Trời dần lạnh hơn, học sinh đến trường bắt đầu mặc áo len dày chống rét.
Triệu Ngọc Trân thương quần áo các con đã cũ, nhất là Đại Bảo, áo bông không mặc vừa nữa. Năm ngoái, cậu mặc cái áo đó vừa vặn, năm nay đã cộc đến trên rốn một đoạn, miễn cưỡng mặc thì được. Tiểu Bảo và Nhị Nha mặc áo cũ của anh chị nên không cần áo mới.
Còn Chu Tiểu Vân, mùa đông mấy năm trước toàn mặc áo phao cũ của Chu Tiểu Hà. Nhưng năm nay, cô cao lên, chỉ thấp hơn chị họ một tí nên không thể mặc áo cũ được. Áo cũ của Chu Tiểu Hà để lại cho Nhị Nha sau này mặc. Vì thế cô cũng được may áo mới.
Triệu Ngọc Trân tìm áo cũ của Chu Quốc Cường, cắt chỗ thắt nút, cuộn lại số len cũ, dùng len cũ đan áo mới cho Đại Bảo. Tốc độ đan áo của bà rất nhanh, cả ngày cầm kim đan không rời tay, khoảng một tuần thì đan xong áo. Đại Bảo mặc áo to đùng rất vướng víu, phụng phịu nói sau này mới mặc.
Triệu Ngọc Trân nghiêm mặt, bắt Đại Bảo mặc ngay áo bông vào, nếu không sẽ để cho Tiểu Bảo mặc. Đại Bảo trừng mắt nhìn em trai đang đứng đó lẩm bẩm cầu mong anh trai không nghe lời, khiến Tiểu Bảo sợ hãi trốn sau lưng chị. Cậu miễn cưỡng mặc áo len vào. Bé trai chẳng ai thích mặc áo len to đùng cả, giơ chân giơ tay rất vướng víu.
Đến lượt Chu Tiểu Vân, len cũ trong nhà không đủ đan một cái áo hoàn chỉnh, Triệu Ngọc Trân dằn lòng đi mua cuộn len mới. Màu đỏ tươi luôn là màu các mẹ thích nhất, nhưng Chu Tiểu Vân không thích màu sắc sặc sỡ đó, cô kiên trì cùng mẹ đi chợ chọn len.
Triệu Ngọc Trân đã quen với việc con gái thỉnh thoảng muốn tự làm theo ý mình. Như hai năm trước, nhà bà xây nhà mái ngói, con bé không đồng ý để bà chọn rèm cửa. Sau khi may rèm xong, bà không thể không thừa nhận ánh mắt của con gái khá tinh tế. Hay như ba nó dắt con lên thị trấn mua quần áo mới cũng do con bé tự chọn!
Con gái mình mặt nào cũng tốt, Triệu Ngọc Trân không khỏi đắc ý nghĩ thầm: Đại Nha nhà mình là tốt nhất, nhìn đi, tuy ít tuổi nhưng rất có chủ kiến, còn tinh mắt nữa.
Chu Tiểu Vân tranh thủ sau khi tan học buổi sáng, khoảng 11 giờ đến chợ chính tìm cha mẹ. Triệu Ngọc Trân dặn Chu Quốc Cường một tiếng rồi dắt con đến quầy bán len sợi duy nhất trong chợ.
Người bán hàng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Chồng bà họ Tống, ở trong nhà đứng thứ hai nên mọi người hay gọi là chị hai Tống*, thường xuyên mua thịt nên quen thân với Triệu Ngọc Trân.
(nguyên văn là Tống nhị tẩu tử, có ai có từ nào thích hợp hơn cứ nói)
Chị hai Tống hỏi han Triệu Ngọc Trân mấy câu, nhìn thấy Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh lập tức khen nức nở: “Cô hai Chu, không phải chị nịnh cô đâu. Đại Nha nhà cô hai năm qua cao lên nhiều lắm, từ xa nhìn lại ra dáng thiếu nữ rồi. Ai, nhìn khuôn mặt đẹp như hoa này, sau này nhất định là một cô gái xinh đẹp.”
Triệu Ngọc Trân mặt mày rạng rỡ, người khác khen con mình còn khiến bà mát lòng mát dạ hơn khen bản thân: “Nghe chị nói kìa, khen Đại Nha nhà em lên trời rồi. Hôm nay em không đến tìm chị nói chuyện suông, em muốn mua ít len về đan cho Đại Nha cái áo mới mặc cuối năm. Chị xem có màu nào đẹp không?” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nhắc đến buôn bán, Tống nhị tẩu tử càng có tinh thần, miệng không ngừng giới thiệu: “Ở quầy của chị, các loại len, các màu đều đủ hết. Màu gì cũng có, nhiều màu rất đẹp. Chị em mình là chỗ thân quen, chị sẽ để cho em giá gốc. Nhìn xem, màu hồng này rất sáng.”
