Trường tập trung vào ngày ba mươi tháng tám. Đại Bảo đạp xe đạp mới đi học. Bạn nói quãng đường đi bộ mười phút cần đi xe đạp sao? Tất nhiên là không, thuần tuý để khoe khoang đồ mới thôi.
Đại Bảo khoác lác xe là ba mua cho cậu, đánh ૮ɦếƭ cũng không thể mất mặt với bạn bè! Thạch Đầu hâm mộ nhìn xe mới của Đại Bảo, về nhà đòi cha mua cho mình một chiếc như thế.
Chu Tiểu Vân không rảnh vạch trần lời nói dối của Đại Bảo, bởi vì cô đang bị hấp dẫn bởi một thứ khác. Trước khi nghỉ học mới đổ nền, giờ nó đã xây xong, không thể không khiến cô ngạc nhiên vì tiến độ nhanh chóng này. Nguyên bản bãi đất trống trước kia học sinh hay chơi đùa, giờ mọc lên một toà nhà cao tầng, vào hồi đó, có thể xem như một công trình lớn.
Lại gần nhìn, phòng học chưa gắn biển nhưng bên trong đã kê bàn học mới ngay ngắn. Nhìn sang bên cạnh, các bạn học đang vây quanh trầm trồ ngắm nhìn.
Vương Tinh Tinh hào hứng nói: “Tiểu Vân, khu nhà này đẹp quá! Sau này chúng ta sẽ được học trong đó!”
Tôn Mẫn ở bên cạnh nói đầy tự hào: “Ba tớ góp phần xây nên nó đấy!” Khi xây dựng thường thuê thợ bản địa, trong đó có cha của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ.
Chu Tiểu Vân đếm số phòng. Một tầng có sáu phòng, ba tầng tổng cộng mười tám phòng. Tất cả các khối vào học vẫn dư mấy phòng. Đúng rồi, có tin là năm nay sẽ có học sinh từ các trường khác chuyển đến học lớp bốn, lớp năm cơ mà, sao không thấy ai nhỉ? Nhìn tới nhìn lui toàn thấy những gương mặt quen thuộc.
Đang nhủ thầm, cô nghe thấy tiếng thầy Phương gọi vào lớp. Mọi người tập trung ở lớp học cũ, vừa ngồi xuống đã bắt đầu thảo luận sôi nổi. Đề tài xoay quanh khu nhà mới. Mỗi người một câu, lớp ồn ào như chợ vỡ.
Phương Văn Siêu đứng ở trên bục giảng nhìn khắp cả lớp, nghĩ đến điều sắp tuyên bố thầm thở dài.
“Các em, khai giảng năm nay các em đã là học sinh lớp bốn.” Nói xong anh cố ý dừng lại một chút, trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại. Hơn năm mươi ánh mắt đồng loạt nhìn về người đứng bục.
Anh cảm thấy lời kế tiếp định nói mắc nghẹn trong cổ họng, khó khăn thốt ra: “Năm nay trường chúng ta xây khu nhà mới, đồng thời tiếp nhận các học sinh của trường Tam gia. Trường Tam gia trước đây có cả khối lớp bốn và lớp năm nhưng giờ bị bỏ bớt. Từ lớp bốn, lớp năm học sinh của trường đó sẽ chuyển đến trường chúng ta học. Có khoảng ba trăm học sinh lớp năm, một trăm học sinh lớp bốn, giờ cộng thêm học sinh trường ta, khối lớp bốn có hơn hai trăm em, vì thế chắc chắn phải chia lại lớp.”
Chu Tiểu Vân hiểu ý thầy, hoá ra lớp cô sẽ bị chia lại. Tin tức bất thình lình xảy ra khiến cô không tiêu hoá kịp. Không chỉ mình cô hiểu, các bạn khác trong lớp cũng thế, mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ, không ai muốn chia lại lớp cả. Học chung với nhau từ lớp một đến lớp ba, có tình cảm thân thiết với các bạn, với thầy cô, bây giờ nói muốn chia lớp không ai chấp nhận được.
Phương Văn Siêu lấy ra tờ danh sách, đọc kết quả chia lớp. Năm nay khối lớp bốn có bốn lớp, tất cả các lớp đều chia lại, vì thế học sinh sẽ lần lượt bị chia vào lớp 4-1, 4-2, 4-3, 4-4.
Ai nghe thấy tên mình thì ồ lên, lớp ầm ĩ như chợ vỡ. Đọc xong danh sách, Phương Văn Siêu phát sách giáo khoa mới cho học sinh mang về nhà, buổi chiều đến khu nhà mới gặp bạn mới, thầy cô mới.
