Qua nửa kì, học sinh trong lớp dần thân thiết với nhau.
Chu Tiểu Vân ít nói chuyện với các bạn cùng lớp, nhưng vì là lớp trưởng khó tránh khỏi phải thiết lập quan hệ với mọi người. Cô luôn duy trì phong cách nhất quán từ trước đến nay: ít nói, hành động là chủ yếu, làm việc khiêm tốn có lễ nên được bạn bè yêu quý, nhân duyên cực tốt.
Trong lòng bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên có chút không phục. Từ lớp một cậu luôn là người nổi bật trong lớp, bỏ qua thân phận con giáo viên, cậu cũng là học trò cưng của thầy giáo, luôn được coi trọng và yêu mến. Nhưng từ lúc đến trường tiểu học Hưng Vượng, địa vị của cậu sụt giảm một cách nghiêm trọng.
Chu Tiểu Vân ít nói kia được làm lớp trưởng kiêm uỷ viên học tập môn ngữ văn, còn cậu phải làm lớp phó. Tuy không nói ra nhưng cậu âm thầm khó chịu trong lòng.
Ban đầu cậu không để ý đến cô bạn này, chẳng qua chỉ là một bạn nữ thôi, dịu dàng yếu ớt, suốt ngày rầu rĩ chẳng nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Tâm trạng thất thường của Chu Tiểu Vân lọt vào mắt mắt Trịnh Hạo Nhiên, cậu lại tưởng rằng đây là dáng vẻ thường ngày của bạn ấy vì thế càng nhìn cô không thuận mắt .
Phương Văn Siêu thông cảm cho Chu Tiểu Vân nên giao hết mọi chuyện trong lớp cho Trịnh Hạo Nhiên làm, cậu không biểu hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ thầy giáo trọng dụng cậu nên cậu cố gắng làm tốt tất cả mọi việc.
Giờ tự học quản lý trật tự, giờ thể dục tập trung lớp một cách nhanh chóng, chịu khó chạy qua chạy lại văn phòng giáo viên nên được Phương Văn Siêu biểu dương mấy lần. Dần dần Trịnh Hạo Nhiên trở nên kiêu ngạo, nghĩ thầm: Hừ, có lẽ Chu Tiểu Vân này chẳng qua trước đây trong lớp không có ai nên mới được phân làm lớp trưởng. Giờ có mình rồi, xem cô nhóc kia làm ăn được gì?
Không ngờ tình thế có sự thay đổi 180 độ. Bắt đầu từ một ngày nào đó của tháng trước, ngày mà gương mặt Chu Tiểu Vân rạng rỡ nụ cười bước vào lớp, sự việc bắt đầu phát triển ngoài sự kiểm soát của cậu.
Đầu tiên là giờ ngữ văn, Chu Tiểu Vân liên tục giơ tay đọc bài. Tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn, giọng nói ngọt ngào ấm áp lập tức khiến cậu rớt đài. Về sau chỉ cần là phần đọc bài mẫu đều thuộc về cô bạn đó. Trịnh Hạo Nhiên không thể không phục, ai bảo người ta đọc hay hơn cậu?
Sau đó nhà trường yêu cầu làm báo bảng, Phương Văn Siêu thuận miệng giao cho hai người hợp tác với nhau, dành một ít thời gian sau khi tan học.
Trịnh Hạo Nhiên không dám xem thường Chu Tiểu Vân, về nhà tìm một đống tư liệu, chuẩn bị đồ trang trí đầy đủ mới quay lại lớp.
Ai ngờ vừa bước vào đã thấy bạn Chu Tiểu Vân nào đó không chuẩn bị gì cả, đang nắn nót viết tiêu đề lên bảng. Chữ Khải đẹp đẽ, nhỏ nhắn khiến Trịnh Hạo Nhiên thất kinh, không có mặt mũi nào viết nữa, ủ rũ đem tư liệu đã chuẩn bị sẵn cho cô chép lại.
Chu Tiểu Vân viết vừa nhanh vừa đẹp, chỉ một tiếng đã viết gần kín bảng. Trong lúc viết, cô rất khách khí, bảo Trịnh Hạo Nhiên viết cùng để đẩy nhanh tốc độ. Cậu cười ngại ngùng nói mình đảm nhiệm phần vẽ tranh minh hoạ, chữ cậu không đẹp lắm.
Trịnh Hạo Nhiên vẽ chính giữa bảng một bức tranh: quốc kì năm sao tung bay nổi bật trên nền khung cảnh trường học, bên cạnh còn có một bụi hồng hoa. Bức tranh tươi vui, Trịnh Hạo Nhiên ngắm nghía mãi, rất ưng ý với tác phẩm của mình.
Chu Tiểu Vân im lặng quan sát, không nói gì, chỉ cầm phấn vàng vẽ thêm hai đội viên đội thiếu niên tiền phong đứng nghiêm chào dưới cột cờ. Ặc, nét vẽ sinh động như thật lại khiến bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên kinh hãi thêm một lần nữa. Trịnh Hạo Nhiên mặt mày xám xịt, tự an ủi mình, con gái mà chữ đẹp vẽ đẹp là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ cả.
