Tôi tên là Dương Phàm.
Tôi là con một trong nhà, gia cảnh không kém! Ba tôi là viên chức chính phủ, mẹ tôi là kế toán, thu nhập không thấp.
Từ nhỏ, tôi là bé trai luôn được mọi người chú ý. Nói không khiêm tốn thì tôi rất thông minh, biết rất nhiều thứ. Từ hồi tiểu học tới bây giờ, tôi đều đứng thứ nhất trong lớp. Có lúc nhìn người khác học tập tốn sức mệt mỏi, tôi luôn thấy kỳ lạ. Rõ ràng rất đơn giản, tại sao có người không hiểu nhỉ? Thế nhưng ý nghĩ này để ở trong lòng là được, tôi tuyệt đối không nói ra khỏi miệng.
Lên cấp hai, không hề bất ngờ tôi thi đỗ trường Anh Minh, được phân tới lớp 2. Bắt đầu có rất nhiều bạn học mới. Vốn tự nhận là thành tích xuất sắc, cuối cùng tôi ᴆụng phải đối thủ chân chính —— Chu Tiểu Vân!
Cô bé kia là người nhỏ tuổi nhất lớp, khuôn mặt thanh tú luôn mỉm cười. Bình thường không hé răng, ở lớp cô ấy ít phát biểu, nhưng hễ phát biểu là được các thầy cô khen.
Mặc dù cuộc thi tháng đầu tiên tôi vẫn là số một, nhưng Chu Tiểu Vân chỉ thấp hơn tôi hai điểm. Điều này làm tôi sinh lòng cảnh giác.
Cô bé này rất giỏi! Nhất là ngữ văn của cô, giỏi đến thái quá, mỗi bài văn đều được giáo viên coi như bài mẫu, đọc trước cả lớp một lần. Tôi không thể diễn tả trong lòng có tư vị gì, chẳng qua tôi biết rõ, tôi muốn giữ vững vị trí thứ nhất, phải vượt qua “Đối thủ” này.
Một học kỳ qua đi, trong lớp có một học sinh mới chuyển trường đến tên Lý Thiên Vũ, ngồi cùng bàn với tôi. Có lẽ vì từ trường hợp nhau, tôi và Lý Thiên Vũ nhanh chóng thành bạn tốt.
Hình dung như thế nào về Lý Thiên Vũ nhỉ? Cậu ấy cao hơn tôi một tí, làn da hơi đen nhưng rất đẹp trai. Cậu ấy giống tôi, cực kì mê bóng rổ. Mỗi lần đến buổi trưa, tôi và cậu ấy sẽ kề vai sát cánh đi chơi bóng rổ. Thành tích của cậu ấy không quá tốt, nhưng chăm chỉ học tập, dần dần, thứ hạng được đẩy lên. Tôi thấy vui cho cậu ấy.
Không lâu sau, tôi phát hiện ra bí mật lớn nhất của Lý Thiên Vũ.
Cậu ấy thích Chu Tiểu Vân! Ha ha ha ha!
Bạn muốn hỏi tại sao tôi phát hiện ra hả? Hắc hắc, rất đơn giản, cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, mắt luôn liếc về phía Chu Tiểu Vân, luôn đuổi theo bóng dáng cô ấy, đồ ngốc cũng nhìn ra cậu ấy có ý với người ta.
Ngay từ đầu, tôi không để việc này trong lòng. Nam sinh nào không có mối tình đầu, thích nữ sinh chẳng phải chuyện gì to lớn. Đừng nhìn giáo viên suốt ngày lên lớp cằn nhằn, kỳ thực trong lòng bọn họ rất rõ ràng. Nam nữ thiếu niên ái mộ nhau là lẽ thường tình của con người, không thể khống chế. Tôi chỉ không ngờ, tình cảm của Lý Thiên Vũ kéo dài nhiều năm như vậy.
