Hai vợ chồng vất vả cả ngày, chờ dọn gần hết đồ trong sân, mới ra ao vét bùn đất về làm nền.
Vốn dĩ, Triệu Ngọc Trân muốn nhờ xe kéo của em trai nhưng Chu Quốc Cường thấy cứ nhờ em vợ mãi không tốt lắm. Đường vào rất khó đi. Ông kiên trì ý kiến dùng xe ba gác nhà mình chở về, cũng may khoảng cách không xa, mỗi chuyến không quá nửa tiếng đồng hồ. Triệu Ngọc Trân đành phải cầm xẻng ra sông.
Hai vợ chồng bận rộn nhưng không bỏ bê việc buôn bán ở chợ, lúc này càng không thể bỏ. Phải nhớ rằng sửa nhà lúc nào cũng cần tiền, hai người tính tiền vật liệu đủ rồi, còn tiền công hơi thiếu một chút.
Chu Quốc Cường muốn thanh toán trước một phần tiền công, sau khi hoàn thành từ từ trả nốt. Các nhà xây mới đều làm vậy. Trong ba thợ cùng thôn có ba của Tôn Mẫn. Chỗ quen biết, nợ một tí không sao cả.
Mảnh đất rất rộng, nhà đã chiếm gần hết diện tích. Xây nhà rất nhiều việc, tiên là xây nền, dựng cọc rồi trát tường, từ trên xuống dưới trong nhà bận đến mức chân không chạm đất.
Chu Quốc Cường phụ trách việc vận chuyển vật liệu, cần dùng nhiều sức nên vừa đến tối, thắt lưng mỏi không dậy nổi. Ông không đi chợ nữa, để vợ bán hàng một mình. Sau khi bán hàng xong, Triệu Ngọc Trân vội về nhà nấu cơm cho mấy người, cũng rất mệt.
Triệu Ngọc Trân lúc này mới hơn ba mươi tuổi thân thể còn khoẻ mạnh, buổi chiều bà không chịu ngồi yên phụ chồng đẩy xe cút kít chuyển gạch, tay chân mệt như nhũn ra nhưng trên mặt trong lòng đều vui mừng.
Chu Tiểu Vân đến ở nhà bác Cả, cùng ngủ một giường với chị họ Chu Tiểu Hà. Đại Bảo vui nhất, hằng ngày cùng Chu Chí Hải xem phim hoạt hình vui đến quên cả trời đất, ăn cơm cũng không về nhà mà ăn luôn ở đây.
Chu Tiểu Vân lười nói anh, chắc cũng chẳng nói được. Tan học, cô về nhà giúp mẹ thổi lửa nấu cơm.
Bởi vì buổi trưa có bảy, tám người ăn cơm, nấu cơm trưa thành một việc khá quan trọng. Triệu Ngọc Trân không tiếc tiền thức ăn, kho thịt lợn hàng ngày cho mọi người ăn có sức làm việc.
Không ăn no sao có sức làm tốt? Triệu Ngọc Trân hiểu rất rõ. Vì thế mỗi ngày thái ba bốn cân cho mấy người đàn ông ăn thật no.
Chu Tiểu Vân thấy cha mẹ vất vả rất đau lòng, nhưng một cô bé bảy tuổi không thể giúp gì được. Trát tường hay vận chuyển đều là việc nặng cô không thể làm được.
Cô đành chọn việc vừa sức, Triệu Ngọc Trân nấu cơm thì cô nhóm lửa, cơm nước xong thu dọn bát đũa rửa sạch.
Thấy con gái chăm chỉ giúp ba mẹ làm việc nhỏ, Triệu Ngọc Trân rất cao hứng, thời gian dư ra bà có thể chuyển được nhiều gạch hơn.
Càng về sau, Chu Tiểu Vân lại bắt đầu thầu cả việc giặt quần áo của mọi người. Đầu tiên là giặt tất các loại, về sau trực tiếp giặt hết quần áo.
