Chu Chí Hải chớp chớp mắt, ái muội nhìn Chu Tiểu Vân rồi bước vào lớp. Cô vừa bực mình vừa buồn cười không biết nói sao với anh họ không đáng kính này nữa.
Chu Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn biển lớp: Yeah, lớp 4-2, Chu Tiểu Vân đến rồi!
Lúc này bỗng nhiên đằng sau có một lực lớn ập đến, Chu Tiểu Vân không để ý bị đẩy về phía trước mấy bước. Tay đập vào cạnh cửa, xước một vết.
“Ai thế? Không cẩn thận gì cả?” Chu Tiểu Vân nổi giận. Sao dạo này cô xui xẻo thế chứ, mấy hôm trước tập xe to thì đổ xe, xước chân chảy máu, hôm nay đến lượt tay bị thương. Cảm giác đau nhói nhắc nhở cô, hình như lòng bàn tay chảy máu rồi.
Người đó liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ bất cẩn quá. Nhưng mà, bạn không nên đứng giữa lối đi như thế, sẽ cản trở các bạn khác vào lớp đấy?”
Nghe đi, đây là thái độ xin lỗi hả? Vốn chỉ tức ba phần lập tức cơn tức nhảy lên mười phần, Chu Tiểu Vân đứng thẳng dậy, muốn làm cho ra nhẽ với người kia: “Ý bạn là lỗi của tôi?”
Chờ nhìn thấy mặt người đó, Chu Tiểu Vân không dám tin, tròn xoe mắt nhìn.
Này… Này… Cậu bé này không phải là… Là…
“Tiểu Vũ, đã bảo đừng chạy nhanh như thế, ᴆụng phải bạn khác rồi!” Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, lúc nói chuyện giọng điệu đùa cợt thấp thoáng ý cười làm người khác chán ghét, đó là phiên bản hồi bé của Cố Xuân Lai. (Có ai nhớ người này từng xuất hiện ở mấy chương đầu không)
Như vậy, gương mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt này đúng là Lý Thiên Vũ? !
Đại não Chu Tiểu Vân không phản ứng kịp, vô cùng hỗn loạn. Mặc dù người trước mặt thấp đi một nửa, khuôn mặt còn trẻ con, nhưng lông mày rậm, khoé miệng hơi nhếch lên, bộ dáng cà phất cà phơ, rõ ràng là “ông chồng kiếp trước” Lý Thiên Vũ.
Gương mặt này cô nhìn suốt mười năm, quen thuộc như năm ngón tay trên một bàn tay. Sau khi sống lại, cô cố thôi miên bản thân phải quên đi, nhưng đôi lúc khuôn mặt ấy bất ngờ xuất hiện trong giấc mơ. Dù hiện tại khác đi, cô liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Huống chi người đang đi tới cũng là người quen cũ, anh em tốt của Lý Thiên Vũ – Cố Xuân Lai.
Lúc này Chu Tiểu Vân mới nhớ ra kiếp trước Lý Thiên Vũ lớn hơn mình hai tuổi, mà nay cô kiên trì nhập học sớm hai năm, như thế tính ra hai người học cùng khối.
Đây… Đây quả thực là nghiệt duyên mà…Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thiên Vũ trêu đùa Cố Xuân Lai mấy câu, quay đầu lại thấy bạn nào đó vẫn ngây ngốc đứng yên, có chút không kiên nhẫn: “Này, đằng ấy tỉnh lại đi, không phải ᴆụng trúng liền phát ngốc chứ!”
Trông dáng vẻ ngây ngốc và ánh mắt quỷ dị kia, giống như biết mình vậy nhỉ?
Lý Thiên Vũ sờ đầu cẩn thận hồi tưởng, trước đây cậu chưa bao giờ gặp cô bé này mới đúng, nhưng, cảm giác quen thuộc đang dâng trào trong tâm thức là thế nào? Giống như người trước mặt là người vô cùng thân thiết với mình vậy.
Cố Xuân Lai đập bộp vào vai Lý Thiên Vũ, kéo bạn vào lớp: “Nhanh vào lớp đi, giáo viên sắp vào rồi.”
Mắt thấy hai người kề vai sát cánh bước vào lớp 4-2, Chu Tiểu Vân hoá đá: Ông trời ơi, ông có cần tặng con một bất ngờ lớn thế không?
Mà cô không thể không vào lớp… Hay là, đi xin đổi sang lớp khác… Hoặc, giả vờ bị ốm xin nghỉ… Một loạt ý tưởng lướt ngang qua tâm trí, cô thực sự rơi vào cảnh hỗn loạn. Dù sao, cô nhất quyết không muốn học chung một lớp với người kia.
Vương Tinh Tinh và Ngô Mai ngồi trong lớp nghển cổ ra gọi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, cậu đứng đó làm gì, nhanh vào chọn chỗ ngồi đi.”
