Mấy ngày Tết thời gian trôi rất nhanh, vèo cái đã đến mười lăm tháng giêng.
Đại Bảo ở nhà thở ngắn than dài, than thở ngày xuân tươi đẹp sao ngắn ngủi, chơi còn chưa đã đã phải đi học!
Tiền mừng tuổi của Tiểu Bảo và Nhị Nha sớm bị sung công. Lý do của Triệu Ngọc Trân là “Các con còn nhỏ, chưa biết tiêu tiền, số tiền này vẫn nên gửi ở chỗ mẹ” .
Đại Bảo tiêu hơn nửa số tiền lì xì, đa phần là mua diêm tiên chơi. Lúc cậu thành thật giao nộp tiền còn liếc trộm em gái Chu Tiểu Vân, nghĩ thầm Đại Nha thật thà như thế chắc chắc chưa tiêu một đồng.
Đợi đến lúc cậu biết Chu Tiểu Vân dùng hết tiền mua đồ mà trong con mắt của cậu không hề có giá trị thì đôi mắt trợn tròn. Hoá ra em gái bề ngoài luôn thật thà mới là cao thủ dùng tiền, lợi hại nhất là ba mẹ không trách cứ nửa câu. Nhìn lại mình, mới dùng hơn nửa “mà thôi”, vì sao chỉ có một mình mình bị mắng?
Đại Bảo không phục: “Mẹ, con mới dùng hơn nửa, mẹ đã mắng con nửa ngày trời. Đại Nha tiêu hết tiền, sao mẹ không mắng nó? “
Triệu Ngọc Trân tức giận, trợn trắng mắt nhìn Đại Bảo: “Cách dùng tiền của hai đứa khác nhau. Tiền của con là mua đồ chơi cái gì tiên đó, vừa đắt vừa không dùng được, đơn giản là xài tiền bậy bạ. Em con thì sao, nó hiếu học, cố gắng phấn đấu thành học sinh giỏi, đồ nó mua là để luyện thư pháp. Thím Ba có nói, trẻ con muốn luyện chữ là việc tốt, là cha mẹ cần ủng hộ, thím ấy đưa một đống giấy báo cho em con mang về luyện viết. Giờ con còn nghĩ con có thể so với em nữa không?”
Tống Minh Lệ liên tiếp khen con gái mình vừa hiểu chuyện vừa văn nhã. Triệu Ngọc Trân nghe không hiểu lắm, nhưng mấy từ “Hiếu học, chăm chỉ, cố gắng phấn đấu” bà nhớ rất kỹ.
Con gái mình được Tống Minh Lệ từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh tán dương như vậy, trong lòng bà cảm giác hài lòng lan toả. Nhà mình không so được với các nhà khác, trừ việc có đông con hơn thì không tìm ra mặt nào mạnh hơn mấy anh em. Chu Tiểu Vân giúp bà có vinh dự này, khiến bà khó có dịp ở trước mặt Thẩm Hoa Phượng, Chu Phương và Tống Minh Lệ ngẩng cao đầu một lần.
Vì thế, không cần nói Chu Tiểu Vân đem tiền mừng tuổi mua đồ “cần dùng” gì đó, tiêu nhiều hơn Triệu Ngọc Trân cũng sẽ không trách cứ.
Đáng thương Đại Bảo đá phải tấm sắt, sờ sờ mũi đứng một góc tự suy ngẫm. Cậu nghĩ lại nội dung chủ yếu là: Vì sao Đại Nha làm gì cũng tốt, mình làm gì đều bị mắng nhỉ?
Tự ngẫm không quá một phút, Đại Bảo đã bị thu hút bởi trò “Công thành” bọn trẻ gần đó đang chơi.
Dùng một cục đá sắc vẽ một vòng trên đất, hai hình chữ nhất lớn chính là “Tòa thành”, bên ngoài vẽ cả đường đi không rộng lắm, chỗ ngoặt vẽ nửa cung tròn thật to.
Cả nhóm chia thành hai phe, mỗi bên đứng trong “Tòa thành” của mình. Bên nào cũng chọn một ít binh sĩ ở lại thủ thành, số còn lại ra công thành. Đường công thành rất hẹp, lúc nào cũng phải đề phòng kẻ địch tập kích, chỉ cần dẫm lên vạch là ૮ɦếƭ, phải rời khỏi trò chơi. Vì thế, lúc chơi rất cuồng nhiệt, không ngừng có bạn nhỏ bất ngờ bị đẩy ngã.