Kết quả lần đó báo bảng của lớp 4-2 đạt giải nhất trong toàn trường, Phương Văn Siêu rất vui, biểu dương hai người trước lớp.
Thực ra, toàn bộ chữ trên bảng do một mình Chu Tiểu Vân viết, cô luyện chữ ở chỗ Phương Văn Siêu. Anh quá quen thuộc với nét chữ của cô học trò, không thể nào không nhận ra được. Nhưng không thể biểu dương một mình Chu Tiểu Vân mà bỏ qua Trịnh Hạo Nhiên, làm thế khác nào làm tổn thương lòng tự trọng của cậu học trò này.
Trịnh Hạo Nhiên cúi đầu, mặt đỏ bừng. Chữ trên bảng rõ ràng chỉ do một người viết, cậu có mặt mũi nào ngẩng cao đầu nhận lời tuyên dương chứ?
Không ngờ lúc này Chu Tiểu Vân đột nhiên đứng lên nói: “Thầy Phương, em cảm thấy lần này báo bảng của lớp ta có thành thích cao, chủ yếu do bạn Trịnh Hạo Nhiên dày công chuẩn bị nội dung bài viết. Vì thế công của bạn ấy lớn hơn em nhiều.”
Giây phút đó, Trịnh Hạo Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Vân, đúng lúc cô vừa nói xong, quay lại mỉm cười với cậu. Nụ cười ấy rạng rỡ như một đoá hoa dại ngày xuân, từ từ nở nộ, toả hương thơm ngát. Đột nhiên Trịnh Hạo Nhiên nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Từ lúc ấy, Trịnh Hạo Nhiên không tự chủ dùng ánh mắt đuổi theo thân ảnh ngồi đằng trước.
Đương nhiên, đánh ૮ɦếƭ bạn nhỏ Trịnh Hạo Nhiên cũng không thừa nhận mình có cảm tình với người nào đó. Hừ, cô bé này là đối thủ của mình. Cậu hay nhìn chẳng qua để tìm khuyết điểm trên người cô, muốn siêu việt hơn cô mà thôi, không phải nhìn lén người ta đâu…. >.
Không lâu sau, lại xảy ra chuyện.
Hôm đó tiết đầu tiên của buổi chiều là giờ nhạc. Giáo viên dạy nhạc chính là Phương Văn Siêu. Anh bị cảm nên hơi mệt, ôm đàn accordion bước vào lớp cũng không có tinh thần chơi đàn.
Lúc này Trịnh Hạo Nhiên đứng lên muốn biểu hiện một chút, thẳng thắn đề nghị với thầy để cả lớp tự học. Dù sao giờ tự học có cậu ở đây, chẳng sợ lớp ồn ào mất trật tự? Nhưng các bạn học ngồi dưới phản đối ầm ĩ, cả tuần mới có một, hai giờ nhạc, kiên quyết không đồng ý tự học. Trẻ con mà, đứa nào không thích giờ âm nhạc được hát hò thoải mái.
Trịnh Hạo Nhiên tranh luận với thủ lĩnh phe phản đối – Lý Thiên Vũ. Cậu muốn dùng cái uy của lớp phó để trấn áp Lý Thiên Vũ nhưng người ta lại không thèm để ý đến cậu. Nhất thời, trong lớp chia làm hai phe, ầm ầm ầm ầm, không ai nhường ai.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Thầy Phương, em thấy vẫn nên duy trì giờ học ạ. Em sẽ chơi đàn thay thầy để cả lớp hát bài “Ốc sên và hoàng anh”.”
Thanh âm không lớn nhưng lập tức khiến cả lớp yên tĩnh lại. Chỉ có các bạn tốt chơi thân với cô như Ngô Mai, Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải mới biết chuyện cô biết chơi đàn acordion, phần lớn mọi người chưa nghe về chuyện này.
Cũng khó trách, Chu Tiểu Vân trời sinh không thích khoe khoang. Bạn bè biết tính cô nên không lắm miệng, vì thế người biết chuyện này đã ít lại càng ít.
Chu Tiểu Vân thương thầy bị ốm, lần đầu tiên chủ động bộc lộ tài tăng trước mặt mọi người.
Tiếng đàn du dương vang lên, giai điệu vui vẻ bay bổng khắp lớp học.
Trịnh Hạo Nhiên há hốc mồm nhìn những ngón tay thon dài của Chu Tiểu Vân thuần thục lướt trên phím đàn.
“A trong vườn có một cây nho, a nộn a xanh vừa mới nẩy mầm, ốc sên đeo nhà to lớn trên lưng, từ từ bò.
Trên cây có hai chú chim hoàng oanh, cười khúc khích chế giễu nó. Nho còn lâu mới chín, bò lên đây làm gì.
Hỡi chim hoàng anh kia không nên cười, đến lúc tôi bò lên trên đó nho đã chín rồi.”
Tiếng ca ngọt ngào vang lên, Trịnh Hạo Nhiên máy móc lặp lại theo mọi người, căn bản cậu không biết rốt cuộc mình đang hát cái gì.