Triệu Ngọc Trân càng thương con gái, con bé mới bé xíu sao đã hiểu chuyện thế chứ?
Cũng may trời lạnh không cần thay nhiều quần áo, mỗi ngày không cần giặt nhiều tất quá. Mỗi tuần Chu Tiểu Vân nhiều nhất giặt quần áo một lần, lượng công việc không quá lớn.
Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân mỗi ngày bận việc đến trời tối mới về ngủ, thắc mắc: “Đại Nha, sao giờ em mới về. Chị với Hải, Đại Bảo vừa xem ti vi, giờ đang chiếu bộ phim hoạt hình hay lắm. Nhà em sửa nhà, em về nhà làm gì?”
Chu Tiểu Vân đang thay quần áo: “Em giúp ba mẹ đun nước, sau đó quét dọn, cuối cùng còn giặt quần áo rồi mới về. Trong nhà bận như thế, tất nhiên giúp được việc gì em sẽ cố gắng!”
Chu Tiểu Hà bĩu môi, không cho là đúng: “Đó là chuyện của người lớn, trẻ con biết cái gì. Em bận quá nhỉ, chị còn chưa giặt tất bao giờ.”
Chu Tiểu Vân nghe xong cười, ở nhà Chu Tiểu Hà được chiều hơn em trai.
Nhà bác Cả có hai con, Chu Tiểu Hà bằng tuổi Đại Bảo, sinh trước hai tháng, lớn hơn Hải hai tuổi.
Cùng là bé gái, nhưng địa vị trong nhà của Chu Tiểu Hà hoàn toàn khác cô. Bác Cả và bác gái đều thiên vị con gái, từ việc Chu Tiểu Hà một năm bốn mùa không ngừng có quần áo mới là đủ hiểu.
Chu Tiểu Vân treo quần áo thay ra gọn gàng từng món một. Chu Tiểu Hà nhìn mà không vui. Y phục của mình cởi ra ném trên giường, so sánh hai người quá khác biệt. Cô bé không cam lòng, bò dậy, xếp lại quần áo. Trong lòng lại nghĩ: rõ ràng Đại Nha còn nhỏ hơn mình ba tuổi, sao làm cái gì cũng tốt hơn mình?
Nghe em trai nói thành tích ở lớp của Chu Tiểu Vân cực tốt, đứng đầu trong khoá. Chu Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo tí tẹo mà thôi, so với Chu Tiểu Vân kém quá xa. Cô bé lớn tuổi hơn Chu Tiểu Vân thật nhưng bình thường làm gì cũng thua kém.
Lại nói việc hàng ngày đi, ở nhà Chu Tiểu Hà căn bản không phải làm gì, hiếm thấy trong đám bé gái ở nông thôn được sung sướng.
Chu Tiểu Vân thì sao? Biết thổi kèn harmonica, biết viết 乃út lông, biết nấu ăn, biết rửa bát, biết khâu bao cát, làm quả cầu, còn quá thể giặt quần áo… Này quả thực là… Quá giỏi!
Chu Tiểu Hà thầm so sánh trong lòng, thẳng thắn thừa nhận: quả thật không bằng được Chu Tiểu Vân.
Bất quá, Chu Tiểu Hà vui nhất là cô bé xinh đẹp hơn em họ.
Bình tĩnh mà xem xét lại, Chu Tiểu Vân còn nhỏ, ngũ quan chưa rõ ràng, tối đa được gọi là thanh tú đáng yêu thôi.
Chu Tiểu Hà mười tuổi, cao hơn một cái đầu, ngũ quan xác thực đẹp hơn một chút, hơn nữa Thẩm Hoa Phượng thường xuyên mua quần áo mới cho cô bé, ở nông thôn lý cũng là bé gái rất “mốt”.
Nhìn lại Chu Tiểu Vân, cả ngày mặc quần áo cũ của chị họ, có bộ rộng thùng thình, tất nhiên không so được với Tiểu Hà.
