Lý Thiên Vũ thực tập trong một xí nghiệp liên doanh Trung Mỹ, vất vả hơn Chu Tiểu Vân nhiều.
Hai người hẹn nhau cùng ăn cơm, Chu Tiểu Vân đứng trước cổng trường đợi một lúc lâu anh mới đến.
Lý Thiên Vũ đi xe đạp đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói: “Xin lỗi, anh đến muộn. Em chờ lâu rồi phải không?”
Chu Tiểu Vân không nói gì, lấy khăn tay lau hết mồ hồi trên trán anh rồi mới hỏi: “Anh lại bị người trong công ty bắt chạy chân phải không?”
Lý Thiên Vũ giơ ngón tay cái lên: “Đoán quá chuẩn! Hôm nay anh phải ở lại đánh một phần tư liệu thay thư ký. Thực tập sinh là chân chạy việc mà, làm gì có ai không thích sai một cu li miễn phí?”
Chi Tiểu Vân tràn đầy đồng cảm.
Lý Thiên Vũ lại vui vẻ nói: “Nhưng quản lý có vẻ hài lòng với anh, có lẽ chỉ cần khảo nghiệm thêm một thời gian nữa anh có thể ký hợp đồng trở thành nhân viên chính thức rồi!”
Anh cao hứng như thế cũng phải thôi, công ty đó có quy mô rất lớn, đứng trong top đầu tại thành phố N, là công ty chuyên về phương diện phần mềm máy tính, phòng khai phá phần mềm của họ rất có danh tiếng, Lý Thiên Vũ học chuyên ngành này, có thể gia nhập công ty tất nhiên là không gì tốt hơn.
Chu Tiểu Vân cũng vui mừng thay anh: “Vậy em sẽ chờ tin tốt lành!” Công ty tốt tương đương mức lương cao và tương lai tươi sáng, tuy làm việc vất vả nhưng thu nhập khả quan và tiền đồ tốt đẹp.
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ăn tối xong, kiên trì muốn đưa cô tới rạp chiếu phim.
Cả một buổi tối, Chu Tiểu Vân không biết trên màn ảnh đang chiếu cái gì. Ra khỏi rạp, cô đỏ mặt nói: “Lần sau đừng đến rạp chiếu phim nữa, thật lãng phí a!” Cứ động tay động chân suốt khiến cô không thể nào tập trung xem phim. Lý Thiên Vũ cười hì hì đồng ý, ôm cô ra về.
Hôm sau phải dậy sớm, Chu Tiểu Vân không dám đi chơi quá khuya, giục Lý Thiên Vũ về nghỉ ngơi sớm, làm việc cả ngày rất tiêu hao thể lực. Lý Thiên Vũ hôn cô thật lâu mới chịu về.
Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ cùng đi tới tòa soạn.
Tất cả vẫn như cũ, vội vàng bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chu Tiểu Vân bớt thời gian rảnh lên mạng xem qua đánh giá bộ truyện của mình.
Tiểu thuyết dài hơn hai vạn chữ rất được hoan nghênh, tạo được tiếng vang không nhỏ trên Internet, lượt xem liên tục tăng.
Chu Tiểu Vân nhìn qua cả người khoan khoái, thầm nghĩ chờ sau đợt thực tập này lại viết thêm một bộ nữa.
Khi về đến tòa soạn, không ngờ mấy biên tập cũng đang nói chuyện về đề tài này.
“Hiện nay người xem tạp chí càng ngày càng ít, tôi nghĩ tiểu thuyết Internet sẽ ngày càng phổ biến cho xem. Mọi người có nghe nói qua bộ truyện ‘Thiếu nữ trọng sinh’ chưa?Nghe nói tác giả là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, 乃út danh Chu Hàm, hiện đang rất nổi!”
Một người khác tiếp lời: “Hiện nay có thêm rất nhiều tiểu thuyết thể loại tương tự, còn xuất hiện một trường phái gọi là tiểu thuyết trọng sinh, ha ha, thật thú vị.”
Chu Tiểu Vân bên cạnh không nói gì.
Viên Vĩnh Tài quay sang hỏi: “Chu Tiểu Vân, cô đã xem qua bộ tiểu thuyết này chưa?”
Chu Tiểu Vân cười gật đầu, đâu chỉ xem qua a!
Lạc Ngọc xen miệng nói: “Tôi cũng rất thích, cảm thấy nữ chính trong truyện rất tốt…” Sau đó tiếp tục thảo luận với Viên Vĩnh Tài.
Hoa Nhược Vũ nghe mọi người nói mà không thể xen miệng được, sau giờ làm vội vã tới tiệm net đọc hết bộ truyện, lúc trở lại cực lực khen ngợi nó với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cười cười, cảm thấy rất thỏa mãn.