Lên cấp ba, Lý Thiên Vũ cũng thi đỗ lớp tăng cường, cùng lớp với Chu Tiểu Vân. Thời gian tôi và Lý Thiên Vũ chơi chung ít đi nhiều, nhưng hễ rảnh chúng tôi lại tụ tập với nhau. Nhân duyên trong lớp của tôi rất tốt, có rất nhiều bạn bè, nhưng không có tình cảm thân thiết với một ai như Lý Thiên Vũ. Có thể giữa người với người tồn tại một loại duyên phận, tôi và cậu ấy ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Ha ha!
Sau khi chia lớp, Lý Thiên Vũ lại lẫn chung cùng một chỗ với tôi. Tôi hiểu tâm tư của cậu ấy, từng hỏi trêu: “Sao cậu không chọn ban xã hội? Chọn ban ấy chẳng phải có thể tiếp tục cùng lớp với em gái Tiểu Vân của cậu à?”
Lý Thiên Vũ cứ nhắc tới cái đề tài này liền than thở: “Tớ mà chọn khoa văn, có lẽ sau này thi đại học rất vất vả. Chọn ban khoa học tự nhiên, chờ đỗ đại học rồi tính.”
Lúc đó tôi đã nghĩ, hắc, nghĩ xa thật, đến tận đại học cơ đấy, xem ra người anh em của tôi thật lòng!
Hoa khôi của ban khoa học tự nhiên Thiệu Sắc Vi cũng là cô gái rất ưu tú, đẹp, thông minh, cao ngạo, hình như hơi có ý với Lý Thiên Vũ. Cũng phải thôi, trong đám con trai Lý Thiên Vũ rất nổi bật, rất có sức hút, không ít cô gái thích cậu ấy. Chẳng qua, ánh mắt cậu ấy như dính vào người kia, không chứa nổi ai khác.
Có lúc nhìn cậu ấy tội nghiệp, mỗi ngày lấy cớ chờ em họ Lưu Lộ để đến cửa lớp văn đợi Chu Tiểu Vân, tôi lại thấy tiếc cho cậu ấy. Bạn nói xem, một thằng con trai tội gì dùng mặt nóng dán lên ௱ôЛƓ lạnh? Lời này hơi thô tục một chút, nhưng là nói thật. Mấy năm qua, tôi đã nhận ra Chu Tiểu Vân không hề thể hiện rằng có tình cảm với Lý Thiên Vũ. Cậu ấy đơn phương thích người ta.
Tôi từng nói đùa, thử khuyên Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân không thích cậu, hay là cậu đổi đối tượng xem. Thiệu Sắc Vi cũng rất tốt!
Ánh mắt Lý Thiên Vũ nhìn tôi như muốn ăn thịt người nhưng tôi không sợ, không có việc gì lén sờ râu hổ rất thú vị. Xem thiếu niên hoài xuân với tôi là chuyện rất vui vẻ!
Tới lúc thi đại học, tôi rất may mắn thi đỗ trường đại học và chuyên ngành lý tưởng. Hơn nữa, càng khéo hơn là chung trường với Chu Tiểu Vân.
Biết tin này, Lý Thiên Vũ rất vui, bảo là muốn tới tìm tôi ôn chuyện. Chút tư tâm nhỏ của cậu ấy sao có thể giấu tôi? Muốn nhân cơ hội đến tìm Chu Tiểu Vân thì có? Thôi, là anh em, chút việc nhỏ này không thể không giúp.
Số tôi khổ quá, bắt đầu làm “ông mai”, hễ rảnh lại mặt dày đi cùng Lý Thiên Vũ tìm Chu Tiểu Vân. Thời gian dài, tôi hơi coi thường dáng vẻ sợ hãi, rụt rè của cậu ấy, cố gắng giật dây cậu ấy đi thổ lộ. Thích người ta bao năm, có thể quang minh chính đại yêu đương mà không nắm chắc. Số nam sinh thích Chu Tiểu Vân không ít đâu!
