Kì nghỉ hè sắp hết, lần đầu tiên Chu Tiểu Vân mong được nghỉ hè mãi. Nghĩ đến cảnh sau khai giảng không được gặp thầy Phương đẹp trai nữa, cô rất đau lòng. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn chính là, tiểu phú bà Chu Tiểu Vân đang độ buôn may bán đắt, mắt thấy lợn đất béo ú chờ làm thịt, cô càng vui vẻ.
Chọn giờ đẹp ngày tốt, cô quyết định cho em nó lên thớt.
“Rắc” một tiếng, trên bàn xuất hiện một đống lớn tiền xu hai giác, một cục tiền giấy hai nguyên, ngoài ra còn có mấy tờ năm nguyên, mười nguyên sáng lấp lánh.
Chu Tiểu Vân cẩn thận đếm nửa ngày, ba tờ mười nguyên, bảy tờ năm nguyên, một xấp dày hai nguyên và một nguyên.
Tổng cộng hai trăm linh tư nguyên năm giác.
Cười ngây ngô nửa ngày, Chu Tiểu Vân buộc tiền thành từng cọc, sau đó cẩn thận từng li từng tí gói kỹ tiền trong khăn tay, để dưới gối. Tiền xu không tiện mang đi, được gần mười giác, được cô nộp lại cho mẹ: “Mẹ, sắp đi học rồi, con không đi bán hàng nước nữa, chỗ tiền lẻ này mẹ cầm đi.”
Triệu Ngọc Trân cười tươi như hoa, hôm sau đến nhà mẹ Vương Tinh Tinh may cho cô một áo sơ mi vải bông màu xanh nhạt và quần xanh tím than mặc đi học.
Có tiền Chu Tiểu Vân muốn lên thị trấn mua đồ, nhưng phải đi cùng người lớn. Trong nhà nhiều việc, mẹ chắc chắn không có thời gian. Cô nhắm đến ba. Mùa hè buôn bán tương đối chậm, dạo này Chu Quốc Cường không quá bận rộn, việc nhà nông không nhiều. Ông hiếm khi có thời gian rảnh hay sang nhà hàng xóm đánh cờ, đến lúc ăn cơm mới về nhà.
Vừa vào nhà, thấy con gái tươi cười cầm cốc nước qua: “Ba ơi, trời nóng chắc ba khát rồi, ba uống nước đi. »
Chu Quốc Cường cảm thấy hôm nay con gái đặc biệt ân cần, bình thường mặc dù cũng chu đáo săn sóc, nhưng số lần chủ động bưng trà rót nước đếm trên đầu ngón tay, trong lòng hiểu rõ: “Đại Nha, có phải con có chuyện gì muốn nhờ ba không ?”
Bị nhìn thấu Chu Tiểu Vân tuyệt không thấy xấu hổ, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng ạ, ba thật lợi hại, hiểu rõ cả! Mau mau, ba ngồi xuống đây, ba con mình nói chuyện.”
Chu Quốc Cường bị Chu Tiểu Vân ấn ngồi xuống cái ghế to duy nhất trong nhà, nghe con gái nói: “Tiền kiếm hồi hè con từng nói qua với mẹ. Con muốn mua một cây đàn accordion. Con đếm tiền bán hàng chắc cũng đủ. Mấy ngày nữa vào năm học mới, con muốn tranh thủ ngày nghỉ đi mua. Nhưng con còn bé, không biết đường trên thị trấn. Vì thế, ba xem, ba có thể…”
Thì ra có chuyện như vậy!
Chu Quốc Cường tiếp lời: “Ngày mai ba dẫn con ra cửa hàng nhạc cụ trên thị trấn mua cho con một cây đàn.”
Chu Tiểu Vân gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng ạ, ý con là thế.”
Chu Quốc Cường hào phóng nhận lời làm cho cô rất vui đồng thời cũng thấy kỳ lạ, sao trước kia mình có thể nghĩ ba nóng tính, khó gần nhỉ ?
Thật ra ông đồng ý ngay lập tức cũng có nguyên nhân. Nhà xây hơn nửa năm, đã trả hết ba trăm nguyên cho nhà chú Ba. Trong tay ông có tiền nên luôn nhớ mãi việc muốn mua ti vi. Trong thôn, khoảng mười nhà đã có ti vi. Mỗi khi nhìn thấy Đại Bảo chủ nhật tót sang nhà người ta xem ti vi cả ngày không về, trong lòng ông ngũ vị tạp trần, len lén thương lượng với vợ mấy lần.
