Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 290

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Liên hoan thôi!
Cuối cùng đợt thực tập đã kết thúc, Chu Tiểu Vân đạt thành tích xuất sắc.
Lạc Ngọc và Vương Toa Toa tức giận bất bình việc hai người chỉ được chấm loại tốt, vậy nên thái độ khi nói chuyện với Chu Tiểu Vân có chút kỳ quái.
Hai người không thoải mái là bình thường, bởi bọn họ biểu hiện có vẻ tích cực hơn Chu Tiểu Vân nhiều.Nhưng chủ biên mới là người chấm điểm, nói trắng ra Viên Vĩnh Tài chỉ là một nhân viên bình thường ở tòa soạn, đâu có chút thực quyền nào.
Hoa Nhược Vũ trước giờ luôn khâm phục Chu Tiểu Vân, đương nhiên không có ý kiến gì.
Chủ biên là một người phụ nữ khôn khéo, tên là Mã Lâm Na, cô ấy rất coi trọng thái độ làm việc nghiêm túc của Chu Tiểu Vân, có ý mời cô lưu lại làm việc tại tòa soạn. Chu Tiểu Vân nghe chủ biên nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, dạo này vận khí của cô có vẻ rất tốt a!
Chu Tiểu Vân nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cám ơn chủ biên, nhưng em muốn chờ sau khi công bố kết quả kỳ thi tốt nghiệp rồi mới suy nghĩ đến chuyện công việc.”
Mã Lâm Na cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu em muốn làm việc ở tòa soạn này cứ tới tìm tôi, tôi vẫn có chút quyền lợi bổ nhiệm.”
Mã Lâm Na rất thưởng thức Chu Tiểu Vân, chủ yếu vì một lần thiếu bài viết, cô không nói gì lại lẳng lặng viết bài suốt đêm và nộp ngay vào rạng sáng hôm sau.
Mã Lâm Ns tự mình xem lại bản giới thiệu tóm tắt của Chu Tiểu Vân, phát hiện cô là chủ lực của hội văn học Trăng Lưỡi Liềm, hơn nữa cô còn làm hội trưởng một năm, càng cảm thấy cô rất thích hợp làm việc trong tòa soạn.
Chu Tiểu Vân lại cảm ơn chủ biên sau đó rời đi cùng Hoa Nhược Vũ.
Dù sau này thế nào, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ khi được người khác công nhận.
Sau khi công bố kết quả thi, lại thêm một tin tốt nữa.
Chu Tiểu Vân thi đỗ nghiên cứu sinh trường đại học N!
Cô lập tức gọi điện về thông báo tin này cho cha mẹ. Chu Quốc Cường cho rằng sẽ phải nộp rất nhiều học phí, ông hùng hồn nói: “Không thành vấn đề, con muốn học lên cứ tiếp tục học, học phí bao nhiêu cha cũng lo được.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Chu Tiểu Vân cười nói: “Cha, chi phí là do nhà nước tài trợ, cần nộp rất ít tiền, hơn nữa có thể sau này phát phí sinh hoạt hằng tháng nữa!”
Chu Quốc Cường mừng đến mức không biết nên nói gì. Triệu Ngọc Trân đoạt ống nghe dặn dò một hồi, cô vâng dạ lia lịa.
Tiếp theo nên báo cho Đại Bảo, sợ anh bận nên cô gửi một tin nhắn qua trước, không đến hai phút sau điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Đại Bảo nghe tin xong không ngừng cười ha ha: “Tiểu Vân, em cứ yên tâm học đi, chuyện học phí cứ để anh lo.”
Sao anh ấy nói giống hệt ba vậy? Chu Tiểu Vân cảm giác trong lòng rất ấm áp, nói: “Anh à, không cần đâu, học phí rất ít. Sau này em sẽ viết sách kiếm tiền nhuận 乃út tự nộp tiền học, em đã lớn, cũng nên tự lập rồi.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã biết chuyện cô viết tiểu thuyết trên Internet, giờ biết cuốn sách đó sắp được xuất bản thì rất vui mừng.
Đại Bảo cười nói: “Vậy cũng được, dù sao anh vẫn muốn mua quà cho em! Một chiếc máy tính thế nào?”
Hiện tại Đại Bảo đã trở thành chủ lực của đội điền kinh, tiền lương rất cao, hơn nữa sau mỗi lần thi đấu đều nhận được tiền thưởng, có thể coi anh như một tiểu phú ông rồi.
Chu Tiểu Vân từ chối mãi, thấy anh trai vẫn kiên trì đành phải chấp nhận: “Nhưng mà anh chờ thêm hai tháng nữa hẵng mua, bây giờ em đang ở ký túc xá, mua máy về không có chỗ để!”
