Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân từ từ di chuyển đến góc phòng tối tăm. Cô lập tức hiểu ý anh, ỡm ờ đi theo.
Tới nơi ánh đèn không chiếu đến, Lý Thiên Vũ nhiệt tình đến mức muốn hòa tan cô. Chu Tiểu Vân cầm bàn tay anh đang bò lên trên: “Đáng ghét, anh sờ loạn đâu thế.”
Lý Thiên Vũ không hề đỏ mặt, kéo tay Chu Tiểu Vân vòng ra phía sau mình, biến thành cô ôm thắt lưng anh, lại một nụ hôn rơi xuống.
Chu Tiểu Vân vô lực chống cự bàn tay nóng bỏng của anh.
Lý Thiên Vũ buông tha đôi môi cô lại cọ sát hai má mấy cái, chỉ chốc lát sau khẽ liếm vành tai rồi lưu luyến nơi giữa tai và cổ.
Ý loạn tình mê, Chu Tiểu Vân nghe tiếng Lý Thiên Vũ nói nhỏ: “Tiểu Vân, đêm nay đừng về, anh đi thuê…”
Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, đầu tiên đẩy bàn tay Lý Thiên Vũ không biết mò vào trong áo mình lúc nào ra, sau đó chỉnh lại quần áo: “Muốn cũng đừng mơ!”
Lý Thiên Vũ rất hối hận đề nghị của mình, muốn quấn lấy lại bị Chu Tiểu Vân cự tuyệt: “Ra ngoài một lúc rồi, chúng ta vào thôi!”
Anh đành đau khổ theo sau Chu Tiểu Vân vào trong.
Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang ngồi nghỉ, thấy Chu Tiểu Vân cùng Lý Thiên Vũ một trước một sau từ bên ngoài đi vào đều cười.
Dương Phàm đẩy Lý Thiên Vũ chớp chớp mắt: “Đi ra bên ngoài “Nghỉ ngơi” à?” Giọng điệu ái muội, nụ cười càng ái muội.
Lý Thiên Vũ cười hì hì.
Chu Tiểu Vân bị cười mặt đỏ lên, lườm anh một cái.
Tưởng Tiêu Đan nói với Chu Tiểu Vân: “Mau nhìn Vu Giai và bạn trai cô ấy kìa, oa, nhiệt tình quá.”
Chu Tiểu Vân liếc mắt, hai người họ dính sát vào nhau có chỗ nào giống đang khiêu vũ, đúng hơn là ve vãn. Cô cúi đầu cười: “Nếu như đỏ mắt cũng bảo Dương Phàm đưa cậu nhảy như thế đi.”
Tưởng Tiêu Đan đập Chu Tiểu Vân: “Nói linh tinh gì thế, đều bị Lý Thiên Vũ làm xấu.” Chu Tiểu Vân trước đây sao có thể nói ra những lời này.
Lý Thiên Vũ vừa nghe đến tên mình cảm thấy hứng thú bu lại.
Hai cô gái lập tức ngậm miệng không nói.
Lúc này, phòng khiêu vũ đổi thành bản nhạc du dương. –—
Mắt Dương Phàm sáng lên, mời Tưởng Tiêu Đan nhảy một điệu. Chậm rãi khiêu vũ cùng nhau thật lãng mạn biết bao!
Lý Thiên Vũ vừa nhìn đã động lòng: “Tiểu Vân, chúng ta ra nhảy đi!”
Chu Tiểu Vân cười như không cười: “Không, em sẽ không nhảy.” Thật ra cô cố tình nói thế, ai bảo anh đưa ra yêu cầu quá phận như vậy.
Tìm chỗ qua đêm? Hừ, đừng mơ. Không đến lúc kết hôn cô sẽ không đồng ý việc này! –—
Trong lòng Lý Thiên Vũ như gương sáng, biết Chu Tiểu Vân đang tức giận vì “lời nói và việc làm không đứng đắn” ban nãy của mình. Anh vội vàng mềm giọng: “Lúc nãy kích động qua anh mới thốt ra mấy lời đó, anh xin thề, bây giờ đã đá sạch mấy suy nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu rồi.”