Chu Tiểu Vân không chú ý đến Chu Tiểu Hà đang ngẩn người, mai phải dậy sớm nấu cơm sáng cho ba mẹ nên ngủ trước.
Phương Văn Siêu dạo này thấy lạ tại sao Chu Tiểu Vân ít khi đến tập đàn ác-cooc-đê-ông, vừa tan học không thấy bóng dáng.
Chờ thêm mấy ngày vẫn như thế, anh không nhịn được, thừa dịp tan học tìm Chu Tiểu Vân hỏi: “Tiểu Vân, dạo này em bận chuyện gì thế, sao không đến luyện đàn?”
Chu Tiểu Vân vừa thấy Phương Văn Siêu đã hiểu thầy định hỏi gì, vội vã giải thích: “Thầy Phương, nhà em đang xây nhà mái ngói. Hằng ngày em muốn về sớm một chút, giúp đỡ ba mẹ, vì thế thời gian này sẽ không đến chỗ thầy luyện đàn. Em hứa sau này sẽ luyện tập bù lại thời gian qua.”
Phương Văn Siêu hiểu rõ, gật gù khen: “Hoá ra là như vậy, cũng nên giúp cha mẹ việc nhà. Chờ rảnh rỗi lại đến luyện đàn đi. Nhạc cụ phải thường xuyên tập luyện, gián đoạn sẽ không có hiệu quả.”
Chu Tiểu Vân cảm kích nhìn thầy. Đây là người đầu tiên ngoài người nhà đối xử tốt với cô như vậy. Anh và cô không thân chẳng quen, chỉ là thầy giáo mà thôi, nhưng một năm qua, rất quan tâm đến mình, trong cảm nhận của cô, anh đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Cô thật lòng nói: “Cám ơn thầy, thầy Phương! Nhất định em sẽ không phụ sự kì vọng của thầy!”
Không gì sánh được với ánh mắt tin tưởng và kính yêu của học trò khiến giáo viên hài lòng.
Phương Văn Siêu cười, tạm biệt cô học trò.
Chu Tiểu Vân chạy chậm về nhà, đằng sau có người gọi cô, quay lại là Tôn Mẫn cùng khối.
Tôn Mẫn là nữ sinh thấp nhất trong lớp, biệt danh là Tiểu Bất Điểm, cô thấp hơn cả Ngô Mai, bình thường chơi khá thân với cô. Ba cô bé là một thợ xây, đang làm công ở nhà Chu Tiểu Vân.
Tôn Mẫn muốn cùng về với bạn, từ xa nhìn thấy Chu Tiểu Vân liền gọi.
Chu Tiểu Vân mời Tôn Mẫn đến nhà mình ăn cơm: “Tiểu Bất Điểm,” ai cũng gọi biệt danh này: “Cậu đến nhà tớ ăn cơm đi, dù sao ba cậu cũng ở đó!”
Tôn Mẫn thích nhất là chơi với Chu Tiểu Vân, nghe thấy thế đồng ý ngay. Hai người trò chuyện vui vẻ cùng về nhà.
Phòng đã xây cao cỡ nửa người, mọi người đang bận việc. Tôn Mẫn tinh mắt nhìn thấy bóng ba, lớn tiếng gọi: “Ba ba!”
Ba của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ thấy tiếng con gái thì ngạc nhiên lắm: “Mẫn mẫn sao con không về nhà lại đến đây?” Tôn Mẫn cứng họng không biết trả lời thế nào.
Chu Tiểu Vân cười vì giải vây cho bạn: “Chú Tôn, là cháu bảo bạn ấy đến nhà ăn cơm.”
Tôn Mẫn cảm kích nhìn Chu Tiểu Vân.
Tôn Thành Võ nghe thấy thế không nói được gì, đành khoát tay ý bảo con gái tự đi chơi.
Buổi trưa mọi người ăn cơm trong bếp, đông người ngồi bàn hơi chen chúc. Tôn Thành Võ có chút xin lỗi nói với Triệu Ngọc Trân: “Hôm nay mẫn mẫn nhà tôi làm phiền anh chị quá.”