Đại Bảo thống khoái đồng ý, nói hai ngày nữa sẽ đưa tiền qua, về phần bao giờ mua máy thì tùy cô quyết định. Tính tình Đại Bảo vẫn hấp tấp như xưa a!
Chu Tiểu Vân lại gọi điện cho Tiểu Bảo thông báo kết quả thi, cậu nghe xong vô cùng cao hứng: “Chị thật lợi hại, em biết chị nhất định sẽ làm được mà.”
Tin tức tốt như vậy đương nhiên phải báo cho Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Tiểu Vân, anh cũng có tin tốt muốn báo cho em đây! Công ty đã ký hợp đồng với anh rồi, chỉ cần tốt nghiệp có thể đi làm ngay lập tức.”
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy vui mừng thay anh.
Hai người nói chuyện thật lâu, lại hẹn đến tối gặp mặt sẽ nói tiếp.
Đến chỗ hẹn, Lý Thiên Vũ lập tức khoe một xấp tiền mặt: “Xem này, đây là tiền lương hai tháng thực tập của anh đấy!”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên: “Anh thực tập vẫn được nhận nhận lương à? Nơi em làm chẳng được cầm một xu.”
Lý Thiên Vũ kiêu ngạo nói: “Công ty đó đãi ngộ khá tốt, em cứ chờ xem, sau này anh nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền cho em sống thoải mái.”
Chu Tiểu Vân cười híp mắt gật đầu. Đàn ông dốc sức làm việc vì lý tưởng là việc khiến người người tán thưởng! Cô biết rõ điều này hơn bất cứ ai.
Ký ức xa xôi kia sớm trở nên mơ hồ, Lý Thiên Vũ hăng hái tiến lên phía trước này mới đáng yêu, khiến cô vì anh mà kiêu ngạo.
Lý Thiên Vũ đắc ý nói: “Đi nào, hôm nay anh sẽ đãi em một bữa tiệc thật lớn!”
Mỗi ngày Chu Tiểu Vân đều ăn trong tiệm cơm bình dân, Lý Thiên Vũ cảm thấy như vậy rất thiệt thòi cho cô. Khi các nữ sinh đang yêu, mấy ai chịu tiết kiệm giùm người yêu chứ?
Chu Tiểu Vân muốn nói nên tiết kiệm chút thì hơn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lý Thiển Vũ đành thôi.
Đối với đàn ông, có thể dẫn bạn gái đến những nơi xa hoa tiêu phí cũng là một điều hạnh phúc!
Ít nhất đối với Lý Thiên Vũ mà nói, việc anh chưa thể đưa Tiểu Vân đến nhà hàng xa hoa luôn là một điều tiếc nuối, anh cảm thấy như vậy có vẻ bạc đãi cô.
Giờ có thể thì vì cớ gì không đi?
Chu Tiểu Vân tươi cười ngồi trên ‘xe riêng’, theo Lý Thiên Vũ tới một nhà hàng cơm Tây.
Có lẽ người đi xe đạp tới nơi này ăn cơm thật hiếm thấy, phải không?
Hai người thân mật nắm tay nhau đi vào phòng ăn, tiếng dương cầm du dương truyền đến, khiến người ta cảm thấy lâng lâng. Thảo nào mỗi phần cơm Tây đều tốn hơn một trăm, có khi còn lên tới vài trăm. Chỉ riêng quy cách phục vụ này, cũng đáng a! Lại nói tiếp, người ta đến đây không phải vì bầu không khí ở đây sao? Chứ bò bít tết chẳng ngon đến thế.
Lý Thiên Vũ rất phong độ đưa menu cho Chu Tiểu Vân chọn trước, cô nhìn lướt qua, chọn vài món ăn không quá đắt.
Lý Thiên Vũ cũng chọn món giống cô. Trong khi chờ đợi đồ ăn mang lên, hai người ngồi tán gẫu.
Những nơi như thế này rất thích hợp với các cặp đôi, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc du dương, bàn ăn bày biện tinh xảo, trên bàn còn bày một lọ hoa nhỏ thật đẹp.
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tựa đầu vào gần nhau, vừa nói vừa cười khẽ.
Lý Thiên Vũ tới gần muốn hôn Chu Tiểu vân, cô mỉm cười né tránh.
Đang vui đùa, đột nhiên Lý Thiên Vũ nghe được một giọng nói đáng ghét.
“Là hai người sao?Không ngờ có thể gặp hai người ở đây!”
Tên Phương Nam này chui từ đâu ra vậy?
Lý Thiên Vũ không vui, cuối cùng không biểu lộ ra mặt, anh chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Chu Tiểu Vân lễ phép mỉm cười: “Xin chào, anh cũng tới đây dùng cơm à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc