Chu Tiểu Vân nghĩ không thể để cho Tưởng Tiêu Đan ở giữa làm khó cô ấy, miễn cưỡng nhận điện: “Muốn nói gì nói nhanh.”
Lý Thiên Vũ đại hỉ: “Tiểu Vân, rốt cuộc e, chịu nói chuyện với anh! Em nghe anh giải thích, hôm nay Thiệu Sắc Vi đích xác tới tìm anh, anh vốn không muốn để ý, nhưng nghe cô ấy nói buổi sáng đến tìm anh em sẽ giận, anh sợ cô ấy nói cái gì đó chọc giận em bực mình, vì thế, anh cố thuyết phục cô ấy cả buổi. Em yên tâm, tâm ý của anh đối với ngươi tuyệt đối không thay đổi. Dù tiên nữ tới tìm anh cũng không liếc nhìn.”
Chu Tiểu Vân bớt giận một ít: “Nói nghe hay lắm, ai biết anh ở cùng cô ta nói gì đó.”
Lý Thiên Vũ thấy giọng điệu Chu Tiểu Vân có phần hòa hoãn rất vui vẻ: “Không nói dối em, hôm nay cô ấy tới xác thực thổ lộ tình cảm với anh. Em đừng giận, hãy nghe anh nói tiếp, ban đầu anh không tiện trực tiếp từ chối cô ấy, nói anh đã có bạn gái. Cô ấy không nên nói không quan tâm anh có bạn gái hay không, anh đàn nói với cô ấy kiếp này anh chỉ yêu một mình Chu Tiểu Vân, dây dưa mãi, cuối cùng đuổi đi được.”
Chu Tiểu Vân không nói gì.
Lý Thiên Vũ ở đâu bên kia không được tiếp đáp lời vội vàng nói: “Tiểu Vân, anh nói đều là sự thật. Em phải tin anh.”
Chu Tiểu Vân thở dài: “Em biết rồi, cứ như vậy đi, sau này gặp mặt lại nói.”
Lý Thiên Vũ đành phải cúp điện thoại.
Buổi tối cô nằm trên giường trắng đêm khó ngủ.
Kỳ thực trong lòng cô tin Lý Thiên Vũ. Bởi vì, dù kiếp trước hay kiếp này, Lý Thiên Vũ không phải là người thích nói dối. Cô cũng tin Lý Thiên Vũ yêu mình, sẽ không dễ dàng bị lay động.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới Thiệu Sắc Vi theo đuổi anh, trong lòng cô ngập tràn tư vị rất khó diễn tả. Giống như vật sở hữu của mình bị người khác mơ ước vậy….. Cảm giác cực kỳ khó chịu.
Chu Tiểu Vân mấy ngày liền mây mù âm ù, tâm tình luôn luôn hạ thấp.
Lý Thiên Vũ cuối tuần tìm đến cô, nhìn cô buồn bã ỉu xìu hoảng sợ: “Tiểu Vân, em sao vậy? Không thoải mái à?”
Chu Tiểu Vân trừng mắt lườm anh: “Không phải tại ngươi. Ai anh khắp nơi chọc ghẹo con gái, bây giờ người ta tới cửa đòi khiêu chiến với em kìa.”
Lý Thiên Vũ vừa đắc ý vừa cười: “Em cứ yên tâm, anh vĩnh viễn thuộc về em.” Còn khoa trương làm biểu tượng trái tim.
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ chọc cười. Mây đen trong lòng thoáng cái tan phân nửa.
Cô và Lý Thiên Vũ đi ăn cơm, sau bữa cơm tâm trạng cô dần dần khôi phục như thường.
Lý Thiên Vũ nhìn tâm tình Chu Tiểu Vân chuyển biến tốt đẹp to gan nói đùa: “Tiểu Vân, em đừng nói anh chọc ghẹo người ta. Đám con trai vây xung quanh em chưa bao giờ dừng đâu. Cấp hai Lâm Ba, cấp ba là Mạnh Phàm còn có Uông Tử Kỳ kia, đại học là Giang Học Lỗi và hội trưởng của bọn em Tần Hàn…..” Luôn làm hắn lo lắng hãi hùng sợ Chu Tiểu Vân bị người khác theo đuổi mất.
Chu Tiểu Vân Lý liếc mắt trừng Thiên Vũ: “Đừng nói mò, Tần Hãn đã có bạn gái.” Nhưng có mang điểm dị tâm với cô là thật, Chu Tiểu Vân từ trước đến nay có thể tránh sẽ tránh xa anh ta.
Lý Thiên Vũ cười hắc hắc nói: “Dù sao, anh kiên quyết không để cho bất cứ tên nào đến gần em, tới một, anh giải quyết một, đến hai, anh giải quyết một đôi.”
Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ nói cũng nẩy lên ý chí chiến đấu.
Đúng vậy, Lý Thiên Vũ hiện tại đã là của cô… Ách, có nói nhanh quá, là bạn trai của cô. Bất luận cô gái nào cô sẽ chính diện nghênh chiến.
Tình yêu cần được bảo vệ.
Nghĩ thông suốt, Chu Tiểu Vân triệt để dứt bỏ không hài lòng mấy ngày trước.