Triệu Ngọc Trân tươi cười: “Chú khách khí quá, Tôn Mẫn là bạn học của Tiểu Vân nhà tôi, con bé đến chúng tôi cao hứng còn không kịp ấy chứ!”
Tôn Thành Võ vốn lo con gái đến ăn, chủ nhà sẽ có ý kiến, lúc này thấy Triệu Ngọc Trân nói thế nét mặt dễ nhìn hơn nhiều: “mẫn mẫn nhà tôi ở nhà thường xuyên nhắc đến Đại Nha, thành tích tốt lại là lớp trưởng, đi thi đấu trên huyện được giải nhất. Mấy ngày nay làm ở nhà chị, tôi thường thấy Đại Nha giúp việc nhà, đứa bé này quả là giỏi giang!”
Nghe người khác khen con mình là sự kiêu ngạo lớn nhất của người mẹ, máy hát của Triệu Ngọc Trân lại mở ra: “Chú Tôn này, lời này của chú quả là nói lên tiếng lòng của tôi. Lẽ ra người làm mẹ không nên khen con mình, nhưng Đại Nha nhà tôi rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Ngày nào tan học là về giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm, giờ còn giặt quần áo cho cả nhà. Con nhà nghèo trưởng thành sớm mà.”
Nói câu cuối cùng, nét mặt bà trầm buồn.
Có lúc nhìn Chu Tiểu Vân bé xíu lại y như người lớn, vội đông vội tây làm việc, trong lòng bà vui mừng, được an ủi lại có cảm giác khổ sở không diễn tả được. Con mình trưởng thành sớm giỏi giang vui thì vui thật đấy, thực ra có ai không muốn con cái như công chúa, hoàng tử được chiều chuộng hết mực?
Không nói đâu xa, nói đến Tiểu Hà nhà bác Cả đi. Lớn hơn Đại Nha ba tuổi, ở nhà đưa áo thì vươn tay, cơm đút há mồm. Mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp như đóa hoa nhỏ, còn Đại Nha, ngoại trừ lần trước đi thi được mua váy mới, bình thường vẫn mặc quần áo cũ của chị họ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Triệu Ngọc Trân chua xót khổ sở.
Chu Tiểu Vân mẫn cảm nhận thấy được ý nghĩ trong lòng mẹ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nếu sau khi được sống lại, điều thay đổi lớn nhất là quan hệ của cô và cha mẹ tình cảm hơn nhiều.
Trước đây cô thường trách cha mẹ nghèo khó không cho mình thời thơ ấu sung sướng, trách cha mẹ không quan tâm đến mình, trách cha mẹ không kiếm được tiền khiến mình sống khổ sở, đến nỗi khi lớn lên ngày càng dửng dưng với cha mẹ, liên luỵ đến tình cảm giữa anh chị em cũng nhạt nhẽo.
Đã hai năm trôi qua từ khi cô trở về năm sáu tuổi, cô dùng ánh mắt của một người trưởng thành đánh giá cha mẹ mình, cô mới phát hiện ra cha mẹ thương tất cả con cái, bao gồm cả mình.
Chu Quốc Cường thiên vị cô nhất, nói với cô nhẹ nhàng nhất, đối yêu cầu cô đưa ra rất ít khi từ chối, Triệu Ngọc Trân trước mặt mọi người không che giấu sự tự hào đối với mình.
Nút thắt dưới đáy lòng cô từ từ được tháo ra. Hoá ra, cha mẹ thương yêu mình như thế.
Tôn Thành Võ an ủi Triệu Ngọc Trân: “Có đứa con như thế phải vui mới đúng chứ. Chúng ta là người nhà quê, con gái khoẻ mạnh, khôn khéo ở phòng khách, lại xuống được phòng bếp là tốt nhất, không yếu ớt như con gái trong thành phố. Tôi thấy phải bảo mẫn mẫn học hỏi Đại Nha nhà chị nhiều hơn.”