Cũng may giờ là mùa đông, mặc áo bông dày té ngã không đau, lúc bò dậy còn vỗ tay, hò hét không ngừng cổ vũ cho phe mình.
Trên mảnh đất trống không ngừng truyền đến tiếng reo hò “Chú ý đằng sau có đứa đẩy kìa”, “Mau mau chạy ra công thành”, âm lượng không ai giống ai, mấy đứa kích động mặt mũi đỏ bừng.
Trò Công thành chơi được quanh năm, không câu nệ nam nữ, số người không giới hạn – tất nhiên càng đông người càng nào nhiệt, chơi càng vui. Đại Bảo thích nhất mấy trò dựa vào tốc độ, sự khéo léo và bạo lực, sớm gia nhập phe ít người hơn. Bên đó vốn đó sắp thua, chỉ còn ba người trong đó có hai người thủ thành, đối phương có năm sáu người công thành, mỗi người một hướng, có vẻ sắp bị công phá rồi.
Có binh sĩ dũng mãnh như Đại Bảo gia nhập, tình thế lập tức thay đổi, một mình cậu đứng ở chỗ giao cắt chặn thế tiến công, hai người vóc dáng thấp bé đứng trước bị cậu dùng lực đẩy ngã nhào trên mặt đất.
Đồng bọn đứng cạnh kích động vỗ tay cổ vũ Đại Bảo, cậu có cảm giác thắng lợi dùng hết sức bình sinh đối kháng đối thủ. Cuối cùng không ngờ toàn thắng, bọn trẻ reo hò vang dội.
Chu Tiểu Vân cũng thích chơi trò này, nóng lòng muốn thử định tham gia.
Đại Bảo sợ em gái ngã đau, bèn dặn dò: “Đại Nha, em nhớ theo sát anh, lát nữa chạy sau anh, có anh che chở em đừng sợ.”
Đây là lời thật lòng, Đại Bảo rất tốt với cô. Dù cậu có rất nhiều khuyết điểm nhưng lại là một người anh tốt hết lòng bảo vệ em gái. Trong lòng cô rất cảm động, nói đồng ý rồi đứng cạnh Đại Bảo.
Trẻ con chơi cùng một chỗ là người cùng thôn nên biết hết nhau. Chu Chí Hải và Chu Tiểu Hà cũng ở bên trong, Phùng Thiết Trụ, Vương Tinh Tinh cũng muốn về phe Đại Bảo, Chu Tiểu Vân, hai phe kém nhau một hai người nhưng không ai tính toán, mỗi người có vị trí và nhiệm vụ riêng, tiếp tục chơi.
Đại Bảo là lực lượng “Công thành” chủ yếu. Cậu cao nhất, chạy rất nhanh nên ít người là đối thủ của cậu, chạy một lúc đã đứng trên đường công thành của kẻ địch. Nhưng mà, bên kia những người khác thì không được, Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Hà bị đẩy giẫm vạch , Chu Chí Hải chống cự hơn hai phút cũng “hi sinh” oanh liệt. Phùng Thiết Trụ người béo chạy quá chậm, ưu điểm là người khác không đẩy nổi.
Chu Tiểu Vân rất khôn, đứng trong nửa cung tròn “pháo đài an toàn”, theo quy tắc của trò chơi chỉ cần chạy vào trong “Pháo đài” không ra ngoài thì sẽ không bị công kích, tuyệt đối an toàn. Cô nhân lúc đối phương không chú ý từ “Pháo đài” này chạy sang cái khác, tất nhiên không ngừng tranh thủ cơ hội đẩy ngã đối phương, chốc lát sau, đã đứng cạnh Đại Bảo.
Đại Bảo nhẹ giọng phân phó: “Đại Nha, trong thành địch có bốn người, ba đứa con gái không lớn lắm, lát nữa anh sẽ chạy vào trong tấn công, em đứng sau đẩy anh là được, nghe rõ chưa?”
Ở trong trò chơi, Đại Bảo có quyền chỉ huy, Chu Tiểu Vân gật đầu. Theo kế sách của Đại Bảo hai anh em một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tấn công tòa thành đối thủ.
Yeahhhh! Bên thắng hoan hô mừng thắng lợi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Vân đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, cũng nhảy dựng lên, tìm lại được cảm giác sung sướng đơn thuần đã lâu không được trải nghiệm.