Sau này Lý Thiên Vũ kinh hỉ phát hiện số lần Chu Tiểu Vân chủ động gọi điện thoại cho mình càng ngày càng nhiều.
Lý Thiên Vũ hưởng thụ nghe cô hỏi han ân cần dịu dàng quan tâm, cảm thấy thỉnh thoảng có nữ sinh như vậy xuất hiện gõ gõ Chu Tiểu Vân không phải chuyện xấu.
Anh Lý Thiên Vũ là chàng trai rất tốt, không giữ anh thật chặt sẽ hối hận! Ha ha!
Khiến Lý Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh chính là, trời lạnh dần, Chu Tiểu Vân còn đan khăn quàng cổ màu bạc hơi mỏng cho anh.
Lúc này rất lưu hành nữ sinh dệt khăn quàng cổ đưa cho bạn trai hoặc nam sinh mình ngưỡng mộ, dù sao sinh viên đại học có nhiều thời gian. Nhưng Lý Thiên Vũ chưa từng hi vọng xa vời Chu Tiểu Vân sẽ làm chuyện như vậy.
Khi cô quàng khăn cho anh, Lý Thiên Vũ quả thực sắp ૮ɦếƭ đuối trong hạnh phúc và vui sướng, ôm chặt cô không buông tay.
Chu Tiểu Vân đấm vào hông anh: “Buông tay, ở trong sân trường, có rất nhiều người đấy!”
Lý Thiên Vũ không buông: “Anh mặc kệ, anh không buông đấy. Ai thích xem thì xem.” Ước gì tất cả mọi người đều thấy!
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ vui vẻ ngọt ngào cười. Xem ra, Vu Giai truyền thụ chiêu này thực sự rất đúng. Thỉnh thoảng quan tâm bạn trai cho anh biết mình tốt với anh, có chàng trai nào chạy thoát? Dịu dàng mới là νũ кнí tối thượng của con gái!
Đúng vào lúc này, một đôi nam nữ vừa đi vừa cãi nhau làm cho Chu Tiểu Vân đau đầu. Là Tần Hãn cùng Nhạc Tuyền. Sao khéo vậy, vườn trường rộng lớn mà lại gặp hai người ở trên con đường này.
Chu Tiểu Vân đánh mắt ám chỉ Lý Thiên Vũ cùng đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh, tránh xấu hổ cục diện này.
Xui xẻo hơn, hai người họ đứng cách đó không xa không đi, cãi nhau càng lúc càng lớn làm cho Chu Tiểu Vân không muốn nghe không được.
“Em nghe anh giải thích…” Giọng Tần Hãn chán nản.
Nhạc Tuyền hừ lạnh nói: “Có cái gì mà giải thích, trong lòng anh còn có tôi sao? Nếu anh thích Chu Tiểu Vân anh đường hoàng theo đuổi đi. Đừng mỗi ngày phóng dưới đáy lòng. Đừng cho là tôi không nhìn ra tâm tư của anh, tôi vẫn chịu đựng không nói ra mà thôi, hôm nay nếu không phải trong lúc vô tình thấy anh viết nhật ký, tôi không ngờ anh đã đến mức chân giẫm hai thuyền.”
Tần Hàn khẩn trương nhìn chung quanh: “Chớ nói lung tung, cái gì chân đạp hai thuyền. Anh không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em.”
Nhạc Tuyền giận dữ: “Không phải anh không muốn làm, mà là Chu Tiểu Vân không chịu để ý đến anh! Hừ, vừa đến thời gian hoạt động hội anh lại dán lên người cô ta, anh nghĩ rằng mắt tôi mù sao?”
Nhạc Tuyền càng nói càng tức giận, bỏ chạy.
Tần Hàn quýnh lên, đuổi theo.
Chờ đến lúc bên ngoài không có động tĩnh, Chu Tiểu Vân mới cùng Lý Thiên Vũ từ trong rừng cây nhỏ đi ra.
May mắn trong rừng cây nhỏ cây to ít ánh sáng, không bị Tần Hàn và Nhạc Tuyền thấy cô trốn ở bên trong. Nếu như chính diện bắt gặp, thật là xấu hổ!
Lý Thiên Vũ xị mặt: “Tên Tần Hàn này có phải thường đến quấy rầy em không? Vì sao em không nói với anh?”
Chu Tiểu Vân xem như hoạt ngôn giờ không nói rõ tư vị: “Không phải thường xuyên, chỉ là khi hội văn học có việc sẽ tìm em thảo luận vấn đề các bài viết.” Luôn giơ chiêu bài việc cô, làm cô không thể nào từ chối.
Lý Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: “Nếu hắn còn dám như vậy, anh sẽ đi tìm hắn.” Bị đánh một trận Tần Hàn kia thông suốt, dám mơ tưởng Chu Tiểu Vân của anh. Hừ!
Chu Tiểu Vân vừa vui lại buồn cười: “Đừng nói như thổ phỉ vậy.” Thế nhưng, trong lòng bởi vì lời nói của Lý Thiên Vũ nổi lên sự ngọt ngào nhẹ nhàng.