Xin thượng đế tha thứ cho lời nói dối thiện ý của con!
Chu Tiểu Vân quan sát vẻ mặt Lý Thiên Vũ trịnh trọng, nghĩ thầm con trai đều là loài động vật bị kích động, có mấy chỗ không thể kiểm soát cũng không phải cố ý, quên đi, đừng truy cứu nữa, đã ra ngoài chơi cứ chơi cho tận hứng!
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng đồng ý nhảy, thỏa mãn ôm cô lên sàn.
Chu Tiểu Vân phát hiện anh nhảy rất khá, hỏi: “Anh học khiêu vũ lúc nào? Sao tới bây giờ em không biết?”
Không biết có phải thường xuyên nhảy với con gái mới nhảy tốt như thế hay không…
Lý Thiên Vũ cười nói: “Anh là thiên tài, nhìn một lần đã biết nhảy.”
Chu Tiểu Vân không tin, véo eo anh.
Lý Thiên Vũ xin tha mãi: “Được rồi. Anh nói thật! —, đừng véo nữa — hồi năm nhất trong lớp tổ chức vũ hội anh từng nhảy mấy lần. Về sau cả ngày theo đuổi em, làm công cả ngày làm gì có thời giờ đi nhảy a!”
Thực ra Chu Tiểu Vân không quá chú ý, bỗng nhiên nghĩ tới một thời gian rất dài ai đó không xuất hiện.“Thiệu Sắc Vi cũng tìm đến lớp anh khiêu vũ à?”
Không biết tại sao, Chu Tiểu Vân rất chú ý đến đáp án của Lý Thiên Vũ, có lẽ trong lòng cô thủy chung không yên lòng với Thiệu Sắc Vi! Từ sau lần đó, không biết anh lại nói gì với cô ta. Dù sao, cô chưa từng gặp Thiệu Sắc Vi, cũng chưa từng thấy Lý Thiên Vũ nhắc tới người này.
Lý Thiên Vũ vội vã phủi sạch: “Sao có thể, cùng lắm anh từng ăn với cậu ấy mấy bữa thôi, ngay cả xem phim cũng chưa từng đi. Lần trước cậu ấy đến tìm anh, anh trả lời điện thoại, bảo cậu ấy đừng đến tìm anh nữa, về sau không còn thấy cậu ấy tới.”
Chỉ đơn giản thế thôi? Chu Tiểu Vân hoài nghi nhìn Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ khai thật: “Cậu ấy lại tới tìm anh một lần, anh nói thẳng anh rất yêu em, sẽ không thích cô gái khác. Cậu ấy khóc rất lâu rồi quay đi. Về sau không thấy đến nữa.”
Lý Thiên Vũ nhớ tới cảnh Thiệu Sắc Vi khóc nức nể trong lòng có một tia không đành lòng, là một chàng trai đối diện với cô gái thích mình, nói ra những lời tuyệt tình là chuyện không dễ dàng.
Thế nhưng, anh vẫn nhẫn tâm nói.
Bởi vì, anh không muốn Chu Tiểu Vân vì chuyện này hiểu lầm anh.
Thỉnh thoảng đoạn nhạc đệm nhỏ sẽ ℓàм тìин yêu ấm lên, nhưng bên thứ ba ở bên cạnh thời gian dài chỉ tạo thành khúc mắc cho tình cảm của hai người.
Ai nói tình yêu thực sự phải trải qua muôn ngàn sóng to gió lớn? Lý Thiên Vũ chỉ mong tình yêu của anh và cô bình bình đạm đạm, suôn sẻ đi tiếp. Không có bất cứ ai xen vào giữa hai người.
Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân không sinh lòng đồng tình với cô gái chịu đả kích lớn như thế, bởi vì, người cô gái đó thích là Lý Thiên Vũ.
Bởi vì, Lý Thiên Vũ là người nàng thích.