Lý Thiên Vũ lại ra về tay không. Sau khi biết tin, tôi quả thực ngửa mặt lên trời thở dài, thích thì nói ra! Lề mề dài dòng chẳng đáng mặt đàn ông?
Cậu ấy nói tôi không hiểu, nói tôi chưa biết cảm giác này. Tôi ngẫm lại, hình như đúng thế thật. Thực ra có không ít cô gái ám chỉ có tình cảm với tôi, nhưng tôi đều không thích, không có cảm giác động lòng. Chu Tiểu Vân đủ ưu tú đủ đẹp, Lưu Lộ cũng rất động lòng người, nhưng tôi chỉ coi các cô như bạn bè. Bản thân tôi cũng không biết, tôi sẽ thích cô gái như thế nào…
Nhưng rồi, rất nhanh thôi tôi biết đến điều đó.
Khi nhìn cô gái cao ráo, tự nhiên, hơi có chút “man” ấy vì ném quả bóng ăn ba điểm mà cười rạng rỡ, trái tim của tôi đập loạn xạ.
Hóa ra, không phải tôi không hiểu tình yêu, chỉ vì nửa kia của tôi chưa xuất hiện. Hóa ra, trái tim tôi bình lặng như nước không phải định lực của tôi cao, chỉ vì tôi chưa gặp được người trong lòng.
Tôi rốt cuộc hiểu rõ, câu Lý Thiên Vũ đã từng nói: Nếu cậu thực sự thích một người, cậu sẽ ở vị trí rất thấp rất thấp, rất quan tâm rất quan tâm, quan tâm đến nỗi không dám thốt ra hai chữ đơn giản kia. Bởi vì, cậu sợ sau này không còn cơ hội làm bạn bè.
Tôi mặt dày năn nỉ Chu Tiểu Vân gọi Tưởng Tiêu Đan đi ăn, đi chơi cùng bọn tôi, trăm phương ngàn kế chế tạo cơ hội gặp mặt nói chuyện với cô ấy.
Khổ công theo đuổi hơn một năm, cuối cùng tôi trở thành bạn trai cô ấy. Gian khổ, thấp thỏm trong đó không đề cập tới cũng được, tôi đã hiểu, làm người ngàn vạn không quá tự mãn, nhất định sẽ gặp báo ứng. Tôi không nên trêu Lý Thiên Vũ quá…
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Tiêu Đan đều ở lại thành phố N. Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân cũng thế. Hai đôi tình nhân cùng dốc sức làm việc vì tương lai, ngày tháng thật vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi cha mẹ tôi và Tiêu Đan gặp nhau, rốt cuộc hạnh phúc đi vào lâu đài hôn nhân. Hơn nữa, rất nhanh chúng tôi có cậu con trai kháu khỉnh.
Lý Thiên Vũ hâm mộ lắm, luôn la hét đòi kết hôn sớm. Ha ha, Chu Tiểu Vân không gật đầu, cậu ấy còn phải chờ dài dài, thật đáng thương a! Dù sao tôi là người cha hạnh phúc, không để ý đến cậu ấy.
Rốt cuộc đợi đến khi hai người bọn họ kết hôn, hơn một năm sau, Chu Tiểu Vân sinh cho Lý Thiên Vũ cô con gái bé bỏng.
Hai nhà chúng tôi ở đối diện, không khác gì người một nhà.
Con tôi luôn chảy nước miếng gọi “Em gái” “Em gái”, Tiêu Đan cười nói sau này chi bằng kết thông gia luôn. Tôi cũng rất thích Nữu Nữu, con gái ngoan ngoãn hơn, không khóc không nháo, rất chọc người thương yêu.
Hiện tại hai đứa đều còn bé, tôi đoán sau này mình không còn cơ hội có thêm con gái. Có điều, bắt cóc con gái Lý Thiên Vũ về làm con gái mình cũng là ý hay! Haha!