Triệu Ngọc Trân cũng đồng ý, dân quê nhà nào chẳng so sánh với nhau ? Nhà kia xây nhà ngói, nhà khác cũng xây, nếu ở nhà đất thì không dám mũi ngẩng đầu lên. Giờ trong thôn nhiều nhà đã có ti vi, đương nhiên nhà mình càng mua sớm càng tốt. Không chỉ để con cái xem ti vi tiện hơn, mà còn để trong nhà có thêm đồ đạc giá trị.
Hôm sau lúc gần đi, Triệu Ngọc Trân đưa cho chồng toàn bộ số tiền lãi bán hàng tích cóp ba tháng nay, khoảng ba trăm bốn mươi nguyên. Chu Quốc Cường đạp xe đạp chở Chu Tiểu Vân lên thị trấn. Đại Bảo thấy đi thị trấn cũng muốn đi cùng, nhưng ông sợ chở thêm sẽ không còn chỗ buộc ti vi nữa. Mặt khác, còn mua đàn cho con gái. Chu Tiểu Vân luôn miệng cam đoan nhất định mua đồ ăn ngon mang về mới dỗ được anh trai.
Mua ti vi tất nhiên phải ra cửa hàng bách hoá. Cửa hàng vẫn đông đúc như cũ. Hai năm nay, cuộc sống khấm khá hơn, người vào đây mua đồ cũng đông hơn trước.
Chu Quốc Cường định mua một chiếc ti vi đen trắng hiệu “Gấu trúc”. Nhà người ta mua mười bốn inch, nhà ông mua mười bảy inch, đắt hơn mấy nguyên tiền trong tay vẫn có. Ông nói chuyện với nhân viên của quầy, hỏi cách sử dụng thật kĩ. Giá trong cửa hàng bách hoá là giá niêm yết, miễn mặc cả, đề bao nhiêu phải trả bấy nhiêu.
Sáng nay, lúc đi cô mới biết ba muốn mua ti vi, nghĩ thầm bảo sao hôm qua đồng ý ngay dẫn mình lên thị trấn. Mua cho mình là tiện thể thôi, trọng điểm là việc mua ti vi này nè.
Trả một số tiền lớn như vậy tất nhiên phải cẩn thận, cô đứng bên cạnh nghe ba hỏi đi hỏi lại một vấn đề đến ba bốn lần. Cô buồn chán ngó nghiêng, trong cửa hàng người đến người đi không ít.
Đằng kia có một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang mua đồ văn phòng phẩm, chắc là mua 乃út máy cho cháu. Nhìn thấy 乃út máy, cô chợt nhớ ra, năm nay cô lên lớp ba, phải dùng 乃út máy rồi. Trực tiếp mua luôn mấy cây đi, thuận tiện nhìn xem có đồ gì tốt mua cho cả Đại Bảo.
Nói với ba một tiếng, Chu Tiểu Vân đến quầy văn phòng phẩm. Trong số nhân viên bán hàng có một bác gái rất hiền lành, lấy ra nhiều loại 乃út máy cho cô chọn.
Chu Tiểu Vân xem kĩ, chọn được một cái 乃út máy Anh Hùng, đắt một chút nhưng chất lượng tốt, dùng cẩn thận phải dùng được hai, ba năm. Cô nhớ 乃út máy anh trai dùng toàn hai tháng mua một cây, chủ yếu là khi viết anh trai dùng lực quá lớn, lại mua 乃út máy ở cửa hàng nhỏ chất lượng kém nhanh hỏng. Cô mua thêm cho Đại Bảo một cây, chọn loại dùng bền, cũng là 乃út máy Anh Hùng. Thời đó, 乃út máy Anh Hùng rất nổi tiếng, hãng này có cả mực nước, 乃út chì.
Chu Tiểu Vân mua hai lọ mực, sau đó mua một tá 乃út chì cho Tiểu Bảo. Năm nay em trai vào lớp một. Cửa hàng văn phòng phẩm rực rỡ muôn màu đúng là khiến cho người ta ngứa ngáy, nhất là đống cặp sách treo trên tường. Cô vẫn dùng túi vải mẹ làm cho, định thừa dịp trong tay có tiền xa xỉ một lần mua một cái cặp sách cho riêng mình. Túi vải màu xanh bộ đội có khoá kéo, nhìn rất là oai.
Lúc này, một thanh âm không ngờ vang lên bên tai: “Chu Tiểu Vân là em à!”
Chu Tiểu Vân quay lại, ngây ngốc nhìn, kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Thầy Phương!”