Người không quan tâm chuyện gì cũng có thể bỏ qua, giống như Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi, bọn họ ra sao với Chu Tiểu Vân đều không cần quan tâm.
Người quan tâm mọi chuyện tuyệt đối không lùi bước, dù một chút cũng không thể.
Thiệu Sắc Vi, hi vọng cậu có thể tìm được tình yêu đích thực.
Thế nhưng, Lý Thiên Vũ không thuộc về cậu.
Anh ấy thuộc về tôi!
Vì thế, tôi sẽ không để cho cậu có bất kì cơ hội gì chen vào.
Lý Thiên Vũ yên lặng kéo Chu Tiểu Vân vào lòng, không thèm để ý bây giờ là nhạc gì. Giữa đám đông, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Tiểu Vân, anh yêu em!”
Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Chu Tiểu Vân cảm thấy nước mắt sắp chảy xuống.
Vì sao phụ nữ luôn thích dùng nước mắt để diễn tả cảm xúc của mình nhỉ? Khi hài lòng, khi thương tâm, khi kích động, khi hạnh phúc.
Hiện tại nước mắt của cô chính là hạnh phúc và kích động đan xen. —-
Lý Thiên Vũ hôn giọt nước mắt của cô, sau đó phủ xuống đôi môi.
Lần đầu tiên cô không bận tâm xung quanh có rất nhiều người, nhiệt tình hôn lại anh.
Bên tai vang lên mấy tiếng huýt gió. Nhưng lúc này ai còn quản nó? —
Xúc động Chu Tiểu Vân nói: “Thiên Vũ, đêm nay em không muốn về.”
Lý Thiên Vũ kích động, cảm thấy toàn thân hưng phấn.
Vu Giai và bạn trai cô ấy đã đi rồi, có lẽ đêm nay không về. Cô ấy và bạn trai qua đêm bên ngoài là chuyện thường, tất cả mọi người thấy nhưng không nói gì.
Tưởng Tiêu Đan tìm khắp mọi nơi đều không thấy bóng dáng Chu Tiểu Vân, nói thầm cô ấy đi đâu rồi.
Dương Phàm thầm hiểu trong lòng, cười nói: “Đừng tìm hai người bọn họ nữa, chúng ta về thôi!”
Tưởng Tiêu Đan nghe Dương Phàm nói thế, lập tức hiểu. Cô ngạc nhiên vì Chu Tiểu Vân mạnh dạn, người giống như Chu Tiểu Vân đáng lẽ sẽ không làm chuyện này!
Choáng váng đi theo Lý Thiên Vũ vào phòng khách sạn, Chu Tiểu Vân ngẩn người ngồi trong căn phòng không lớn.
Lý Thiên Vũ vào nhà vệ sinh tắm, anh kích động đến mức chưa cửa đóng chặt đã ૮ởเ φµầɳ áo.
Chu Tiểu Vân vô tình liếc thấy thân hình anh sau khe cửa, mặt đỏ bừng.
Bình tĩnh bình tĩnh! Đâu phải chưa xem qua, kiếp trước anh ấy cũng là người bên gối. Việc không biết đã làm bao nhiêu lần. Có gì phải khẩn trương.
Chu Tiểu Vân cố gắng làm cho mình trấn tĩnh, tiếc rằng mặt vẫn nóng bừng, cảm thấy hình như máu trong người dồn hết lên đó.
Ầm! Lý Thiên Vũ nửa người trên để trần, mặc quần jean đi ra.
“Tiểu Vân, em có tắm không?”
Chu Tiểu Vân giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy dựng lên: ‘Em muốn tắm.” Sau đó vọt vào phòng vệ sinh, giữ cửa, khóa trái từ bên trong.
Lý Thiên Vũ thấy buồn cười, anh chưa từng thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô.
Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Lý Thiên Vũ lại kích động.
Trí tưởng tượng bay xa…
Lý Thiên Vũ hạnh phúc nằm trên giường đôi chờ Chu Tiểu Vân đi ra.
Nhưng sao cô ấy sắp tắm gần nửa tiếng rồi mà chưa ra nhỉ?