Trên đường Chu Thiến Thiến than thở với Tôn Mẫn, chỉ có Vương Tinh Tinh mặt mày rạng rỡ.
Chu Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi: “Tớ bị phân đến lớp 4-1, Tôn Mẫn bị phân đến lớp 4-3, vì sao hai cậu được học chung với nhau ở lớp 4-2, quá xui xẻo.”
Tôn Mẫn nghẹn khuất thật lâu, nói liến thoắng: “Đúng vậy, mấy người chúng ta tan tác mỗi đứa một lớp, tớ còn cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ đáng ghét kia nữa.”
Vương Tinh Tinh rất đắc ý: “Tớ may mắn nhất, được học chung với Tiểu Vân, may mắn còn ngồi cạnh nhau nữa!”
Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn mỗi người một câu phát tiết bất mãn trong lòng. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Sau này chúng ta vẫn đi học, tan học cùng nhau, đến giờ giải lao chơi chung với nhau. Dù sao phòng học sát nhau, đâu có xa.”
Vương Tinh Tinh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta mãi mãi là bạn tốt không chia cách.” Cuối cùng mới dỗ được hai bạn cười.
Về đến nhà, Chu Tiểu Vân hỏi Đại Bảo, thì biết khối lớp năm cũng phải chia lại lớp. Đại Bảo ủ rũ nói Thạch Đầu không học cùng lớp với cậu nữa. Đây quả là tin tốt, Chu Tiểu Vân vui sướng khi thấy người gặp họa, dù sao Thạch Đầu không phải người tốt lành gì, anh nên ít chơi với cậu ta.
Ăn trưa xong, Chu Tiểu Hà ở sát vách và em trai đến rủ hai anh em cùng đi học. Đề tài vẫn đang xoay quanh chuyện chia lớp. Chu Tiểu Hà và Đại Bảo không cùng lớp, may mà Chu Chí Hải cùng lớp với cô.
Nửa đường gặp Phùng Thiết Trụ, cậu ta ầm ĩ: “Hải, tớ phải đến lớp bốn (4-4), hai huynh đệ chúng ta nay trời nam đất bắc.” Nói xong còn giả mù sa mưa sụt sùi một phen, thực chất có giọt nước mắt nào đâu, bị Chu Chí Hải giễu cợt: “Aizz, đây là luyến tiếc tớ hay không nỡ chia cách người nào đó!” Nói xong kín đáo liếc nhìn Chu Tiểu Vân.
Gương mặt Phùng Thiết Trụ lập tức đỏ bừng, nói lắp lắp: “Cậu nói nhăng nói cuội gì đó?”
Đại Bảo và Chu Tiểu Hà nháy mắt với nhau, có vẻ có gì đó ái muội nha. Tất cả Chu Tiểu Vân giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy.
Tâm tư nhỏ bé của Phùng Thiết Trụ có ai không nhận ra? Lấy cớ đến tìm Hải, cậu đến nhà cô chơi không ít lần, ở trong trường thường xuyên theo đuôi cô. Vừa thấy cô lập tức cúi đầu, cô nói cái gì cậu nghe cái đó. Điều này khiến cậu bị Hải giễu cợt mấy lần. Vô phương cứu chữa mà, có lúc cậu không thể khống chế được chân của mình tự động đi sau Chu Tiểu Vân. Tình cảm trong sáng thưở đầu đời của thiếu niên không thể kìm nén được.
Mấy người Vương Tinh Tinh thường vịn cớ này trêu chọc sau lưng Phùng Thiết Trụ, Chu Tiểu Vân đành cười không lên tiếng.
Cô có thể làm được gì? Chẳng lẽ đi tìm Phùng Thiết Trụ bảo cậu cách mình xa một chút?
Đừng đùa, chưa biết chừng vào lớp học mới, phát hiện mục tiêu mới lập tức sẽ quăng cô ra sau ót ấy chứ. Trẻ con mười một tuổi thì biết cái gì? Tình cảm ngây thơ, đơn thuần như tờ giấy trắng.
Đến người, mọi người đi về phía khu nhà mới. Chu Tiểu Hà và Đại Bảo lớp năm nên lên tầng ba. Khối lớp bốn ở tầng hai, có một cầu thang bộ ở giữa. Bên trái cầu thang, phân biệt đề ở mỗi cửa phòng là 4-1, 4-2, 4-3. Lớp 4-4 ở phía bên phải cầu thang.
Phùng Thiết Trụ vạn phần không tình nguyện tạm biệt Chu Chí Hải, lúc đi liếc trộm nhìn Chu Tiểu Vân.