Phương Văn Siêu mặc áo sơ mi trắng cộc tay, đi cùng bạn gái Đới Thư Kỳ, rất có tinh thần, nói chuyện so với bình thường lớn tiếng hơn nhiều: “Chu Tiểu Vân, em đi cùng ai vậy?”
Chu Tiểu Vân đã lâu không được gặp thầy rất vui, gần hai tháng không gặp quả là nhớ nhung. Thu liễm lại đi, cô nhủ thầm trong lòng, đừng khiến bạn gái thầy không thoải mái. Nhưng mà, cô không nhớ ra thân phận bây giờ của mình, dù có nhiệt tình đến mấy thì Đới Thư Kỳ cũng không để một cô nhóc như cô vào mắt.
“Ba em đến mua ti vi dẫn em đi cùng. Thầy Phương, đã lâu không gặp.” Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn kĩ thầy hơn, vốn tưởng rằng sau khi nghỉ hè không được gặp thầy nữa, lần gặp gỡ vô tình này quả là niềm vui bất ngờ.
Phương Văn Siêu bị tính khí trẻ con của cô học trò nhỏ chọc cười: “Một kì nghỉ hè thôi mà, hai ngày nữa là khai giảng rồi, rất nhanh sẽ gặp lại.”
Chu Tiểu Vân kinh ngạc: “Sau khi khai giảng, thầy vẫn dạy chúng em sao? Không phải thầy định chuyển đi ư?”
“Không, thầy vẫn tiếp tục dạy ở tiểu học Hưng Vượng, sao nào em không chào đón thầy à?” Bạn gái Đới Thư Kỳ ủng hộ hết mình, Phương Văn Siêu lấy lý do khó điều động công tác để tiếp tục ở lại ngôi trường mà anh có cảm tình sâu đậm.
Phương Văn Siêu nhanh chóng quay sang nhìn bạn gái, hai người thắm thiết nhìn nhau, giữa mặt mày lưu chuyển tình ý làm cho cô biết sự tồn tại của mình là dư thừa.
Cô thức thời cáo từ: “Thầy Phương, ba gọi em. Em đi đây, khai giảng gặp lại.”
Phương Văn Siêu gật đầu tiếp tục đi dạo với người yêu, Chu Tiểu Vân nhìn bóng lưng hai người xa dần trong lòng vui sướng ngập tràn. Thầy không chuyển đi, đây đúng là tin vui nhất trong năm. Cô nhảy chân sáo đi về phía ba, toàn thân lâng lâng.
Chu Quốc Cường trả đủ tiền, để ti vi vào thùng, bê xuống lầu, chằng thùng ti vi đằng sau xe. Cô lại ngồi đằng trước, nhưng việc đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô lúc này .
Chu Quốc Cường chở con gái đến cửa hàng bán nhạc cụ duy nhất trong thị trấn. Đây là cửa hàng bán khá nhiều loại nhạc cụ, ngoài đàn ghi – ta, đàn accordion, đàn violon, đàn tranh còn có đàn dương cầm, đủ loại nhạc khí làm cho người ta hoa cả mắt.
Diện tích chắc khoảng một trăm mét vuông, Chu Tiểu Vân ngắm nghía nửa ngày cuối cùng tìm được thứ mình định mua. Có một nhân viên bán hàng đi theo sau, phục vụ rất nhiệt tình. Tiếc là giá quá đắt.
Cô luôn coi mình như là tiểu phú bà, lúc này nhìn giá cũng muốn ngửa mặt lên trời gào thét, sao cô lại quên mất học nhạc cụ từ trước đến nay đều là kẻ có tiền ?
Giá một cây đàn accordion gần bằng giá một cái ti vi, ước mơ tan vỡ hoàn toàn. Cô còn tưởng cùng lắm một trăm có thể mua được.
Chu Quốc Cường hỏi: “Không có cái nào rẻ hơn à?”
Nhân viên bán hàng cười tiếc nuối: “Không có, nhà chúng tôi bán nhạc cụ không đắt đâu. So với các huyện khác còn rẻ hơn!”
Chu Tiểu Vân buồn bã: “Quên đi, ba ơi, con không mua nữa. Trên người con còn thiếu một trăm.”
Nhân viên bán hàng nhìn cô bé trước mặt buồn bã không đành lòng, chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, ở chỗ chúng tôi có loại nhạc cụ giá đặc biệt, hai người muốn xem không?”
Nhạc cụ giá đặc biệt? Chu Tiểu Vân nghi hoặc nhìn người kia.
Nhân viên bán hàng giải thích: “Có một số nhạc cụ hơi cũ hoặc bên ngoài xước vài vết nên được giảm giá, thực ra không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Trong cửa hàng chúng tôi vừa vặn có một cây đàn accordion giá đặc biệt, hai người có thể xem thử.”
Chu Tiểu Vân phấn chấn tinh thần đi với ba ra kho hàng đằng sau.
Quả nhiên, có một cây đàn accordion bị xước hai vết, gần như không nhìn ra vết xước, giá lại rẻ hơn nửa, cô vui vẻ trả tiền ngay. Trên người còn thừa hai mươi, cô giữ lại để tiền tiêu vặt cho mình.
Hai cha con mua được đồ ưng ý, hai người đều vui.
Dọc theo đường đi Chu Quốc Cường đạp xe chậm rì rì. Đằng trước có con gái ngồi, đằng sau chằng hai thùng to : ti vi và đàn accordion, ko thể nhanh nổi.
Về đến nhà đúng lúc chuông đồng hồ điểm một giờ.
Triệu Ngọc Trân nghe nói hai cha con chưa ăn cơm, vội vàng bê mâm cơm ra. Tâm tình vui vẻ cô thấy bữa cơm hôm nay ngon hơn bình thường.
Chu Quốc Cường vội vội vàng vàng ăn hai bát, bê thùng ti vi ra phòng khác. Đại Bảo Tiểu Bảo Nhị Nha nhảy cẫng lên, la hét “Có ti vi. Có ti vi xem rồi”!
Rất đơn giản, cắm điện, rút dây anten ra, ấn công tắc nguồn là xem được.
Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha ngồi nghiêm chỉnh xem ti vi, ko muốn đi đâu.
Triệu Ngọc Trân thấy lạ, chuyển hết kênh này sang kênh khác. Hồi đó mới có mấy kênh thôi, ít ra cũng thú vị hơn nghe radio.
Bác cả biết tin chạy sang, Chu Quốc Phú thật tâm vui mừng vì em, khen hai câu.
Thẩm Hoa Phượng nhìn thấy ti vi mười bảy inch, lớn hơn ti vi mười bốn inch nhà bà, xem rõ ràng hơn, trong lòng ko thoải mái. Nói ra mấy lời ko dễ nghe: “Aizz, đúng là đi buôn có tiền, không chỉ xây đc nhà ngói, còn có tiền mua ti vi mười bảy inch.”
Triệu Ngọc Trân rất thoải mái, ko để ý đến mấy lời ko đau ko ngứa, trái lại bà còn có cảm giác hãnh diện, cuối cùng cũng có ngày khiến cho chị ta đỏ mắt.
Tâm lý phức tạp của người lớn, Chu Tiểu Vân ko để ý đến, cô đang phấn khích ôm cây đàn accordion trong phòng. Ở cửa hàng, chỉ đơn giản thử âm thanh chuẩn hay ko, lúc này chơi một bản nhạc hoàn chỉnh, cảm giác vô cùng kích động. Hơn nữa, đây là cây đàn cô vất vả dành dụm tiền mua được, càng thoả mãn.
Tiếng nhạc réo rắt tuôn ra từ những đầu ngón tay, Chu Tiểu Vân ít nhất cũng chơi được năm, sáu bài đơn giản. Hết bài này đến bài khác, càng chơi đàn càng say mê. Đang chăm chú xem ti vi, mấy anh em bị lôi kéo đến phòng Chu Tiểu Vân, nghe cô chơi đàn accordion vừa mới mẻ lại hiếu kỳ.
Thẩm Hoa Phượng đang nói chuyện với Triệu Ngọc Trân trong phòng khách, lúc này thấy tiếng đàn rất ngạc nhiên: “Em à, tiếng đàn ở đâu ra thế?”
Nụ cười trên mặt Triệu Ngọc Trân càng rạng rỡ: “Là Đại Nha đang chơi đàn accordion đấy mà, hôm nay đi mua ti vi nhân tiện mua luôn cả thể.”
Thẩm Hoa Phượng ko nén nổi sự tò mò, bước vào phòng cháu gái xem, nhìn mà trầm trồ, dáng vẻ Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion một cách thành thạo quả là oai phong. Cảm xúc lúc này trong lòng bà ko diễn tả nổi. Ngồi thêm một lúc rồi ra về.
Triệu Ngọc Trân cười nói với chồng: “Ba nó à, mình ko thấy dáng vẻ lúc đó của chị dâu đâu. Em cúi đầu trước chị ấy bao năm nay cuối cùng có một ngày được hãnh diện.”
Chu Quốc Cường không dám cười vợ, nghĩ thầm : đúng là phụ nữ!