Các lớp đều xếp thành hai hàng dọc từ thấp đến cao. Đằng trước mỗi lớp có một người đứng đầu hàng. Chu Tiểu Vân luôn dẫn đầu trong lớp, đương nhiên đứng đầu tiên. Giáo viên thì một người đứng trước một người đứng sau để ý học sinh của mình.
Chờ toàn trường xếp hàng xong, Hiệu trưởng Kiều đứng trên bục bắt đầu phát biểu, không cần micro mà trực tiếp nói chay, cũng không ngại nói to rất mệt:
“Các em học sinh thân mến, năm học mới này, trường chúng ta xây khu nhà mới, có thêm nhiều giáo viên mới, học sinh mới. Đầu tiên chúng ta cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh họ!”
Mấy trăm học sinh ngồi dưới vỗ tay ầm ầm.
Chu Tiểu Vân vỗ tay theo, nghĩ thầm ai hoan nghênh học sinh mới chứ! Nếu không có bọn họ bây giờ cô đâu phải đau đầu thế này!
Tiếp theo, Hiệu trưởng Kiều nói gì cô không nghe thấy. Có gì mới đâu, cái gì mà phải cố gắng học thật tốt, cái gì mà phải tuân thủ nội quy, chú ý an toàn. Những lời này, khai giảng năm nào cô cũng nghe thấy, sớm đã nghe mòn lỗ tai rồi.
Không biết có phải Hiệu trưởng Kiều đã nói đi nói lại mấy chục năm không? Một bài phát biểu vô cùng dài, không cần giấy, đã nói hơn mau hai mười phút nhưng không hề lặp lại câu nào, mà thầy chưa dừng lại, khiến cô ngồi nghe cũng thấy mệt. Có lẽ nên cân nhắc một chút, lợi dụng ưu thế của cô uyển chuyển đề nghị thầy nên rút ngắn đi bài phát biểu mấy chục năm chưa thay đổi kia.
Rất lâu rất lâu sau, đợi mãi mới đến phần kết thúc: “Được rồi, các em học sinh, hôm nay thầy xin dừng lời ở đây. Hi vọng các em trong học kì mới, có một thái độ học tập mới, thành tích mới, tuân thủ tốt kỷ luật. Cám ơn tất cả mọi người!”
Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên khiến các bạn học sinh ban 2 còn chưa nghe rõ thầy hiệu trưởng nói đến chỗ nào rồi cũng đồng loạt dùng sức vỗ tay.
Cứ thế, học sinh lớp bên cạnh vỗ tay theo, vỗ mạnh đến mức tay bỏ bừng.
Bất ngờ đón nhận tiếng vỗ tay như sấm dậy, Hiệu trưởng Kiều cảm động, nước mắt lưng tròng, nhìn đi các em học sinh tinh thần phấn chấn, chắc chắn bị bài phát biểu của ông kích thích nhiệt huyết tuổi trẻ. Viễn cảnh tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt, ô ô ô…
Sau đó là hát quốc ca, làm lễ kéo quốc kỳ, một hồi lăn qua lăn lại cuối cùng kết thúc, có thể trở về lớp.
Giờ giải lao phần lớn học sinh chạy ra sân chơi, Chu Tiểu Vân không có tinh thần nên ở lại lớp, nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dần dần cô thấy rất buồn ngủ, ngáp dài, cô ngủ quên lúc nào không.
Vừa chìm trong mộng đẹp được một lúc, cô bị cơn lay kinh động quỷ thần của Vương Tinh Tinh đánh thức: “Nguy rồi, Chu Tiểu Vân, cậu mau dậy đi, nhìn xuống dưới xem. Anh trai cậu muốn đánh Lý Thiên Vũ đấy!”
Cái gì? !
Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, cơn buồn ngủ mất sạch, mắt trợn tròn: “Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Thở hổn hển vì chạy vội, Vương Tinh Tinh đem lời vừa nói ặp lại một lần, cuối cùng còn hâm mộ bình luận thêm một câu: “Anh cậu đối xử với cậu thật tốt, có người va vào liền thay cậy trút giận, có anh trai như thế tốt biết bao, làm người ta hâm mộ ૮ɦếƭ đi được.”
Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Cậu thích thì tặng cho cậu đấy.”
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tính Đại Bảo thích gây sự cô không hiểu chắc? Sợ thiên hạ bất loạn, chuyện bé xíu xiu cũng bùng nổ thành cuộc chiến, không được, cô phải cản anh ấy lại.
Dù cô không muốn gặp lại người đó nhưng cũng không muốn người đó bị Đại Bảo đánh! Aizz, phụ nữ thật mâu thuẫn!
Chu Tiểu Vân chạy vội, chân như nhũn ra.