Tống nhị tẩu tử cầm lên một cuộn len hồng, Chu Tiểu Vân lắc đầu liên tục. Người khác có cho cô đi máy bay giấy, cô cũng không thích màu hồng. Mặc dù Triệu Ngọc Trân rất thích màu này nhưng thấy con gái ghét ra mặt nên không lên tiếng, để con bé tự chọn.
Chu Tiểu Vân quan sát tỉ mỉ. Trên quầy, chủng loại len không nhiều, có loại đan áo vừa mềm mại vừa ấm áp, chỉ là giá quá đắt. Phần lớn là loại bình thường, giá rẻ hơn.
Cô chọn một cuộn len màu tím nhạt, Triệu Ngọc Trân thấy rất vừa mắt liền bỏ tiền mua một cân, áng chừng đủ đan một cái áo, chưa biết chừng còn thừa thì đan được thêm một đôi găng tay nữa. Bà cất đồ vào túi ni lông, chuẩn bị đi thì Chu Tiểu Vân bỗng nhiên kéo áo mẹ, nói thầm bên tai Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, con thích cuộn len nhung này quá, mẹ mua cho con một ít để đan khăn quàng được không? Hàng ngày con đi học thấy cổ hơi lạnh.”
Triệu Ngọc Trân do dự một lúc rồi gật đầu.
Bây giờ đã khác hai năm trước. Buôn bán ngày càng phát đạt, kinh tế gia đình khá giả hơn. Triệu Ngọc Trân không tiết kiệm đến mức tiêu một phân tiền cũng phải suy nghĩ nửa ngày như trước. Dù bà biết rõ loại len Chu Tiểu Vân nói đắt gấp đôi cuộn đang cầm trên tay, Triệu Ngọc Trân vẫn chấp nhận.
Chu Tiểu Vân đã ngắm sẵn loại len nhung màu xanh nhạt mềm mượt vô cùng nên bảo luôn Tống nhị tẩu tử lấy cho hai đoạn.
Tống nhị tẩu tử không ngờ hai mẹ con mua nhiều đến thế, cười hớn hở ra mặt.
Triệu Ngọc Trân trả thêm tiền, hai mẹ con vui vẻ ra về.
Chu Quốc Cường cũng đã dọn hàng xong xuôi, cộng thêm Nhị Nha một nhà bốn người cười nói suốt trên đường từ chợ về nhà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Tiểu Vân cầm ghế con ra cửa ngồi, phụ mẹ quấn sợi len. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái, một lúc sau, Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng cầm ghế ra ngồi góp vui.
Nhiệm vụ chủ yếu của Chu Tiểu Vân là quấn len trên hai bàn tay, bàn tay Triệu Ngọc Trân nhanh thoăn thoắt cuộn thành một quả cầu len rất to.
Nhị Nha thấy thú vị, cũng đòi quấn len.
Thường ngày Triệu Ngọc Trân rất chiều con gái út, nhưng hôm nay kiên quyết không cho cô bé làm loạn, lỡ để len rối tinh rối mù lát lại mất công cuốn lại. Nhị Nha phản kháng vô hiệu, chuyển sang làm nũng xin chị. Chu Tiểu Vân bị quấn quá, bất đắc dĩ cẩn thận vắt sợi len qua hai bàn tay xinh xinh của Nhị Nha.
Không ngờ con bé ngồi rất ngoan, ngồi im trên ghế không vùng vằng ngó chỗ này chỗ khác, tránh làm rối len. Cô xoa đầu em khen hết lời, Nhị Nha đắc ý lắm nhưng trên mặt còn giả vờ không để ý, điệu bộ này chọc mọi người cười to.
Chu Tiểu Vân bảo Tiểu Bảo qua phụ, hai đoạn len xanh nhạt nhanh chóng biến thành hai quả cầu len.
Triệu Ngọc Trân chăm chú ngồi đan áo cho con gái, bà cố tình đan hơi dài để sau này con gái có cao lên thì ít ra cũng mặc được hai mùa.
Thật ra Chu Tiểu Vân biết đan áo len, nhưng cô không dám nói ra. Cô giả vờ cảm thấy hứng thú ngồi nhìn mẹ đan áo, rồi “học theo”, rất nhanh “học” được cách đưa mũi, xuống mũi, biết đan đơn giản. Dù sao đan khăn quàng là dễ nhất, chỉ cần dài không cần quá cầu kì. Cố gắng đan chặt tay, đến khi dài vừa tầm thì dừng lại.
Buổi tối, sau khi làm bài xong, cô lấy kim đan vót từ tre và sợi len ra bắt đầu đan khăn cho mình. Đan khoảng hai buổi là xong, chỗ len còn thừa cô tận dụng đan cho em gái một cái khăn ngắn hơn, bề rộng hẹp hơn. Hai chị em quàng khăn tím nhạt giống hệt nhau khiến Chu Tiểu Hà nhìn thấy ghen tị lắm.