Triệu Ngọc Trân vội vàng khen Tôn Mẫn mấy câu.
Người lớn tâng bốc lẫn nhau, Chu Tiểu Vân và Tôn Mẫn một khoảng trời riêng ngồi một góc vừa ăn vừa nói chuyện.
Về sau, Tôn Mẫn cũng thành khách quen trên bàn cơm nhà họ.
Hôm nay, Chu Quốc Dân từ thị trấn về quê.
Chu Quốc Cường gọi cả đại ca Chu Quốc Phú, buổi trưa ba anh em tụ tập một bữa. Các thợ xây sau khi cơm nước xong đi làm việc, còn lại ba anh em uống rượu nói chuyện phiếm.
Chu Quốc Cường uống hơn nửa cân rượu, hơi rượu bốc lên ngà ngà say: “Quốc Dân, hôm nay em không phải đi làm à? Sao lại rảnh rỗi trở về.”
Chu Quốc Dân ăn uống nhã nhặn hơn anh trai nhiều, chú không giải thích chỉ cười.
Chu Quốc Phú mẫn cảm nhận thấy hình như Chu Quốc Dân có chuyện muốn nói cùng Chu Quốc Cường, ông lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh.
Lúc này trong phòng còn lại hai anh em, Chu Quốc Dân lấy trong túi ra ba trăm nguyên đưa cho Chu Quốc Cường: “Anh Hai, hôm nay em bớt thời giờ đến đưa cho anh ba trăm này. Anh xây nhà lúc nào cũng cần dùng đến tiền, tiền này anh cầm đi, không đủ cứ nói với em.”
Chu Quốc Cường kinh ngạc, vội từ chối: “Quốc Dân, tiền của em anh Hai không thể cầm. Anh có tiền mà, em mau cầm tiền về đi.”
Chu Quốc Dân kiên quyết nhét tiền vào tay anh: “Anh Hai, anh yên tâm, tiền này em đã bàn với nhà em rồi, coi như chúng em cho anh mượn. Đợi sau này anh dư dả, trả lại bọn em không muộn. Anh em trong nhà mà, không cần khách sáo. Xây nhà là chuyện lớn cả đời, nhà anh nhiều cháu kinh tế vẫn eo hẹp. Bọn em đều mong hai anh chị nhanh xây xong. Em đoán anh đã chuẩn bị đủ vật liệu, chỉ sợ tiền công chưa chắc đã đủ, đúng lúc bưu điện phát tiền thưởng, em bàn với Mỹ Lệ đưa tiền này để anh chị dùng trước.”
Chu Quốc Cường mũi hơi cay cay, ông không từ chối nữa mà cất tiền vào túi: “Quốc dân, cám ơn chú. Nói thật, anh và chị em tính đi tính lại quả là thiếu ít tiền, định nợ một phần tiền công rồi sau này từ từ thanh toán nốt. Giờ có số tiền này của chú, anh không sĩ diện mặt mũi gì nữa. Tâm ý của vợ chồng chú anh xin nhận, đợi sang năm nhất định anh sẽ trả hết…”
Chu Quốc Dân liên tục xua tay, ý bảo không cần nói gì thêm nữa: “Người một nhà nói những lời này làm gì, nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.”
Sau khi ăn cơm trưa xong Chu Quốc Dân nói bưu điện còn có việc cần đi trước, Chu Quốc Cường lặng lẽ kể chuyện em trai đưa ba trăm cho vợ nghe.
Triệu Ngọc Trân vừa mừng vừa sợ: “Ba nó à, số tiền này tới quá đúng lúc .”
Chu Quốc Cường cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đang phát sầu vì tiền công thiếu một phần thì làm sao bây giờ? Có ba trăm này cộng thêm tiền mặt trong nhà chắc vừa đủ, đúng là nắng hạn gặp mưa rào. Vẫn là anh em ruột thịt tốt!”