Ặc, một đống người đang vây xem, trung tâm đám đông không phải là anh trai bảo bối của cô và Lý Thiên Vũ sao?
Thạch Đầu đứng sau Đại Bảo cổ vũ cho bạn, la hét: “Đánh cho nó một trận, không cần nói nhiều.”
Cố Xuân Lai đứng cạnh giựt giây Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, đừng khách khí. Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ. Có tớ ở đây cậu đừng sợ.”
Đúng là mấy phần tử cuồng chiến. Chu Tiểu Vân than thầm trong lòng, không dám dừng cước bộ, vội vã chen vào trong đám đông. “Anh ơi!”
Đang túm cổ áo Lý Thiên Vũ Đại Bảo nghe được giọng nói quen thuộc lập tức quay đầu, thấy là Chu Tiểu Vân nhếch miệng cười: “Đại Nha, là thằng nhóc này bắt nạt em đúng không. Dám va vào khiến em tao chảy máu, hôm nay tao phải cho mày một trận!”
Tính Lý Thiên Vũ kiệt ngạo bất tuân. Sở dĩ khoan dung với hành động khiêu khích của Đại Bảo là do sự thật trong lúc vô ý cậu va phải Chu Tiểu Vân, là hắn sai trước, nếu không chỉ sợ đã sớm đánh nhau một hồi, làm sao nhẫn nại giải thích đến bây giờ.
(Kiệt ngạo bất tuân: xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như ngựa khó thuần, có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến được)
Ngay cả như vậy, sự kiên nhẫn của cậu sắp dùng hết. Lông mày nhướn cao, nét mặt không kiên nhẫn.
Chu Tiểu Vân liếc qua, lập tức biết người nào đó sắp nổi giận. Người này thật là, lúc nào tức giận lông mày bên phải nhướn rất cao, không ngờ thói quen này có từ bé.
“Anh ơi, buông bạn ấy! Giờ em không sao rồi, anh tới tìm người ta làm gì? Sáng nay, bạn ấy xin lỗi em rồi.”
Đại Bảo sửng sốt, sao phản ứng của em không giống dự đoán của cậu vậy. Cậu còn tưởng Đại Nha sẽ vui mừng, nói rằng anh đúng là anh trai tốt của em cơ!
Trong lúc đó, Lý Thiên Vũ nhân cơ hội này thoát khỏi sự kiềm chế, lui về phía sau mấy bước
Đại Bảo liếc xéo, châm chọc: “Sao, nhóc kia, muốn chạy à?”
Lý Thiên Vũ không kiềm chế được nữa: “Anh nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là muốn chạy, anh nghĩ rằng tôi sợ anh phải không, thích đánh nhau thì qua đây!”
“Đến thì đến, ai sợ ai. Hôm nay không giáo huấn thằng nhóc này một trận, tao không gọi là Chu Chí Lương!” Nói xong, Đại Bảo tiến lên, bị Chu Tiểu Vân gắt gao túm chặt.
“Anh ơi, anh đừng làm thế. Không phải em đã nói rồi sao, em không sao cả. Hôm qua, bạn ấy ᴆụng vào em là vô tình, không phải cố ý. Anh về lớp đi, sắp vào lớp rồi.”
Đại Bảo tâm không cam tình không nguyện trừng Lý Thiên Vũ một cái: “Hôm nay tao bỏ qua, lần sau lại dám bắt nạt em gái tao, tao sẽ khiến mày mặt mũi bầm dập.”
Bỏ lại một câu đe doạ, Đại Bảo và đám bạn cùng lớp đi lên cầu thang. Đám đông thấy nhân vật chính đã rút lui, không chứng kiến cuộc cãi vã nảy lửa nên cũng tản đi.
Lý Thiên Vũ vô duyên vô cớ bị Đại Bảo mắng một trận, trong lòng nghẹn khuất. Nhưng đúng là mình sai trước nên trước mặt Đại Bảo khoẻ như trâu cậu mới nhịn, bằng không đánh nhau thắng bại đã sớm phân định. Đương nhiên phần thắng đối thủ 6 cậu 4, rõ ràng như thế có ai tự nguyện ăn đòn?
Cũng may Chu Tiểu Vân rất thức thời, Lý Thiên Vũ đĩnh đạc nói: “Chu Tiểu Vân, coi như bạn hiểu đạo lý hơn anh trai bạn nhiều. Nói cho anh trai bạn biết, nếu lần sau còn nói chuyện với tôi như thế, đừng trách tôi không tha cho anh ta.”
Khoác lác!
Chu Tiểu Vân căn bản không muốn nói chuyện với người nào đó, kéo Vương Tinh Tinh đi, không thèm nhìn Lý Thiên Vũ.
Nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ càng nghẹn khuất. Uổng công cậu vừa rồi còn cảm thấy bạn ấy rất tốt chứ.