi rói, liên tục chào hỏi mọi người. Có khách không mời mà đến khiến ông cực có thể diện. Làm tiệc còn sợ đông khách sao?
May mà lúc mua thức ăn sợ không đủ nên cố ý mua nhiều một chút, miễn cưỡng đủ cho mười mâm.
Mẹ Vương Tinh Tinh, Vu Thuý Liên ngồi cùng bàn với các bà các cô trong thôn, thấy cả một con gà và chân giò không khỏi líu lưỡi: “Hôm nay nhà bác hai họ Chu tốn không ít tiền đấy nhỉ, nhiều món thế này khéo lỗ không ít!”
Tam cô lục bà ngồi cùng bàn, miệng đầy thức ăn, không ngừng gật đầu rồi sôi nổi bàn tán.