Triệu Ngọc Trân nghe xong thấy mất tự nhiên, nhớ tới lần trước cãi nhau với chồng vì tiền mừng Triệu Cương kết hôn. Giờ nghe những lời này, sao có thể không để tâm.
Nhưng bà tự có phương pháp ứng đối: “Ba nó à, Chí Viễn nhà chú Ba sang năm tổ chức sinh nhật bảy tuổi, chúng ta đến lúc đó mua ít đồ cấp đứa nhỏ không phải đem nhân tình này còn lên. Sau này, lão đại chú Ba gia còn có đứa nhỏ cô Út cô Út gia làm việc chúng ta đều ra hai mươi đồng tiền lễ, dù sao hiện tại so sánh với hai năm quang cảnh nhưng mạnh hơn nhiều.”
Mấy lời này khiến Chu Quốc Cường rất thư thái, khi chuyển gạch với vợ hăng hái hơn nhiều.
Mắt thấy phòng ở càng xây càng cao, sắp hoàn công được rồi.
Gỗ thì đã nhờ bên Chu Quốc Phú, bào hết lớp vỏ rồi mài qua cho bóng là dùng được rồi. Chọn một ngày cát lợi chính thức làm lễ treo dầm, cơ bản hoàn thành hơn nửa tiền công.
Ngày treo dầm, cả nhà chú Ba trở về, Tiểu Bảo lâu không ở nhà thấy nhà xây mới vui vẻ chạy loạn khắp nơi. Nhà Chu Phương đến còn mang theo một cái roi rất dài, một cái chăn bông to và một cái chăn. Đây là tập tục ở nông thôn, con gái Út trong gia đình khi gả đi phải mua đồ mang về. Tất nhiên không phải ném lên xà nhà nhưng đúng là cần mua chăn ga giường, chăn thảm vân vân.
Nhà bác Cả đương nhiên không thể thiếu, còn có các chị, em trai của Triệu Ngọc Trân, thợ xây, tròn hai mâm.
Lễ treo dầm kết thúc, rất nhanh đến phần nóc nhà.
Chu Quốc Cường ở nhà bàn với vợ làm gì với sàn đất trong nhà đây. Nếu để nguyên sàn đất thì không tương xứng với nhà. Nếu trải hết xi măng bằng phẳng nhưng lại tốn thêm một khoản. Bàn tới bàn lui quyết định vẫn tốn số tiền này. Cái khác không nói, sau này có mưa cũng không cần lo, phủ xi măng đi lại còn thoải mái. Số tiền này sớm muộn cũng phải dùng.
Nhà chính chia làm ba gian quay hướng nam, góc hướng đông kéo thêm một phòng bếp, một phòng làm kho chứa đồ, ở giữa có một phòng ngủ nhỏ, tổng cộng có bảy phòng.
Ở giữa nhà chính tương đương với phòng khách sau này, phía đông là phòng ngủ của hai vợ chồng Chu Quốc Cường, phía tây là phòng hai anh em Đại Bảo, Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân giờ đã lớn, không thể ở chung phòng với anh em trai được nữa, nên ở trong phòng ngủ nhỏ. Phòng này ở cạnh phòng bếp, bên cạnh là một phòng nhỏ để đồ. Đó là một phòng nho nhỏ, nhưng cô đã vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng có được phòng riêng của mình, sau này tiện hơn nhiều.
Chờ tất cả sắp xếp, chỉnh đốn xong đã là mùa xuân sang năm. Trong nhà không trang hoàng nhiều đồ, chỉ có bốn bức tường quét vôi trắng, sàn đổ xi-măng. Không mua đồ dùng mới, đồ cũ trước đây chuyển về, vào ở được ngay.
Nhưng mà, có được một ngôi nhà ngói của mình, không chỉ Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân, ngay cả Đại Bảo Tiểu Bảo cũng vui tươi hớn hở, chưa kể đến Chu Tiểu Vân có phòng riêng của mình.