Anh nghĩ thầm không phải cô định ở cả đêm trong phòng vệ sinh chứ!
Lý Thiên Vũ tới cạnh cửa, gõ cửa nói: “Tiểu Vân, tắm xong chưa?”
Chu Tiểu Vân ở bên trong hàm hồ đáp: “Sắp.” Thực ra cô đã tắm xong từ lâu, ở bên trong do dự phân vân mãi chưa bước ra thôi.
Lại qua hơn mười phút, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rì rì ra khỏi nhà vệ sinh.
Lý Thiên Vũ nhìn cô bước đi chậm như rùa, bật cười.
Chu Tiểu Vân lườm anh: “Anh cười cái gì mà cười?”
Lý Thiên Vũ đi tới: “Được được được, anh không cười nữa là được chứ gì! Nào, cho anh ngửi xem, tắm xong người em có thơm không.”
Vừa chạm đến vòm иgự¢ trần trụi của anh, cô lại bắt đầu thấy căng thẳng.
Đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao.
Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Giây khắc hình như anh từng tưởng tượng vô số lần, làm cho người ta kích động không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chu Tiểu Vân lắp bắp: “Lý Thiên Vũ, em…”
Lý Thiên Vũ đang hôn khắp nơi trên mặt cô, nghe trong giọng cô vẻ không tình nguyện, ngừng lại: “Làm sao vậy? Có phải lo lắng vấn đề kia không? Yên tâm, anh vừa đến cửa hàng gần đây mua một hộp áo mưa rồi!”
Lúc này cô mới biết được Lý Thiên Vũ ban nãy anh đi một vòng trong cửa hàng để làm gì.
“Không phải em có ý này, em…” Thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
Sao cô có thể không biết xấu hổ vào lúc này nói mình muốn đánh trống lùi lại?
Bây giờ bắt đàn ông dừng lại là chuyện tàn nhẫn nhất, tên đã trên dây không thể không bắn, lúc hô ngừng có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện?
Chu Tiểu Vân cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh, bên dưới có vật gì đó cứng rắn chứng minh anh khó kiềm chế nổi.
Nên làm gì bây giờ a…
Thật hối hận mình xúc động nói ra.
Ai! Xúc động là ma quỷ a!
Lý Thiên Vũ dừng tay, hít sâu mấy lần, đầu tiên buông cô ra.
Lý Thiên Vũ nhìn thẳng vào Chu Tiểu Vân nói: “Tiểu Vân, không phải là em không muốn cùng anh…”
Chu Tiểu Vân không trả lời được. Không thể nói không muốn, không đúng, nói muốn thì càng làm người ta đỏ mặt.
Nên nói là cô cảm thấy làm chuyện này quá sớm.
Tốt nhất để qua một, hai năm hai người càng chín chắn hơn, sau khi kết hôn làm mới tốt.
Kiếp trước chính vì lén nếm thử trái cấm, kết quả ngoài ý muốn mang thai sớm nên kết hôn, trong lòng Chu Tiểu Vân từng thề không đến 25 tuổi tuyệt đối không nói chuyện cưới xin.
Chu Tiểu Vân lắp bắp: “Em chỉ cảm thấy quá nhanh…”
Hi vọng Lý Thiên Vũ đừng bá vương ngạnh thượng cung, đương nhiên, lúc này nếu anh kiên trì, cô cũng ỡm ờ. Nhưng trong lòng sẽ có chút không tình nguyện.
Lý Thiên Vũ thở dài, một lần nữa ôm Chu Tiểu Vân. Tựa đầu cạnh má cô, nửa ngày không nói gì.
Chu Tiểu Vân không dám coi thường làm bừa, cứ như vậy cứng ngắc bị anh ôm.
Lý Thiên Vũ đột nhiên bật cười: “Được, nghe lời em, em ngại quá nhanh anh sẽ chờ em.”
Chờ em chuẩn bị thật tốt dâng hiến tất cả cho em. Chờ em toàn tâm toàn ý yêu anh. Chờ đến lúc em quyết định cùng anh sống cả đời…
Lòng Chu Tiểu Vân thả lỏng, ngượng ngùng ôm Lý Thiên Vũ: “Cám ơn anh!”
Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Nhưng, cái kia không được, anh hôn một cái sờ một cái có thể chứ!” Nói xong quấn lấy.
Chu Tiểu Vân thở gấp một tiếng, rồi bị từng nụ hôn nồng nhiệt ùn ùn kéo đến bao quanh. —
Cả người cô như nhũn ra, vô lực ngăn cản bàn tay làm bậy của anh. Tay cô tiếp xúc với Ⱡồ₦g иgự¢ nóng rực, không tự chủ bắt đầu vuốt ve cơ thể anh. Lồng иgự¢ vững chãi ấm áp như vậy làm người ta lưu luyến…
Lý Thiên Vũ không biết mất bao nhiêu khí lực rốt cuộc buông lỏng tay, nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, đôi mắt khép hờ, toát lên vẻ quyến rũ. Thiếu chút nữa anh xúc động muốn ôm cô lên giường.
Aizz! Lý Thiên Vũ nhận mệnh chỉnh lại quần áo cho cô.
Trên mặt Chu Tiểu Vân đỏ rực như quả cà chua.
Vừa nếu không phải Lý Thiên Vũ đúng lúc dừng lại, sợ rằng hai người sớm lên giường rồi!
Lý Thiên Vũ rót cốc nước lạnh uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nỗi xúc động trong lòng cũng giảm đi một chút.
Chu Tiểu Vân bỗng nhiên không biết để tay chân ở đâu.
Lý Thiên Vũ hắng giọng nói: “Đã trễ rồi, có về ký túc xá cũng không kịp. Anh thấy đêm nay chúng ta cứ ngủ ở đây. Sáng mai anh đưa em về trường.”
Mặc dù không thể làm đến bước cuối cùng nhưng được ôm bạn gái thân yêu ngủ một đêm cũng có thể an ủi khao khát trong lòng và thân thể anh!
Chu Tiểu Vân hoài nghi liếc mắt nhìn, Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Nếu anh muốn, lúc nãy đã ‘tử hình ngay tại chỗ’, em yên tâm, anh bảo đảm trinh tiết của em một đêm còn nguyên vẹn.”
Chu Tiểu Vân bật cười: “Cái gì trinh tiết, khó nghe muốn ૮ɦếƭ.”
Còn tử hình ngay tại chỗ, chí ít phải lên giường chứ…
Thôi thôi, đừng nghĩ đến mấy cái đen tối này nữa.
Chu Tiểu Vân cho rằng mình sẽ rất khẩn trương vượt qua đêm nay, không nghĩ tới nằm trên giường một lúc, trong vòng tay ấm áp của anh, cô ngủ thi*p đi.
Đầu tiên Lý Thiên Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ, đợi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới từ từ mở mắt ra.
Trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt cô, nhưng anh có thể cảm nhận được cô ngủ yên bình trong lòng anh, tin tưởng và không hề phòng bị…
Lý Thiên Vũ đem một tia không đứng đắn cuối cùng ném thẳng lên chín tầng mây.
Hóa ra, cảm giác yêu một người là như vậy.
Không đành lòng ép buộc cô ấy một chút, hi vọng cô ấy cam tâm tình nguyện, cầu mong cô ấy hạnh phúc hài lòng.
Tiểu Vân, hi vọng tối nay em an tâm đi vào giấc ngủ.
Có em, trong lòng anh thật kiên định, cho tới giờ khắc này anh mới hiểu được anh đã yêu em từ rất lâu rồi.
Trong sinh mệnh của anh sớm không thể không có anh.
Giờ anh chưa đủ tư cách nói với em những lời này.
Xin em chờ anh, chờ anh sau khi tốt nghiệp có công việc ổn định, có năng lực cho em một mái nhà yên bình, chờ anh có thể cho một cuộc sống yên ổn sung túc, chờ anh có thể gánh vác cả bầu trời che chở phía trên em.
Xin em nhất định phải chờ anh!