Không ngờ Ngô Mai cùng lớp với cô, nếu không có “bất ngờ lớn” Lý Thiên Vũ này cô sẽ thích lắm! Ngô Mai tinh mắt phát hiện trên quần áo bạn có vết bùn đất, chạy ra thay cô phủi sạch, chợt hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Vân, cậu sao thế? Bàn tay cậu chảy máu rồi.”
Tâm tư Chu Tiểu Vân đang hỗn loạn căn bản không chú ý đến vết thương nhỏ này, sau khi nghe Tiểu Mai nói chợt thấy đây là một lý do tốt. Được rồi, lấy lý do tay chảy máu xin thầy côc cho nghỉ nửa ngày. Cái cô cần nhất bây giờ là đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào.
Hít vào thở ra mấy lần, cô dần bình tĩnh lại. Gặp lại Lý Thiên Vũ làm cho một Chu Tiểu Vân luôn bình tĩnh thong dong, ý nghĩ rối như tơ vò, giờ chuyện gì đang xảy ra cũng không biết. Cô muốn suy nghĩ thật kỹ rồi mới đi bước tiếp theo.
“Tiểu Mai, cậu có biết ai là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta không?” Chu Tiểu Vân hỏi Ngô Mai.
Ngô Mai mờ mịt, lắc lắc đầu: “Không biết nữa. Dù sao năm nay trường ta có thêm nhiều giáo viên mới, có lẽ giáo viên chủ nhiệm của chúng ta cũng nằm trong số người mới đến!”
Vương Tinh Tinh quay sang nhìn tay Chu Tiểu Vân, lấy khăn tay trên người buộc lại vết thương cho bạn. Vết thương không lớn, nhưng nhìn lòng bàn tay trầy xát tương đối ghê.
Cô âm thầm kêu khổ: Nguy rồi, còn chưa biết giáo viên là ai thì xin nghỉ kiểu gì? Cô bước nhanh, không tình nguyện đi về phía lớp học. Chưa bước vào lớp, giọng nói quen thuộc của Phương Văn Siêu từ sau lưng truyền tới: “Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh, sao hai em chưa vào lớp?”
Vương Tinh Tinh vui mừng quá đỗi: “Thầy Phương!”
Chu Tiểu Vân ngoảnh lại, nhìn Phương Văn Siêu sải bước tới gần, hôm nay đúng là liên tiếp bất ngờ ngoài ý muốn! Sau khi phân lớp vẫn được học thầy.
Phương Văn Siêu trên mặt toàn ý cười: “Thế nào? Không muốn thầy là chủ nhiệm của các em?”
Chu Tiểu Vân tươi cười: “Sao thế được, gặp được thầy là phúc lớn ba đời của tụi em. Em ước gì thầy vẫn dạy tụi em đến khi tốt nghiệp.”
Giờ anh mới chú ý tới cô học trò nhỏ đang đè chặt lên khăn tay băng kín lòng bàn tay. Khăn tay trắng tinh nổi bật vết máu rõ ràng, đâm thẳng vào mắt người khác. Anh cau mày: “Sao bàn tay em bị chảy máu?”
Cô kể lại chuyện đã xảy ra, Phương Văn Siêu vừa nghe thấy là học sinh mới chuyển tới ᴆụng phải học trò cưng của mình thì tức giận, muốn bắt cậu ta dẫn Chu Tiểu Vân lên phòng y tế khử trùng vết thương và băng bó lại.
Chu Tiểu Vân cuống quít xua tay: “Không cần đâu thầy, dù sao không phải vết thương lớn để em tự đi. Nhưng chiều nay em sợ không đến được, em muốn xin thầy cho em nghỉ…”
Phương Văn Siêu lập tức đồng ý, để Vương Tinh Tinh và Ngô Mai vào lớp trước, còn giữ lại Chu Tiểu Vân. Hai thầy trò thì thà thì thầm: “Tiểu Vân, nói cho em biết một bí mật nhé. Vốn dĩ em bị phân đến ban 4, nhưng thầy tình cờ nhìn thấy tên em trong bản danh sách nên đến phòng hiệu trưởng, xin thầy Kiều chuyển em về lớp của thầy.” Nói xong còn nháy mắt với cô, tỏ vẻ anh hết lòng yêu mến và chiếu cố cô học trò cưng này.
Chắc anh không ngờ được, hành động tưởng là tốt này lại mang đến cho học trò của mình một nan đề khó giải quyết. Ít ra có thể tránh mặt người nào đó. Giờ thì hay rồi, ý định đổi lớp tan thành mây khói. Thầy Phương nói như thế khiến cô không dám mở miệng xin chuyển lớp nữa. Nếu lúc này đi xin chẳng phải làm tổn thương tấm lòng của thầy ư?
Dở khóc dở cười Chu Tiểu Vân chào thầy rồi ra về. Trên đường về, cô tạt qua nhà ba của Phùng Thiết Trụ xin ít thuốc bôi tay.
Triệu Ngọc Trân chưa bao giờ thấy Chu Tiểu Vân về sớm đến thế, hỏi lý do, cô hàm hồ đáp hai câu rồi chui vào phòng.