Không lâu sau, sự tình khiến cô càng thêm vui vẻ tới.
Có nhà xuất bản tìm tới cửa, đầu tiên nhắn qua Internet, sau đó gọi điện thoại đến, Chu Tiểu Vân nhận điện thoại mà cảm giác như có bánh thịt từ trên trời rớt xuống.
Chu Tiểu Vân không vội trả lời ngay, nói chờ cô suy nghĩ mấy ngày sẽ có quyết định, bên nhà xuất bản cũng khách sáo chấp nhận. Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nghe xong còn cao hứng hơn ca Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, thật tốt quá! Anh biết sẽ có ngày này mà, em giỏi quá đi!”
Chu Tiểu Vân không giấu được tâm tình kích động, nói: “Vậy anh đến nhà xuất bản cùng em đi! Em không hiểu lắm về việc ký hợp đồng và xin bản quyền.” Lý Thiên Vũ lập tức đồng ý.
Tối hôm đó Lý Thiên Vũ tới tìm Chu Tiểu Vân, cô vừa ra ngoài ký túc xá đã bị anh ôm lấy xoay vài vòng.
Chu Tiểu Vân cười khanh khách, thật sự rất vui vẻ.
Lý Thiên Vũ chợt nâng cằm Chu Tiểu Vân lên, im lặng quan sát cả phút đồng hồ.
Chu Tiểu Vân phì cười: “Anh làm gì vậy, chưa thấy em bao giờ sao?”
Lý Thiên Vũ cười: “Thừa dịp em còn chưa trở thành tác giả nổi tiếng phải ngắm kỹ một chút.” Chu Tiểu Vân bị chọc cười ha ha không ngừng.
Lý thiên Vũ nhìn gương mặt cô tươi cười sáng lạn, trong lòng thấy thỏa mãn không nói lên lời. Cô gái tài hoa đáng yêu này là bạn gái của anh, sự thật này làm anh vô cùng kiêu ngạo.
Hai ngày sau, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân cùng nhau đi gặp đại diện của nhà xuất bản.
Nhà xuất bản này tương đối nổi tiếng tại thành phố N, tổng bộ đặt ngay trung thành phố.
Đại diện nhà xuất bản là một người đàn ông chừng 30 tuổi tên Phương Nam, anh ngồi đối diện hai người chậm rãi nói: “Chu Tiểu Vân, nhuận 乃út 10% là một con số rất ưu đãi đối với người mới, người bình thường chỉ được nhận 6%. Đến khi tiêu thụ kha khá thì tiền nhuận 乃út sẽ được gửi trực tiếp cho cô.”
Chu Tiểu Vân đọc qua hợp đồng, đưa cho Lý Thiên Vũ đọc một lần.
Sau khi thương lượng chi tiết hợp đồng, cô đặt 乃út ký.
Bản thảo đã có sẵn, nhưng người ta muốn bản mềm, không phải bản viết tay.
Phần lớn bản thảo của Chu Tiểu Vân là do Lý Thiên Vũ đánh, anh đắc ý lấy USB của mình ra, nói: “May mà anh đã lường trước, lưu bản thảo vào trong USB rồi.”
Phương Nam cười nói: “Không cần vội, hai người cứ sửa chữa xong rồi giao bản thảo cho chúng tôi cũng không muộn, đến lúc đó chúng tôi sẽ có biên tập chuyên môn xét duyệt sửa chữa. Tiểu thuyết xuất bản và tiểu thuyết trên Internet không giống nhau, sau này từ từ cô sẽ hiểu.”
Bàn bạc xong xuôi đương nhiên rất vui vẻ.
Nhìn Phương Nam rời đi, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ kích động ôm nhau chúc mừng.
Trong lòng Chu Tiểu Vân tràn ngập vui mừng và kích động, ước mơ trở thành sự thật quá đột nhiên, làm người ta trở tay không kịp.
Nhưng, cô rất thích sự bất ngờ như thế này.
Ha ha ha!!!
Về sau, cô còn gặp Phương Nam vài lần để trao đổi về bản thảo và thủ tục xuất bản. Mỗi lần như vậy, dù bận rộn hơn nữa Lý Thiên Vũ cũng cố gắng rút thời gian đi cùng cô.
Chu Tiểu Vân nói: “Nếu anh bận thì để em đi một mình.”
Lý Thiên Vỹ không đồng ý: “Không được, anh nhất định phải đi cùng em!” Người đàn ông kia chín chắn như thế, anh không thể không cảnh giác, cứ đi cùng cô ấy cho yên tâm!